Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 3: Tình yêu thời thổ tả - Chương 4: Tên gì mà khó nghe thế

“Cậu, cậu đến thật à?”

Cô gái trước mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nét mặt thanh tú, mang vẻ đẹp điển hình của mỹ nữ Giang Nam. Bờ vai cô rất hẹp, trông gầy gò lạ thường, là kiểu con gái rất dễ khơi dậy mong muốn che chở của đàn ông. Trong lòng Lục Ly, Trần Gia Ninh là một người hai mặt, khi đối diện với người lạ, cô luôn rụt rè ấp úng, còn với người thân thiết thì lại hấp tấp nóng nảy, có chút giống An Bách Lệ, nhưng cực đoan hơn nhiều.

Phải rồi, đặc điểm lớn nhất là thích nói ngược.

“Chẳng phải tôi đã nói là sẽ tìm cậu sao? Orochimaru, cậu hại tôi thảm quá rồi đấy.” Lục Ly mặt sa sầm, “Nơi này hay thật, vắng hoe không một bóng người, dù tôi có làm gì cậu ở đây cũng chẳng ai hay đâu nhỉ?”

“Cậu theo dõi tôi à?” Trần Gia Ninh đột nhiên nhìn ra sau lưng anh, “Giáo sư Vương, thầy cũng ở đây ạ?”

Lục Ly không quay đầu, chỉ cười như không cười nhìn Trần Gia Ninh diễn trò. Trần Gia Ninh nuốt nước bọt, lùi lại hai bước: “Sao cậu không mắc bẫy thế?”

Thấy Lục Ly bình thản, cô dứt khoát dang hai tay ra: “Tùy cậu muốn làm gì thì làm, tôi cứ coi như bị chó cắn một miếng!”

Nếu Lục Ly không quen thuộc với tính nết của cô nàng này, có lẽ đã thật sự tin lời dối trá của cô ta rồi. Trần Gia Ninh có thói quen mang theo bình xịt hơi cay bên người, chỉ cần lơ là cảnh giác đến gần, đảm bảo sẽ bị cô nàng này xịt cả bình hơi cay vào mặt. Dù gì cô cũng là một người phụ nữ có thể một mình tự lo liệu ở thành phố Mộc Lan, chứ không phải là một cô tiểu thư yếu đuối mong manh như Sở Tĩnh Di.

Lục Ly trưng ra vẻ mặt háo sắc: “Tuy trông cũng bình thường thôi, nhưng dù gì cũng là con gái, hê hê.” Trần Gia Ninh rụt vai lại, cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy nói: “Thật, thật sự ở đây sao? Dù gì, dù gì cũng nên tìm một khách sạn chứ…”

“Tôi không nhịn được nữa rồi.” Nói rồi giả vờ muốn lao tới ôm, Trần Gia Ninh đột nhiên rút một bình xịt hơi cay từ trong túi ra, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo của kẻ có ý đồ đã đạt được, đang định nhấn đầu xịt thì bỗng cảm thấy cổ tay bị siết chặt, bàn tay to lớn của Lục Ly vậy mà đã ra tay sau nhưng đến trước, kẹp chặt lấy tay phải của cô, nhân tiện giật lấy bình xịt hơi cay.

“Cậu…”

Lục Ly thầm lắc đầu, Trần Gia Ninh bây giờ vẫn còn hơi non nớt, nếu là đời trước, cô nàng này giờ đây đã tung một cú đá vào hạ thân rồi, lực còn mạnh hơn cả chị Nhã Mộng. Hỏi anh sao biết à? Chuyện này… chẳng tiện tiết lộ. “Cậu còn chiêu nào nữa không?” Lục Ly ném bình xịt xuống bãi cỏ.

Trần Gia Ninh cắn chặt môi dưới, nhìn Lục Ly chằm chằm, không nói lời nào nữa.

Nói gì cũng vô nghĩa rồi, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, đối mặt với một người đàn ông cao to vạm vỡ không có chút lợi thế nào. Nơi này lại là chỗ hẻo lánh nhất bên bờ sông, dù có la hét cũng chưa chắc có ai nghe thấy.

