Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 8: Gửi đến năm mới - Chương 4: Ăn Bám Một Cách Oai Phong (Phần 2)

Vào bữa tối, ba người ngồi quây quần bên nhau, mang lại cảm giác ấm cúng của một gia đình nhỏ. Sau chuyến đi biển, Trâu Nhã Mộng đã cởi mở hơn với An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách rất nhiều, cô thầm nghĩ Ôn Hổ Phách hiểu chuyện và đỡ phải lo lắng hơn, nếu cô không cùng Lục Ly vượt qua giới hạn, cô chắc chắn sẽ hy vọng Lục Ly sau này lập gia đình với cô gái ngoại quốc này. Còn An Bách Lệ… Trâu Nhã Mộng nhớ lại những lời Châu Văn hay lẩm bẩm, rằng phụ nữ theo đuổi đàn ông thì không có giá trị, hy vọng Lê Tử sau này đừng chán ghét cô là được, cô chỉ lo Lê Tử sau khi cưới người ta rồi lại dứt áo ra đi. Lê Tử thực ra là một người như vậy, nói cho hay thì là sống thật với bản tính, nói khó nghe thì là coi thường lễ nghi phép tắc.

Nói vậy, chẳng phải chính mình cũng là một người chị hư hỏng coi thường lễ nghi phép tắc sao?

Trâu Nhã Mộng khựng lại đôi đũa, Ôn Hổ Phách đã nhìn ra manh mối, cô gái tóc vàng như vô tình nói: “Đại diện ưu tú.”

“Hửm? Gọi tôi à?” Lục Ly miệng đầy cơm, đang ăn ngon lành.

“Sau này ở nhà anh có thể văn minh một chút được không?” Giọng Ôn Hổ Phách có hơi nghiêm túc.

Cô Lục Ly không biết từ đâu chui ra, kêu “meo” một tiếng như để cổ vũ cho Ôn Hổ Phách. Lục Ly khẽ đá con mèo nhỏ, con mèo vô ơn này, quên ai đã nhặt nó ra khỏi bụi cây rồi sao? Ăn mấy bữa thức ăn cho mèo của Tây là đổi họ luôn rồi.

“Tôi không văn minh chỗ nào?” Lục Ly kêu oan.

“Hôm nay lúc anh xem TV đã không văn minh.” Lời này vừa thốt ra, mặt Trâu Nhã Mộng bỗng đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời, ngay cả đũa cũng không gắp được nữa. Lời nói của Ôn Hổ Phách vô cùng hiểm hóc, có vẻ như đang nói Lục Ly, nhưng thực chất là đang chỉ trích Trâu Nhã Mộng và An Bách Lệ, Trâu Nhã Mộng dù sao cũng cần giữ thể diện của một người chị, cô vội và vài miếng cơm: “Lê Tử, hôm nay phiền em rửa bát nhé, chị phải gọi điện cho đám Châu Văn, cũng nửa năm rồi chưa gặp…”

Nói xong, cô vội vàng bỏ chạy.

An Bách Lệ cũng có chút xấu hổ, trong phút chốc, cô cảm thấy như đã quay về kiếp đầu tiên, Ôn Hổ Phách ra dáng một bà vợ cả, đang chất vấn cô, một kẻ trộm nhút nhát.

Rên hừ hừ, An Bách Lệ nhìn Lục Ly, ánh mắt như muốn nói: “Anh mau nói đỡ cho em một câu đi…”

Lục Ly lại bị Ôn Hổ Phách dạy cho một bài đến mức phải trầm ngâm: “Đúng là không được văn minh cho lắm, có hơi buông thả bản thân quá rồi, kể từ đó, cuộc sống quá an nhàn, đến khi đối mặt với nguy hiểm lại mất đi sự nhạy bén.” An Bách Lệ tức đến giậm chân, cô ấm ức gọi một tiếng: “Anh lại bênh cô ta, không thèm nói chuyện với anh nữa!” Nói xong liền chạy về nhà, Lục Ly lo cô lại giống như kiếp trước, định đứng dậy đuổi theo, An Bách Lệ đột nhiên quay đầu lại, cắn môi dưới: “Chỉ hôm nay không thèm nói chuyện với anh thôi.”

Nói xong, An Bách Lệ chạy về nhà bên cạnh. Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, Bách Lệ thật sự đã thay đổi rất nhiều. Kiếp trước câu cô hay nói nhất chính là “Sao anh cứ bênh Ôn Hổ Phách thế?” sau đó là chuỗi ngày dày vò nhau không hồi kết.

Bách Lệ còn có thể thay đổi như vậy, Lục Ly ta sao có thể dậm chân tại chỗ chứ? Vừa nghĩ đến kiếp này mình luôn bị tình ái chi phối, người này liền thầm hạ quyết tâm, ngoài bốn người An, Sở, Trâu, Ôn, cậu sẽ không bao giờ động lòng vì bất kỳ người phụ nữ nào khác! Trái tim cậu nhất định phải trở nên lạnh như đá cẩm thạch bên bờ sông lạnh!

Chẳng hiểu sao, cậu bỗng nghĩ đến Tiểu Lão Hổ. Tiểu Lão Hổ thì ngoại lệ, cô ấy là bạn tốt, là anh em tốt.

