Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 12: Súng đạn, hôn nhân và chị em - Chương 4: Cầm chắc cái chết

“Các người đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng mới chắc chắn thôi.” Lục Ly bị ánh mắt xanh lè của các cô gái nhìn đến sởn gai ốc, “Hơn nữa chỉ là làm cho có lệ thôi, cũng không thật sự đi làm phò mã, người ta cũng chẳng coi trọng tôi đâu.”

Cậu đành phải kể sơ qua chuyện nhà họ Diêm cho An Bách Lệ và Trần Gia Ninh, cũng không kể chi tiết lắm, chủ yếu là vì có Chúc Xảo ở đó.

An Bách Lệ nghe xong lời giải thích của Lục Ly, “ồ” một tiếng: “Vậy nên, anh làm vậy chỉ là để trốn tránh sự trả thù của nhà họ Diêm thôi sao?”

“Phải.”

An Bách Lệ liếc nhìn Ôn Hổ Phách, rồi lại nhìn Hổ con vẫn còn đang buồn rười rượi, khẽ thở dài: “Cứ tin Ly một lần đi, được không?” Câu này không phải nói với Lục Ly, mà là nói với các cô gái khác, đặc biệt là Trần Gia Ninh.

Lục Ly biết, dù là Ôn Hổ Phách hay Trần Gia Ninh, tuy bây giờ đều đang sống hòa thuận bên nhau, nhưng đó chỉ là sự thỏa hiệp trong bất đắc dĩ mà thôi, nếu có một ngày Lục Ly thật sự chọn kết hôn với một ai đó, những ngày tháng ồn ào mà ấm áp này sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Đây là mâu thuẫn căn bản, cũng giống như khoảng cách giai cấp giữa Lục Ly và Sở Tĩnh Di, đều là những chuyện sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt.

Chủ đề này có hơi nặng nề, các cô gái rơi vào một sự im lặng kỳ quái, chỉ có Chúc Xảo chẳng hề bận tâm: “Ngài nhà sản xuất, anh sắp kết hôn với chị Hi sao?” “Chỉ là làm cho có lệ thôi…” “Vậy sau này anh là chồng của chị Hi, là anh rể của em rồi?”

Người gần nhất gọi cậu là anh rể là cô nhóc Long Tinh, cô bé đó chắc cũng sắp thi vào cấp ba rồi, thêm hai năm nữa, là thành nữ sinh cấp ba chính hiệu, giống như Tĩnh Di ngày trước. Thời gian trôi qua nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều, lúc mới trùng sinh, cậu vẫn chỉ là một học sinh lớp mười một, bây giờ ngay cả năm nhất đại học cũng đã qua được một nửa rồi.

Giọng Chúc Xảo nhỏ đi một chút: “…Vậy thì chị Hi chắc chắn sẽ vui lắm. Trước đây ngày nào chị ấy cũng mặt mày ủ dột, vốn dĩ cần có người san sẻ giúp chị ấy, nếu là ngài nhà sản xuất thì… tốt quá rồi…” Lòng Lục Ly rung động, trong đầu cậu hiện lên gương mặt lạnh lùng kiêu sa của Chu Hi, Chu Hi sống rất mệt mỏi, cậu biết, nếu, cậu đang nói là nếu, nếu cậu thật sự trở thành chồng của Chu Hi, cô có thể sống vui vẻ hơn một chút không?

Giọng Chúc Xảo ngày càng nhỏ, Lục Ly cảm thấy tâm trạng cô có chút khác thường, nhưng khi nhìn kỹ lại không thể nhìn ra manh mối nào trên gương mặt có bảy tám phần giống Chu Hi của cô. Có lẽ là cậu ảo giác? Trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Chúc Xảo, cậu cho rằng Tiểu Xảo là một cô gái thẳng thắn chưa trải sự đời và không chút tâm cơ, chắc sẽ không có tâm tư thầm kín gì đâu nhỉ?

Để tránh bầu không khí ngày càng gượng gạo, Lục Ly chủ động lảng sang chuyện khác, quyết định tối nay cả nhà sẽ ăn đồ nướng trong sân để đón gió tẩy trần cho Chúc Xảo. May mà các cô gái khá chiều theo ý cậu, không tiếp tục chủ đề “hôn nhân” nữa, mà ríu rít bàn luận tối nay nên mua nhiều thịt bò hơn hay nhiều thịt cừu hơn.

*

Sự xuất hiện của Chúc Xảo đã mang đến một sức sống mới cho căn biệt thự này. Một mặt, cô bé này gần như không có ý thức về giới hạn với Lục Ly, còn bám lấy Lục Ly hơn cả An Bách Lệ, mang đến cho các cô gái khác một cảm giác nguy cơ không lớn không nhỏ; mặt khác, Chúc Xảo đối với các chị cũng thật sự ngoan ngoãn nghe lời, khiến người ta không thể nào ghét được.

Hoạt động thường ngày của Lục Ly ngoài việc đến lớp, đến công ty, ở bên các cô gái ra, còn có thêm một việc là cùng Chúc Xảo xem ti vi — chủ yếu là xem phim tài liệu, tiện thể bổ túc thêm kiến thức thường thức cho cô. Chúc Xảo trông có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, nhưng tiếp xúc lâu rồi, Lục Ly phát hiện cô cũng có thói xấu lười biếng, mỗi khi Lục Ly lải nhải không ngừng, cô lại thút thít rúc vào lòng Lục Ly ngủ. Đôi lúc Lục Ly cũng cảm thấy Chúc Xảo và mình quá thân mật, họ dù gì cũng không phải anh em ruột.