Tệ quá rồi… Lẽ ra nên cứ ở yên trong ký túc xá thì hơn… Nếu không phải cãi nhau với họ, cũng sẽ không gặp phải tên biến thái này… Cô thầm hối hận. Càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng hối hận, lại nghĩ đến cha mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, vừa nghĩ đến thân thể cha mẹ sinh ra sắp bị tên biến thái làm ô uế, nước mắt liền không kìm được mà tuôn rơi.

“Đừng khóc nữa.” Lục Ly mủi lòng, không còn bụng dạ nào trêu chọc Trần Gia Ninh nữa, chút cơn giận trong lòng cũng tiêu tan, “Tôi đùa với cậu thôi.”

Trần Gia Ninh lau nước mắt: “…Không phải cậu đến tìm tôi kiếm chuyện sao?”

“Vốn định tìm cậu kiếm chuyện. Nhưng gặp được cậu rồi thì lại không giận nữa.” Đúng là đồ dễ xiêu lòng.

“Ai lại đi đùa với người khác như vậy chứ?” Giọng điệu có phần tức giận.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

“Cậu, cậu thật sự chỉ đùa thôi à?” Trần Gia Ninh vẫn còn hơi không tin.

“Thật đó. Thật đó. Tôi là Lục Ly, nhà sản xuất game của ***, đã từng trao đổi với cậu trên Steam.” Lục Ly vội vàng giải thích.

Nước mắt Trần Gia Ninh dần ngừng rơi, cô bĩu môi nhìn Lục Ly: “Tôi là Trần Gia Ninh.”

Tôi là Trần Gia Ninh. Năm chữ ngắn gọn này bất chợt đánh trúng vào tim Lục Ly, trong thoáng chốc như quay về cảnh tượng lần đầu gặp mặt Trần Gia Ninh ở đời trước. Lần đầu gặp gỡ của anh và Trần Gia Ninh luôn đi kèm với những mâu thuẫn dở khóc dở cười, hai người có lý tưởng hoàn toàn khác biệt lại có thể trở thành đối tác kinh doanh, duyên phận đúng là kỳ diệu.

“Bây giờ tôi đi được chưa?” Giọng Trần Gia Ninh vẫn còn hơi yếu, “Tôi còn có hẹn với bạn học ở trường.” Hẹn bạn học gì chứ? Rõ ràng là tìm cớ chuồn đi.

“Chuyện cậu công khai thông tin cá nhân của tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, chúng ta cứ thế xóa nợ được không?” Trần Gia Ninh yếu ớt hỏi.

Dường như làm khéo lại hóa vụng rồi. Lục Ly gượng cười, hình như đã khiến Trần Gia Ninh không còn tin tưởng mình nữa, quả nhiên chuyện đùa giỡn chỉ có thể làm giữa những người quen biết: “Xin lỗi, là tôi đùa hơi quá.”

Trần Gia Ninh không trả lời anh, lạch bạch chạy đi, không hề ngoảnh đầu lại. Lục Ly nhìn bóng lưng Hổ con chạy trối chết, trong lòng có chút mất mát, lại có chút áy náy. Duyên phận quả nhiên là một thứ rất kỳ diệu, đời trước hai người có duyên, đời này ngược lại thành có duyên mà không phận sao?

Nói cho cùng, là do lối suy nghĩ cố hữu của anh gây họa, anh đã luôn xem Trần Gia Ninh của bây giờ như Trần Gia Ninh của đời trước.

Lục Ly ngồi phờ phạc bên bờ sông, nhìn gió sông lướt qua mặt nước tạo nên những gợn sóng, lại thấy chim én từ bờ sông bay lượn. Thực ra trước khi gặp Trần Gia Ninh, anh đã tưởng tượng ra rất nhiều cuộc đối thoại trong đầu, nghĩ đến việc kéo Trần Gia Ninh vào nhóm sản xuất của mình, lại nghĩ đến việc giúp cô ấy giao tiếp tốt hơn. Nhưng cuối cùng anh mới đột nhiên phát hiện ra mình đã quá tự phụ, anh đâu phải Đường Tăng, sao có thể khiến ai cũng yêu mến?

Đáng đời.

Anh nhặt một hòn đá dẹt ném thia lia. Anh là một bậc thầy ném thia lia, nhiều nhất có thể khiến hòn đá nảy mười hai lần trên mặt nước. Cứ thế này hoàn toàn thả lỏng đầu óc, tự giải trí bằng trò ném thia lia này dường như cũng không tệ lắm. Ngay lúc Lục Ly đang say mê trò ném thia lia, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân sột soạt.

