Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 3: Tình yêu thời thổ tả - Chương 9: Nước mắt của hổ

“Khụ khụ…” Trần Gia Ninh cố hết sức kìm nén tiếng ho của mình, thấy Lục Ly đang nhìn cô, bèn vội vàng giải thích: “Tôi xem người trên video ho, trong lòng thấy rờn rợn nên cũng vô thức ho theo…”

Là vậy sao?

“Muộn rồi, cậu về nghỉ trước đi, có chuyện gì mai hãy nói.” Lục Ly cũng đang nặng trĩu trong lòng, tạm thời không có tâm trạng trò chuyện với Trần Gia Ninh.

“Ồ.” Thân hình nhỏ bé của Trần Gia Ninh nhúc nhích, từng bước do dự đi đến cửa, cô còn quay đầu lại nói một câu: “Tôi không muốn ho chút nào, thật đấy, cậu phải tin tôi.”

“Ừm. Tôi tin.” Lúc thế này phải để con gái yên lòng đã. Sau khi tiễn Trần Gia Ninh đi, Lục Ly mới có thời gian mở điện thoại, lần lượt trả lời tin nhắn của người thân và bạn bè.

Đầu tiên là Sở Tĩnh Di, tin nhắn của Ngỗng ngố rất đúng với phong cách thường ngày của cô, toàn là thông báo của truyền thông chính thống được chuyển tiếp, hết tin này đến tin khác, cuối cùng còn thêm một câu: “Tớ rất lo cho cậu.” Lòng Lục Ly ấm lại, anh có thể tưởng tượng được tâm trạng vừa ngại ngùng vừa thấp thỏm của Ngỗng ngố khi gõ dòng chữ này.

[Lục Ly: Tớ bây giờ rất ổn, sắp về lại Xuyên Hải được rồi.]

Sở Tĩnh Di trả lời rất nhanh.

[Ngỗng ngố: Cậu nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé…]

[Lục Ly: Muộn thế này rồi mà cậu còn chưa ngủ sao?]

[Ngỗng ngố: Không ngủ được, tớ gọi cho cậu được không?]

Lục Ly đang định đồng ý, đột nhiên lại thấy lớp trưởng gửi thêm một câu.

[Ngỗng ngố: Thôi vậy, tớ không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon.]

[Lục Ly: Ngủ ngon.]

Lục Ly ngẩn người nhìn hai chữ “Ngủ ngon” trên màn hình một lúc lâu, mới chuyển sang khung chat tiếp theo. Là Trâu Nhã Mộng.

[Chị Nhã Mộng: Em mua được vé xe về chưa? Chị vừa gọi điện hỏi người ở bến xe, họ nói vẫn chưa biết, phải đợi thông báo…]

Tin nhắn của chị Nhã Mộng chỉ có một dòng này, mà còn là gửi cho anh từ nửa tiếng trước. Lục Ly không cần nghĩ cũng biết chị gái chắc chắn đang cuống cuồng tìm cách, có lẽ đã tìm đến chỗ Huấn luyện viên Đan rồi. Lục Ly vội bảo chị đừng lo, thuật lại lời hứa của Sở Hiểu Đông một lần nữa, lúc này mới nhận được tin nhắn trả lời của chị Nhã Mộng.

Chị chỉ trả lời bằng một sticker mặt khóc, không nói thêm lời nào.

An Bách Lệ không có điện thoại, không thể nhắn tin cho anh, có lẽ bây giờ đang vò đầu bứt tai ở khu nhà thuê giá rẻ. Lục Ly do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhờ chị gái qua nhà An Bách Lệ bên cạnh báo một tiếng bình an. Chị Nhã Mộng trả lời bằng một dấu chấm hỏi thật to, vẫn không nói gì. Lục Ly cũng không biết chị có làm theo không, liệu gặp An Bách Lệ có xảy ra xung đột gì không…

Không nghĩ nữa!

Lục Ly quẳng điện thoại đi, ngã người xuống giường thở dài một hơi, trong đầu toàn là những chuyện vớ vẩn, ví dụ như nếu bị kẹt ở thành phố Mộc Lan mãi mãi thì phải làm sao? Chết rồi thì chôn ở đâu? Đám tang tốn bao nhiêu tiền… Đều là do con bé xui xẻo Trần Gia Ninh hại, khiến anh bây giờ cũng toàn những suy nghĩ bi quan.

Trằn trọc trên giường đến ba bốn giờ sáng, Lục Ly mới cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Tám giờ sáng, anh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lục Ly mở điện thoại, trên màn hình hiện một số lạ có mã vùng ở thủ đô.

“Alo, xin chào.”

“Tôi là Sở Hiểu Đông đây.” Lời nói của Sở Hiểu Đông ngắn gọn súc tích: “Cháu Lục, bây giờ tình hình đã cơ bản được làm rõ. Căn bệnh lây lan trong thành phố Mộc Lan được đặt tên là Hội chứng hô hấp cấp tính loại A, gọi tắt là Bệnh loại A. Đây là một căn bệnh vừa có tính lây nhiễm cao vừa có khả năng gây tử vong, đã ủ bệnh ở thành phố Mộc Lan hơn nửa năm, gần đây đúng lúc giao mùa mới đột ngột bùng phát.”

