Người dân Thần Châu đã cố hết sức đánh giá cao ảnh hưởng của dịch bệnh ở thành phố Mộc Lan, thế nhưng hiện thực tàn khốc và phi lý lại lần nữa giáng cho tất cả mọi người một cái tát. Ngày thứ bảy sau khi thành phố Mộc Lan bị phong tỏa, các ca bệnh loại A lần lượt xuất hiện trên khắp cả nước, tấm bản đồ Thần Châu rộng lớn chi chít những chấm đỏ tượng trưng cho sự lây nhiễm, nguyên nhân tất nhiên là do nhóm người không tuân thủ quy định đã trốn khỏi thành phố từ những ngày đầu. Giới truyền thông phương Tây vốn yếu thế cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của siêu cường quốc này, bắt đầu lên tiếng chỉ trích gay gắt chế độ quân chủ lập hiến của Thần Châu Quốc trên các diễn đàn quốc tế.
Đương nhiên, những chuyện này đối với Lục Ly mà nói vẫn còn quá xa vời, điều duy nhất cậu quan tâm lúc này là sự an nguy của những người thân thiết. May mắn là thành phố Xuyên Hải cách thành phố Mộc Lan khá xa, vòi bạch tuộc của dịch bệnh loại A vẫn chưa vươn tới thành phố lớn bên sông này.
Lục Ly dậy từ sớm, lấy một chậu nước ấm rồi bưng vào phòng Trần Gia Ninh. Trần Gia Ninh uể oải nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn ửng lên một sắc hồng bệnh tật, những ngày gần đây, bệnh tình của Trần Gia Ninh ngày càng trở nên nghiêm trọng. Sắc mặt cô tái nhợt, vẻ tiều tụy càng khiến thân hình gầy gò của cô trông như thể chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Đến nước này, dường như đã có thể xác nhận Trần Gia Ninh đã nhiễm bệnh loại A. Sốt cao, ho, chóng mặt, sợ ánh sáng, chán ăn, đau lưng mỏi eo… đủ mọi thứ bệnh tật đều xuất hiện trên người cô, trông cô không giống một thiếu nữ đang tuổi xuân phơi phới, mà giống một bệnh nhân nặng sắp lìa đời.
Lục Ly vắt khô chiếc khăn nóng, lau mặt cho Trần Gia Ninh đang mơ màng. Gần đây Trần Gia Ninh cứ ngủ li bì cả ngày, ngay cả việc lau mặt cũng không còn sức để làm. Nói mới nhớ, đây không phải là lần đầu Lục Ly lau mặt cho Gia Ninh, kiếp trước khi còn ở chung nhà, con quỷ đáng ghét cũng lôi thôi lếch thếch, mấy lần trước khi đi gặp khách hàng quan trọng, đều là Lục Ly mất kiên nhẫn vớ lấy khăn mặt lau lên mặt cô, mỗi lần như vậy, Trần Gia Ninh lại càu nhàu như một cô mèo nhỏ nũng nịu:
“Cậu làm gì thế…”
Trần Gia Ninh bị chiếc khăn nóng làm cho tỉnh giấc, buột miệng nói ra một câu tựa như đã từng quen.
“Thấy mặt cậu bẩn quá nên lau cho cậu thôi.”
“Không được… không được tự tiện vào phòng tớ…” Trần Gia Ninh nói mà hai mí mắt cứ díu lại, lời nói cũng lí nhí, như đang nói mớ.
“Bây giờ ở đây ngoài tớ ra, chẳng còn ai chăm sóc cậu được nữa.” Nhân viên khách sạn đều tạm trú ở tầng một và tầng hai, nếu không cần thiết, họ sẽ không lên tầng năm. Còn những học sinh và giáo viên khác, bây giờ vẫn đang bị kẹt ở một biệt thự nào đó.
“Vậy sao…”
“Ừm.” Tranh luận với một bệnh nhân đầu óc không tỉnh táo là một chuyện rất nực cười, Lục Ly khẽ đáp một tiếng, rồi đỡ cô gái dậy, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, lòng bàn tay Lục Ly có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng rực của cô gái, cùng với cảm giác làn da mỏng manh và mềm mại. Lưng Trần Gia Ninh ướt đẫm mồ hôi, ga giường cũng bị thấm ướt một mảng, trong không khí thoang thoảng mùi hương đặc trưng của Trần Gia Ninh, hòa quyện với một chút mùi mồ hôi, vậy mà lại có vài phần quyến rũ lạ lùng.
“Tớ mang đồ thay cho cậu rồi đây.” Lục Ly lấy ra một bộ đồ ngủ mới.
Trần Gia Ninh mơ màng nheo mắt, tựa vào đầu giường, ngây ngốc “ồ” một tiếng, ngón tay khẽ động, vậy mà lại ngồi ngủ gật.
Lục Ly thở dài một hơi, bắt đầu cởi cúc áo ngủ của Trần Gia Ninh. Trần Gia Ninh vẫn mặc chiếc áo lót mà mấy cô bé tuổi dậy thì hay mặc, non nớt như một quả táo xanh chưa chín hẳn. Nội y quả thực không tiện thay, đợi cô tỉnh lại tự thay vậy, đúng rồi, còn cả ga giường nữa… Lục Ly không khỏi lau trán, sáng nay có việc để bận rồi đây.