“Cậu vẫn ở đây à?” Là Trần Gia Ninh.

Lục Ly lúc này tâm trạng đã khác, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều: “Sao cậu lại quay lại?”

“Bây giờ đã hơn hai giờ chiều rồi, cơm trưa cũng ăn xong rồi. Cậu cứ thế ném thia lia ở đây suốt bốn tiếng đồng hồ à?” Trần Gia Ninh có chút kinh ngạc. Lục Ly lúc này mới để ý thấy cô nàng còn kéo theo một chiếc vali đằng sau.

Thì ra đã qua bốn tiếng rồi sao? Chả trách bụng hơi đói. Lục Ly vừa ném viên gạch ngói, vừa nói: “Chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện, vô tình nghĩ hơi lâu.”

Tôi cũng thích suy nghĩ ở đây. Trần Gia Ninh thầm lẩm bẩm. Cô quan sát Lục Ly một lượt, thấy anh vẫn đang tự mình ném thia lia, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa đồng cảm, lại vừa có chút hả hê: “Tôi nói này, không lẽ cậu cũng xích mích với ai đó nên mới một mình ra đây ném thia lia đấy chứ?”

“Cũng phải, người như cậu đến cả tình huống cũng chẳng phân biệt được mà cứ đùa cợt vô lối, chắc chắn chẳng được lòng ai.” Trần Gia Ninh lặp lại những lời người khác đã nói với cô, cố gắng chọc tức Lục Ly. Cô muốn thấy bộ dạng tức đến điên tiết của Lục Ly, như thể đang tự soi mình.

Ai ngờ Lục Ly chỉ khẽ cười, gật đầu nói: “Chắc vậy.” Anh cũng không thấy mình là người được lòng người khác, bạn bè của anh trước nay luôn rất ít. Người ta luôn thích đặt sự cô độc và thiên tài ngang hàng với nhau, sự thật là, thiên tài thì là thiên tài, cô độc thì là cô độc.

Trần Gia Ninh cảm giác như đấm vào bịch bông, tức tối đặt vali xuống, ngồi trên bãi cỏ ngẩn người.

“Sao thế? Không sợ tôi nữa à?”

“Cậu mà là người xấu thật thì sáng nay tôi đã gặp chuyện rồi.” Cô ôm đầu gối, ngây người nhìn mặt sông, “Tôi cũng không khờ, suy nghĩ kỹ một chút là hiểu ra ngay. Cậu chỉ là đùa cợt vô lối thôi, đương nhiên cũng không phải người tốt, người tốt sẽ không công khai thông tin riêng tư của người khác.”

Tôi không công khai thông tin riêng tư. Lục Ly thầm biện minh trong lòng. Tôi quá quen thuộc với cậu rồi, còn cần công khai thông tin riêng tư sao?

Trần Gia Ninh cũng không biết sao mình lại quay lại đây. Sáng nay sau khi bỏ đi khỏi Lục Ly, cô liền về ký túc xá, chỉ một bữa cơm trưa, lại xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng, sau một trận cãi nhau lớn, cô cuối cùng cũng quyết định dọn ra ngoài ở một mình. Nhưng kéo vali ra khỏi cổng trường, cô gái chưa có kinh nghiệm sống này hoàn toàn không biết thuê nhà ở đâu, cứ thế kéo vali đến bờ sông quen thuộc.

“Này, cậu tên gì?” Cô đột nhiên gọi Lục Ly một tiếng.

“Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao?”

“Quên rồi.”

Đúng là đáng ăn đòn.

“Tôi là Lục Ly.” Bên bờ sông, hòn đá nảy trên mặt nước, phát ra tiếng “bóc bóc” trong vắt, cùng với dáng người lãng tử của chàng thiếu niên tạo nên một bức tranh tươi đẹp.

“Tên gì mà khó nghe thế.” Cô đột nhiên bật cười, như một nàng tinh linh.

Đây là lần đầu tiên Lục Ly và Trần Gia Ninh gặp nhau ở thành phố Mộc Lan, cũng là sự bình lặng cuối cùng trước khi giông bão ập đến.