Sau khi An Bách Lệ đi, trong phòng Lục Ly chỉ còn lại Ôn Hổ Phách và cậu. Theo quy tắc chị gái đặt ra trước đó, Lục Ly đáng lẽ phải sang phòng bên cạnh ngủ một mình, nhưng hôm nay ngay cả chị Nhã Mộng cũng lo không xong cho mình, đâu còn ai quản cậu nữa?

Hai người nam nữ nhìn nhau, im lặng hồi lâu, cuối cùng Lục Ly phá vỡ sự tĩnh lặng: “Ăn no chưa? Tôi đi rửa bát đây.”

“Đại diện ưu tú, vết thương trên cổ anh là sao vậy?”

“Không phải đã nói rồi sao, chú thợ trang trí không cẩn thận va vào tôi, bị kính cứa vào thịt, chỉ là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc là khỏi thôi.” Lục Ly vẫn nói dối.

Ôn Hổ Phách không nói gì nữa, ngay lúc Lục Ly tưởng đã qua chuyện, cô gái tóc vàng đột nhiên lên tiếng: “Đó là vết tích do đạn bắn sượt qua da với tốc độ cao để lại đúng không?” Tay Lục Ly run lên, suýt nữa làm rơi chiếc bát sứ: “Trí tưởng tượng của cô phong phú thật, có thể bắt đầu viết tiểu thuyết tiếng Hán rồi đấy.”

Ôn Hổ Phách tự mình nói tiếp: “Những người cùng tuổi trong gia tộc Amber rất thích đi săn, gia tộc có một trang viên, phía sau trang viên có một khu rừng, anh trai tôi sẽ cho người thả những con sói đã bị bẻ răng và móng vuốt vào rừng. Cứ đến mùa lá rụng, họ sẽ dắt theo hai con chó săn, mang theo khẩu súng săn hai nòng được bảo dưỡng cẩn thận, cùng những người khác vào rừng đi săn, xem ai săn được nhiều sói hơn.”

“Tôi chưa từng tham gia săn sói, nhưng tôi đã thấy những con sói hoang bị nhốt trong lồng, chúng gầy trơ xương, trên người đầy những vết đạn sượt, đó là vì kỹ năng bắn súng của các anh trai tôi rất tệ, họ luôn không thể bắn trúng thân sói trước khi chúng bỏ chạy, viên đạn một đầu cỡ lớn sượt qua thân sói, làm rách lớp da lông, để lại từng vết đạn. Rất giống, rất giống vết thương sau cổ anh.”

Lục Ly cảm thán: “Cô có lẽ hợp làm bác sĩ pháp y hơn.”

“Là vết thương do đạn để lại phải không?”

Đến nước này, đã không thể giấu cô được nữa, nói dối thêm cũng chỉ là sỉ nhục trí thông minh của cô.

“Phải.”

Có thể thấy rõ Ôn Hổ Phách hít một hơi thật sâu, giọng điệu có phần gấp gáp: “Nhưng Thần Châu không phải cấm súng sao?”

Thì ra cô lo lắng cho mình như vậy… Nghĩ đến đây, Lục Ly chỉ cảm thấy vết thương sau gáy này thật đáng giá. Cậu nhỏ giọng kể lại vụ nổ súng xảy ra hôm nay cho Ôn Hổ Phách nghe, cậu tin Ôn Hổ Phách nhất định sẽ giữ bí mật giúp cậu.

“Anh đã đắc tội với ai sao?” Ôn Hổ Phách nhíu mày. Lục Ly hiếm khi thấy Ôn Hổ Phách nhíu mày, hàng lông mày nhạt màu khẽ nhướng lên, như hai bông lúa mì vươn mình đón nắng.

“Không…” Từng cái tên lướt qua trong đầu Lục Ly, “Không ai có động cơ làm chuyện này cả.”

“Số hiệu của khẩu súng đó, anh có nhớ không?”

“Gì cơ?”

“Mỗi khẩu súng đều có một số hiệu, anh có thể dựa vào đó để tra ra nơi sản xuất, đường đi của khẩu súng này tại nhà cung cấp.” Ôn Hổ Phách nghiêm túc nói, “Nếu anh cho tôi biết số hiệu của khẩu súng lục đó, tôi có thể nhờ gia tộc Amber tra giúp nguồn gốc của vũ khí.”

Lục Ly ngỡ ngàng nhìn cô, nhìn đến mức Ôn Hổ Phách có chút không tự nhiên: “Một trong những ngành công nghiệp quan trọng của gia tộc Amber là vũ khí, tôi nghe ngài ngoại giao nói, rất nhiều súng ống bán sang Nga đều do gia tộc Amber cung cấp. Tôi tuy chỉ là con gái riêng, nhưng ít nhất vẫn có thể tra được một vài thông tin.”

Thì ra là buôn vũ khí…

Đầu óc Lục Ly ong ong, bảo vệ an toàn tính mạng cho mình và những người xung quanh thì dựa vào nhà họ Sở, còn truy tìm kẻ chủ mưu thì dựa vào gia tộc Amber, cậu như vậy có được coi là ăn bám không? Vậy thì cậu ngày ngày xoa nắn Ngỗng ngố, ngày ngày chiếm tiện nghi của Hổ Phách, có được coi là ăn bám một cách oai phong không?

Ừm. Lục Ly gật đầu trong lòng, đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm.

“Đại diện ưu tú? Lục Ly? Anh có nghe tôi nói không?”

“Có được coi là… không nhỉ…” Lục Ly nhíu mày suy nghĩ.