Mãi đến một hai giờ chiều, Trần Gia Ninh mới từ từ tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy cô liền phát hiện bộ đồ ngủ trên người mình đã được thay, cô sững người, vẻ mặt thay đổi liên tục, từ kinh ngạc đến tức giận rồi sợ hãi, cuối cùng lại trở về bình lặng. Lục Ly đang ngủ trên chiếc ghế tựa trong phòng cô, tư thế ngủ không được lịch sự cho lắm, rõ ràng là đã mệt lả. Chăm sóc bệnh nhân là một việc vất vả, nỗi giày vò trong lòng còn dữ dội hơn nhiều so với sự mệt mỏi thể xác.
Trần Gia Ninh ngây người nhìn Lục Ly, miệng nhỏ khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lục Ly như có linh cảm mà tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy cô Hổ con đang ngẩn người, cậu cũng không nghĩ nhiều, bưng một hộp giữ nhiệt trên bàn lên: “Tỉnh rồi à? Tớ bảo nhà bếp nấu cho cậu ít cháo thịt nạc và một ít trà Phổ Nhĩ, có cho thêm hoa hồng, cậu lót dạ đi, dù gì cũng hai ngày chưa ăn gì rồi.”
Trần Gia Ninh nhận lấy hộp giữ nhiệt, hơi nặng, cô gái yếu ớt một tay không cầm nổi, may mà Lục Ly lại đỡ giúp cô một tay.
“Sao cậu biết… tớ thích uống trà Phổ Nhĩ cho thêm hoa…” Lời nói của Trần Gia Ninh không liền mạch, rõ ràng suy nghĩ vẫn chưa thông suốt.
“Tiếc là trong kho lạnh hết nhãn rồi, không thì có thể cho thêm ít nhãn nữa.” Lục Ly tiếc nuối nói. Trần Gia Ninh thích uống trà, thích thưởng thức vị đắng chát, thích dư vị ngọt ngào của trà, nhưng cũng thích cho thêm một ít cánh hoa, quả khô vào trà. Lục Ly vốn không phải người sành trà, chính Trần Gia Ninh của kiếp trước đã dẫn cậu bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Trần Gia Ninh cúi đầu, nhưng trong lòng vẫn vang lên câu hỏi đó: Sao Lục Ly lại biết cô thích gì?
Không chỉ là trà, mà còn cả đồ ăn thức uống, và một vài thói quen sinh hoạt nhỏ nhặt, Lục Ly dường như đều biết rõ, những ngày này cô được chăm sóc vô cùng chu đáo, thoải mái đến mức suýt quên mất mình là một bệnh nhân sắp lìa đời. Cánh hoa hồng, nhãn, là hai loại gia vị cô yêu thích nhất, cho cánh hoa hồng là vì lúc còn ngây ngô cô nghe người ta đồn rằng cho hoa hồng vào trà có thể làm đẹp, lâu dần lại quen với hương vị của hoa hồng trong trà. Cho nhãn là vì hồi nhỏ bà ngoại ở quê nấu trà cho cô đã nói, cho nhãn vào trà có nghĩa là sau này cả đời sẽ được tròn đầy, thuận lợi, hy vọng sau này cô sẽ không phải lo lắng về cuộc sống.
Nhưng dường như mọi thứ đều ngược lại, dù trong trà có cho hoa hồng, cô cũng không cao thêm, dáng người cũng không thon thả hơn, dù trong trà có cho nhãn, nhưng cuộc đời cô lại luôn đầy rẫy những cãi vã và trắc trở.
Mình thật vô dụng. Trần Gia Ninh buồn bã nghĩ.
Cô ăn từng muỗng cháo thịt nạc nhỏ, vị nhạt nhẽo, nhưng trong lòng lại có một cảm giác thỏa mãn khó tả.
“Lục Ly…”
“Ừ?”
“Sao cậu lại tốt với tớ như vậy?”
“…”
Tốt ư? Chăm sóc một Trần Gia Ninh hấp tấp đã trở thành thói quen của cậu rồi, không thể xem là cố ý lấy lòng được. Cậu nhớ lại lúc mình và An Bách Lệ kết hôn, Trần Gia Ninh một mực hứa sẽ đến làm phù dâu, cuối cùng lại vắng mặt, nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy, sau đó hỏi ra, cô giải thích là vì cảm thấy sau này không còn ai chăm sóc mình nữa nên mới chán nản làm vậy.
Lục Ly còn chưa nghĩ ra câu trả lời, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, là bài ‘Quýt Đen’ của Đào Triết.
“Tớ nghe điện thoại đã.”
“…Ừm…”
Trần Gia Ninh cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời thế nào, cô chuyên tâm ăn cháo, “vô tình” nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại của Lục Ly trước khi cậu ra khỏi cửa, đó là giọng của một cô gái. Là ai vậy nhỉ? Cô thầm nghĩ trong lòng, nhưng tốc độ ăn cháo vẫn không thay đổi.