“Hiện tại bệnh viện thành phố Mộc Lan đã có hơn bốn nghìn ca được chẩn đoán, hơn một nghìn ba trăm bệnh nhân đã tử vong. Cháu cứ ở yên chỗ trường đã sắp xếp, tuyệt đối đừng tiếp xúc gần với người dân thành phố Mộc Lan, mỗi người trong số họ đều có thể là người nhiễm Bệnh loại A tiềm tàng. Triệu chứng ban đầu của Bệnh loại A không khác gì cảm sốt thông thường. Những thông tin này chắc sẽ sớm được công khai trên tin tức thôi.”

“Vâng.” Lục Ly nghe mà thầm kinh hãi, hơn bốn nghìn ca nhiễm, trong đó có hơn một nghìn ba trăm ca tử vong, chẳng phải là cứ bốn người nhiễm thì có một người sẽ chết sao?

“Tiếp theo đây, những lời chú nói cứ coi như là lời tâm sự của một bậc trưởng bối, không liên quan đến công vụ.” Sở Hiểu Đông đổi giọng: “Nguồn lực y tế của thành phố Mộc Lan có hạn, không thể nào tiếp nhận ngày càng nhiều bệnh nhân được, nói cách khác, một khi đã nhiễm Bệnh loại A, rất có thể sẽ không được điều trị kịp thời, cháu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Lời này của Sở Hiểu Đông đã rất khách sáo rồi, nhưng ý nghĩa thực sự bên trong lại tàn nhẫn đến mức khiến Lục Ly có chút lạnh gáy.

“Bây giờ nội bộ chính quyền thành phố Mộc Lan đã rối tung cả lên, chỉ thị của chúng ta không thể nào truyền xuống Mộc Lan kịp thời được. Vì Di Bảo, cháu Lục, cháu nhất định nhất định phải chú ý an toàn, dù có ru rú trong phòng cả ngày không ra ngoài cũng được, chú không muốn về nhà lại thấy con gái mình khóc sống khóc chết đâu. Hiểu chưa?”

“Chú cứ yên tâm ạ.”

“Ừm. Chú cúp máy đây.”

Xem ra người đau đầu không chỉ có những người trong thành phố Mộc Lan, mà cả những người bên ngoài cũng bị trận dịch bất ngờ này làm cho đứng ngồi không yên. Sau khi Lục Ly vệ sinh cá nhân xong, nhân viên khách sạn liền mang bữa sáng đến, là sủi cảo và sữa đậu nành nóng. Nhân viên phục vụ còn hỏi một câu: “Bên cạnh là bạn của ngài ạ? Lúc chúng tôi giao đồ ăn gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời…”

Nghe vậy, Lục Ly bật phắt dậy khỏi ghế, vội vàng đi đến trước cửa phòng Trần Gia Ninh.

“Trần Gia Ninh? Trần Gia Ninh? Cậu dậy chưa? Là tôi, Lục Ly đây.”

Đợi một lúc lâu, bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

“Thưa ngài, ngài có cần chìa khóa dự phòng không ạ?” Nhân viên phục vụ cũng lo lắng ôm trán: “Tôi đi lấy cho ngài.”

“Làm phiền cô rồi.”

Đúng lúc này, từ trong cửa mới vọng ra giọng nói yếu ớt của Trần Gia Ninh: “Tôi đây, không cần lấy đâu.”

“Cậu mở cửa ra đi!” Lục Ly có chút sốt ruột: “Cậu một mình ru rú trong đó làm gì? Làm người khác lo lắng cậu không biết à?” Cô nàng này có thể bớt dở chứng đi được không? Tâm trạng vốn đã tồi tệ của Lục Ly càng tệ hơn, bây giờ là lúc nào rồi chứ…

Lục Ly cuối cùng cũng đợi được cửa mở, ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Trần Gia Ninh, cơn tức nghẹn trong lòng anh bỗng dưng tan thành mây khói. Trần Gia Ninh từ từ kéo cửa ra, khe cửa chỉ mở hé một chút, để lộ ra nửa thân hình gầy gò đáng thương của cô gái. Đáng thương nhất là đôi mắt của cô, vành mắt đỏ hoe, như vừa khóc một trận lớn, đầu mũi cũng đỏ ửng, trong khoang mũi còn có vệt máu nhỏ.

Lục Ly cho nhân viên phục vụ đi, lúc này mới hỏi: “Sao thế?” Giọng điệu dịu dàng đến bất ngờ.

“Tôi… cậu… các người đừng quan tâm đến tôi nữa…” Lời nói của Trần Gia Ninh mang theo giọng nức nở: “Lỡ như lây bệnh cho các người thì không hay đâu, cứ để tôi ở một mình đi… hu hu…” Nói đến cuối, cô vậy mà bật khóc.

Đây là lần đầu tiên Lục Ly thấy Trần Gia Ninh khóc một cách yếu đuối như vậy. Trong ký ức của anh, lúc Trần Gia Ninh khóc, thường sẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, nghiến chặt răng, lộ ra vẻ mặt như muốn cắn người, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Cô gái đang khóc như một con thú non bị thương này, thật sự là Trần Gia Ninh đó sao?