Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 2: Vị ngọt của hoàng hôn - Chương 31: Phương Ấy, Thời Ấy

Tháng mười một, bên kia bờ đại dương.

Uống trà chiều thực chất là một việc rất cầu kỳ. Năm 1879, Minh Hoàng Chu Toàn Quân đến thăm Đế quốc Anh, sau khi được chứng kiến lễ nghi trên bàn ăn của Alexandrina Victoria, hứng chí viết một bài văn dài cả vạn chữ đầy hứng khởi là "Trà nghệ tạp đàm", hậu thế có thể qua đó mà thấy được phần nổi của tảng băng chìm về văn hóa lễ nghi quý tộc thời xưa. Đối với đại đa số người bình thường, việc khuấy trà theo hướng sáu giờ hay mười hai giờ vốn chẳng có gì khác biệt.

Ít nhất đối với Shirley Amber, khác biệt không lớn là bao.

“Cô Amber, xin hãy bắt đầu khuấy trà theo chiều kim đồng hồ từ hướng sáu giờ, khuấy ít nhất ba vòng, ánh mắt phải tập trung, đó là sự tôn trọng dành cho chủ nhà.” Cô giáo dạy lễ nghi là một bà cô già không ai thèm lấy, rõ ràng mới ngoài ba mươi, nhưng nếp nhăn trên mặt lại sâu hoắm hệt như bà nội cô. Con người một khi sống không vui vẻ, nét mặt tự nhiên cũng chẳng ưa nhìn chút nào.

Shirley có thể thấy được sự thiếu kiên nhẫn trong mắt bà cô già, vì những bài học lễ nghi cơ bản này đáng lẽ phải được hoàn thành khi mỗi hậu duệ quý tộc lên bảy tuổi, một thiếu nữ mười bảy tuổi nếu không biết uống trà chiều – xin mạn phép nói thẳng, quả thực chính là đồ nhà quê. Và cô chính là đồ nhà quê đó.

“Thật xin lỗi.” Làn da của Shirley Amber trắng bệch một cách ốm yếu, gần như không có chút hơi ấm nào, giống như một cô búp bê sứ tinh xảo và vô cảm nhất, “Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với những lễ nghi tương tự, tôi cứ ngỡ, tôi cứ ngỡ chỉ cần cầm tách trà lên là được rồi.”

“Ôi, lạy Chúa. Sao cô có thể có suy nghĩ như vậy? Cô thật sự là tiểu thư nhà Amber sao?” Bà cô già làm một vẻ mặt khoa trương, “Khi cầm tách trà lên phải dùng ngón trỏ và ngón cái tao nhã kẹp lấy quai tách, không được cho ngón tay vào trong quai, những lễ nghi như vậy, dù có nói ba ngày ba đêm cũng không hết!” Nhìn vẻ mặt của bà ta, dường như có vẻ vô cùng tự hào về điều đó.

Nhưng mà… Shirley lặng lẽ nhìn cô giáo dạy lễ nghi đang thao thao bất tuyệt, nhưng những lễ nghi này thì có ích gì chứ?

Địa vị quyết định lễ nghi, chứ không phải lễ nghi quyết định địa vị. Cùng một hành động, đặt trên người có địa vị khác nhau lại có hai cách miêu tả: thân thiện dễ gần và không biết trên dưới. Nếu đã như vậy, những lễ nghi đáng lẽ phải bị quét vào đống rác của lịch sử này còn có ích gì nữa?

“Bài học hôm nay đến đây thôi, cô Amber, hy vọng lần sau gặp lại, cô đã hoàn toàn nắm vững những lễ nghi mà một thục nữ nên có.” Bà cô già bắt đầu thu dọn túi xách, Shirley nhận ra chiếc túi đó là đồ giả, nhưng cô không vạch trần, chỉ kính cẩn vâng lời.

Sau khi tiễn cô giáo dạy lễ nghi đi, Shirley Amber tìm đến người cha đang xem tài liệu trong phòng sách. Nói là cha thực ra cũng có chút xa lạ, cô gặp ông tổng cộng cũng chỉ vỏn vẹn vài lần, ngay cả tên ông là Aureliano hay José Buendía cũng còn chưa rõ. Cô quen gọi ông là “Ngài ngoại giao”.

“Thưa cô, cô đến rất đúng lúc, tôi có chuyện muốn bàn với cô.” Ngài ngoại giao tháo kính xuống, “Ở nhà đã quen chưa? Có lẽ có chút khác biệt so với cuộc sống trước đây của cô, nhưng mà, rốt cuộc thì cứ quen dần là được, cô biết đấy.”

Đúng là tốt hơn cuộc sống trước đây quá nhiều. Shirley Amber thầm nghĩ. Một năm trước đây, cô chỉ là một đứa con gái bình thường trong một gia đình bình thường, cho đến khi “cha mẹ” nói với cô, cô thực ra là con gái riêng của một nhà ngoại giao, bây giờ, cô đã có tư cách để đàng hoàng chính đáng trở về gia tộc Amber. “Cha mẹ” dường như vui mừng cho cô, nhưng Shirley lại không nghĩ vậy.

“Ở nhà rất thoải mái, nhờ phúc của ngài ạ.” Shirley vừa hồi tưởng lại những lễ nghi trong đầu, vừa làm theo động tác.

“Chuyện là thế này, sắp tới tôi sẽ đóng quân dài hạn ở Thần Châu Quốc. Cá nhân tôi vẫn luôn yêu thích văn hóa Thần Châu, đó thật sự là một đất nước cổ kính và hùng mạnh.” Ngài ngoại giao trước khi vào chuyện chính luôn thích nói dông dài những thứ không liên quan, từ Shakespeare đến Márquez, “…Bây giờ, cô có một cơ hội để cùng tôi đến Thần Châu! Thưa cô, cô thấy thế nào?”