Sau đó, cậu bèn giao nhiệm vụ trông trẻ cho Hổ Phách, xem như đã giải thoát khỏi cuộc đấu tranh giữa sắc dục và cảm giác tội lỗi.

Nhân tiện nhắc đến, quy mô công ty của Lục Ly không ngừng mở rộng, đã bắt đầu dự án thứ hai ngoài “Thâm Hải Lục”, cậu còn chi đậm để mời một nhà sản xuất từ Nhật Bản về, công ty Trường Lạc vì chuyện này mà gây ra một cơn sóng gió không nhỏ trong ngành. “Tịch Thập Lục OL” bắt đầu có lãi, trò chơi này trở nên nổi tiếng trong giới game di động, trong một khoảng thời gian tới, phí bản quyền từ việc cấp phép game di động sẽ là nguồn thu nhập chính của công ty Trường Lạc.

Trong tay Lục Ly vẫn còn một lượng lớn vốn chưa đầu tư vào tái sản xuất, cậu chuẩn bị mở rộng quy mô công ty Trường Lạc thông qua hình thức mua lại và sáp nhập, cậu nhắm mục tiêu vào một loạt các xưởng game nhỏ đang ngắc ngoải trong nước.

Những ngày bận rộn nhất, thư từ gửi đến văn phòng tổng giám đốc không ngớt, Trần Gia Ninh chỉ lo ký tên mà tay cũng sắp gãy, những tập tài liệu thỏa thuận dày đặc khiến cô nhìn mà hoa cả mắt. Xét thấy năng lực quản lý của công ty còn yếu, Lục Ly đã từ bỏ phương án mua lại hàng loạt các xưởng game nhỏ, định đi theo con đường tinh hoa, nhưng vốn và quy mô của Trường Lạc lại không đủ để sáp nhập các công ty chất lượng cao, cuối cùng, sự phát triển của Trường Lạc vì vậy mà rơi vào bế tắc, Lục Ly cũng không có cách nào tốt hơn.

Và trong cuộc sống bận rộn mà viên mãn như vậy, chính phủ cũng đã công bố danh sách xác nhận của kế hoạch tuyển chọn nhân tài — không ngoài dự đoán, Lục Ly đã trở thành ứng cử viên duy nhất của Đại học Mộc Lan. Nhất thời, dư luận lại một lần nữa đẩy Lục Ly lên đầu sóng ngọn gió, tin đồn Lục Ly có quan hệ không trong sạch với nhiều phụ nữ cũng ngày càng dữ dội, Chu Hi nói trên WeChat rằng, mỗi ngày văn phòng tuyển chọn nhân tài Mộc Lan đều nhận được mấy lá thư tố cáo nhắm vào Lục Ly, kẻ thù của cậu còn hiểu rõ Lục Ly hơn cả chính cậu.

Không biết có phải là ảo giác không, kể từ ngày đó, Lục Ly lờ mờ cảm nhận được mỗi ngày trên đường đến công ty đều có người theo dõi mình. Chu Hi nói đó chính là người của bà ngoại cô, nếu không phải bây giờ Lục Ly đã là nửa người của công chúng, có lẽ cậu đã nằm dưới đáy một con sông vô danh nào đó rồi.

“Họ có làm hại đến những người bên cạnh tôi không?” Lục Ly hỏi.

“Sẽ không. Nhà họ Diêm nếu muốn cá chết lưới rách, sẽ không tìm một tên dân đen như anh để liều mạng, bà ngoại nếu đã nhẫn tâm giết người, có lẽ sẽ cùng đồng quy vu tận với người nhà họ Chu. Cho nên anh có thể yên tâm, những người khác ngoài anh đều an toàn, bà ngoại không có lý do gì dùng gia sản nhà họ Diêm để đổi lấy tính mạng của mấy cô hồng nhan tri kỷ bên cạnh anh.” Chu Hi nói trên WeChat, “Họ Lục kia, chuyện phát triển đến bây giờ, thực ra anh căn bản không làm gì sai cả, bà ngoại thực ra cũng không có lý do gì phải giết anh. Nhưng bây giờ người muốn giết anh là cả nhà họ Diêm, cỗ máy chính trị - kinh doanh cồng kềnh này để sửa chữa sai lầm trước đây, cần anh phải trả giá cho chuyện này. Nếu anh không chết, trong hệ thống nhà họ Diêm sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy? Tất cả những người từng thụ lý vụ nổ súng năm đó đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm… Lục Ly, tự lo liệu lấy!”

Chu Hi hiếm khi gõ nhiều chữ như vậy trong một lần, trước đây hai người tương tác trên WeChat đều chỉ kết thúc bằng những từ ngữ khí ngắn gọn của cô.

Lục Ly do dự hồi lâu, hỏi: “Tôi còn một câu hỏi nữa, Sở Tĩnh Di bây giờ có biết tôi trở thành ứng cử viên không?”

Rất lâu sau, Chu Hi hiếm khi gửi một sticker giận tím mặt: “Anh tự đi mà hỏi chẳng phải là biết sao?!”