“…Khóa học của tôi vẫn chưa kết thúc…” Nói là khóa học, thực ra chẳng qua chỉ là giáo dục tại gia, cụ thể là quá trình bồi dưỡng một thục nữ. Từ lễ nghi đến trang điểm, rồi đến thẩm mỹ, nghệ thuật, phần lớn đều là những thứ cũ kỹ lạc hậu với xã hội hiện đại.

Hơn nữa, trong lòng Shirley Amber bất giác bài xích môi trường xa lạ, cứ để cô một mình là được rồi, để tư tưởng như cánh chim không ràng buộc bay lượn trong thế giới của riêng mình.

Thế giới này thật quá vô vị… Cô luôn nảy ra suy nghĩ như vậy. Nhìn người “cha” trên danh nghĩa đang nói luyên thuyên, Shirley Amber càng cảm thấy tẻ nhạt: “Vậy được ạ, tôi cũng muốn đến Thần Châu.”

Ngài ngoại giao vui vẻ vỗ tay: “Thưa cô, chúc mừng cô đã đưa ra một quyết định đúng đắn! Tôi sẽ sắp xếp cho cô vào học ở ngôi trường tốt nhất Thần Châu, tin rằng cô sẽ thích trải nghiệm đi học cho xem.” Shirley ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại âm thầm lắc đầu, nói cho cùng, chẳng qua chỉ là để cô, đứa con gái riêng này, tạm thời rời khỏi gia tộc Amber mà thôi, sóng gió bên trong gia tộc cổ xưa này ngày càng trở nên kỳ quái, đã bí hiểm khó lường đến mức một người bình thường như cô không thể nào hiểu nổi.

Như vậy cũng tốt.

Tìm một góc không ai biết đến, cứ thế cô độc kết thúc quãng đời còn lại, cùng lá rụng mùa thu chôn vùi nơi chân trời góc bể, cũng coi như là chuyện duy nhất trên đời này có chút thú vị rồi, không phải sao? Đừng dùng quan tài, cứ thiêu thành tro cốt, nếu có bạn bè thì tốt nhất, để cô ấy rắc nắm tro trắng xuống biển rộng, hóa thành mồi cho tôm cá, hòa làm một với sóng biếc.

“À phải rồi, thưa cô, cô phải nghĩ một cái tên tiếng Trung. Để xem nào, ông nội cô trước đây ở Thần Châu có một cái tên Trung Quốc, gọi là Ôn Hải Khiếu, hay là cô cũng họ Ôn đi? Ôn Mai Hoa thì thế nào? Cái tên này tuyệt quá, quả là cái tên phương Đông đẹp nhất!” Ngài ngoại giao nói không ngớt, thực ra vốn chẳng có ý định nghe ý kiến của cô.

Shirley Amber thực ra cũng thích văn hóa Thần Châu, cô thích nhất là ‘Hồng Lâu Mộng’, thích Lâm Đại Ngọc.

“Gọi là Hổ Phách đi ạ.” Cô hiếm khi đưa ra ý kiến khác, Ngài ngoại giao không khỏi sững người, ông cứ tưởng cô con gái riêng này chỉ biết nói vâng.

“Gọi là Ôn Hổ Phách rất hay. Thưa cha, ngài thấy sao?” Shirley nói lại một lần nữa, cô không thích cái tên Mai Hoa, đi trên đường, tùy tiện tìm mấy người phụ nữ từng đến Thần Châu, đều sẽ nói tên mình là “Mai Hoa”, “Thu Cúc”, “Hồng Bình”. Nghe như tên của mấy a hoàn vậy.

Hổ Phách là ‘amber’, phát âm tương tự với tên gia tộc, cũng có chút tao nhã. Ngài ngoại giao sờ cằm, lẩm bẩm: “Cái tên này cũng không tệ, Ôn Hổ Phách, Ôn Hổ Phách, sao mình không nghĩ ra nhỉ?”

Vì ông vốn chẳng bỏ chút tâm tư nào vào đó. Shirley thầm nghĩ.

Từ phòng sách của cha ra, Shirley Amber bắt đầu thu dọn hành lý, đồ cô cần mang không nhiều, thứ thật sự thuộc về mình chỉ có một con dao bay mà thôi, đây là món quà sinh nhật cha nuôi tặng cô năm bảy tuổi, dùng khi vẽ tranh, nhưng cô cũng không nỡ dùng.

Shirley Amber nhìn bức tranh chưa hoàn thành trong phòng, ngẩn ngơ thất thần. Đó là một bức tự họa, nhưng không hoàn toàn chính xác, vì trong tranh còn có một bóng người đàn ông mờ ảo. Đó là người đàn ông liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô, trong mơ, anh đã từng cùng cô cười, cùng cô khóc, đã từng tự tay đeo khăn voan cho cô, đã từng cùng cô có một đôi trai gái. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, cô thật sự sẽ yêu một người khác sao? Tình yêu có vị gì? Thật nực cười…

“Ôn Hổ Phách…” Vừa lẩm nhẩm cái tên tiếng Trung của mình, thiếu nữ vừa vuốt ve tấm vải canvas thô ráp, “Là một cái tên hay sao?” Cô chợt có chút mong chờ cuộc sống ở Thần Châu.

Biết đâu, sẽ không còn vô vị như vậy nữa.

Đây là câu chuyện xảy ra ở bên kia bờ đại dương.

(Hết tập này)