Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 14: Nhạn bay về Nam - Chương 28: Nhạn bay về nam

Kết quả cả một đám người thảo luận đến cuối cùng cũng không quyết định được là sẽ định cư ở Xuyên Hải hay thủ đô, điều này khiến Lục Ly càng thêm tin vào câu nói đó: số lượng người trong một nhóm càng đông, trí thông minh của nhóm đó càng thấp. Cậu bất lực tóm lấy Cô Lục Ly, định ra ban công hóng gió, Cô Lục Ly có một thân phản cốt, có lẽ sẽ ngọ nguậy trong lòng Lục Ly. Nhớ năm xưa, lúc nhặt được con mèo nhỏ này ngoài trường, nó mới chỉ lớn bằng lòng bàn tay, đáng thương trốn trong bụi cây tránh mưa, bây giờ thoáng chốc đã lớn thế này rồi…

Phía sau có tiếng bước chân, tai Lục Ly khẽ động, cậu bây giờ ngày càng giỏi nghe tiếng bước chân đoán người rồi: tiếng bước chân của An Bách Lệ lê thê dính nhớp, đế giày không bao giờ rời khỏi mặt đất; bước chân của Hổ Phách nhẹ nhàng, như én lướt mây; tiếng bước chân của chị Nhã Mộng chắc nịch ngắn gọn, nhấc lên đặt xuống không chút ngưng trệ; Hổ con sẽ cố tình đi nhẹ chân, nên bước chân của cô không đều lắm, có chút cảm giác rón rén; còn Chu Hi thì sẽ cố tình gây ra tiếng động lớn, đặc biệt là khi đi giày cao gót, cô sẽ cố tình dậm gót cồm cộp xuống đất, như thể có thù sâu oán nặng với trái đất; Chúc Xảo không hay đi đứng đàng hoàng, cô thích nhảy chân sáo.

Tiếng bước chân dịu dàng khoan thai như bây giờ, chỉ thuộc về một người. Phải, Lục Ly sẽ dùng từ dịu dàng để hình dung tiếng bước chân của Sở Tĩnh Di, vừa không quá ồn ào lấn át chủ, lại không quá đè nén mất đi khí chất, cô thỉnh thoảng còn cố tình dậm chân mạnh một chút để báo hiệu cho đối phương biết mình đang đến, tránh để đối phương bị sự xuất hiện đột ngột của mình dọa sợ. Lục Ly nhớ lại hồi lớp mười, vào đầu năm học mới cậu thường sẽ ngồi ở bàn điên cuồng làm bù bài tập nghỉ hè, lúc đó Sở Tĩnh Di với tư cách là lớp trưởng sẽ dùng tiếng bước chân này để lại gần cậu, cho cậu đủ thời gian để giả vờ giả vịt.

Cô là một người chu đáo, nhưng vì gia cảnh quá ưu việt, thường sẽ lơ là những vấn đề mà người thường quan tâm, điều này mới khiến trước đây cô ở Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải bị gọi là Sở Tĩnh Di mặt sắt vô tư. Trước khi trở thành bạn bè với cô, Lục Ly cũng từng nghĩ như vậy, trong tưởng tượng của Lục Ly, Sở Tĩnh Di vốn nên là một nữ cường nhân tóc buộc hết ra sau, đeo kính gọng mỏng không giận mà uy.

Cậu quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái nhỏ xinh xắn, môi không son mà đỏ, mày không kẻ mà xanh, mặt như mâm bạc, mắt như hạt hạnh. Cậu vẫn luôn cảm thấy Ngỗng ngố hợp mặc váy cổ trang, trang điểm cổ điển, cô sinh ra ở đó, như thể là một tiểu thư khuê các trong sách bước ra.

“Em không cùng mọi người thảo luận nữa à?” Lục Ly véo miệng Cô Lục Ly, con khốn nhỏ này lại muốn cắn cậu.

“Em muốn ở bên anh…” cô lí nhí nói, đứng bên cạnh Lục Ly, dù hai người đã sớm có quan hệ vợ chồng, cô vẫn ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Ly, cho nên cô chỉ nhìn chằm chằm vào Cô Lục Ly, “Mèo có được lên ban công không anh? Em nghe nói, mèo rất tò mò, thường có mèo bị rơi từ ban công xuống.”

“Cô Lục Ly thông minh lắm, nó là con mèo lanh lợi nhất anh từng thấy.” Lục Ly nói không sai, Cô Lục Ly rất ít khi đến những nơi nguy hiểm, không chạm vào dây điện, không ra ban công, ngay cả xuống nước cũng rất ít.

“Tại sao nó lại tên là Cô Lục Ly ạ?”

“Tên của nó thật ra cũng là Lục Ly.”

“A? Là anh đặt cho nó ạ?”

“Không phải, là vì…” Lục Ly kể lại chuyện của cậu và Hổ Phách ngày trước.

Ngỗng ngố nghe mà say sưa: “Thì ra lúc hội thao trường hai người đang làm những chuyện này… em còn thấy lạ, em thấy giữa hai người cứ kỳ kỳ sao đó.”

Lục Ly kỳ quặc nhìn cô, nhìn đến mức mặt Tĩnh Di ửng hồng: “Anh nhìn em thế làm gì…”

“Di Bảo, em không ghen à?”

“…Đương nhiên là có ghen chứ, đặc biệt là trước đây… người ta là vì bất an mới ghen, nhưng bây giờ em rất yên tâm… em cảm thấy, như thế này thật ra… cũng khá tốt, có Bách Lệ, còn có nhiều chị em như vậy… náo nhiệt hơn nhiều so với lúc em ở nhà một mình trước đây…” mắt Ngỗng ngố mất đi tiêu cự, dường như đang hồi tưởng.

Lục Ly nói: “Anh lo em ở đây không quen, Di Bảo, em không cần vì anh mà cố tình chiều theo đâu. Nếu em và những người khác không hợp nhau, chúng ta hoàn toàn có thể không ở chung, mỗi ngày anh chịu khó một chút, chạy đi chạy lại mấy chuyến là được.”

Ngỗng ngố vội lắc đầu: “Em không có chiều theo đâu. Lục Ly, em nói thật đó, trước đây em thấy những cô gái khác bên cạnh anh chỉ muốn cướp anh đi, nhưng bây giờ, dù là Bách Lệ, Hổ Phách hay chị Nhã Mộng, em đều thấy họ là những cô gái rất tốt… Ở bên họ cũng không có cãi vã gì, mọi người đều vui vẻ hòa thuận, thỉnh thoảng còn tụ tập lại bàn tán về anh… Hơn nữa anh cũng thường xuyên ở nhà với chúng em. Với lại, với lại, lỡ sau này anh lại bắt nạt em, em có thể tìm họ giúp đỡ, họ nói con gái trong nhà phải thống nhất chiến tuyến, kiên quyết chống lại anh nữa…” Cô gái này lúc nói chuyện đầu óc có hơi thẳng, vô thức để lộ ra thỏa thuận thống nhất chiến tuyến giữa các cô gái, cô vội lè lưỡi, nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Các em còn bàn tán gì về anh nữa?” Lục Ly có chút tò mò, đám con gái này ở nhà sẽ nói chuyện gì nhỉ?

Ngỗng ngố ư ử lắc đầu: “Em đã hứa với họ rồi, không thể nói cho anh biết được…”

Lục Ly nắm lấy tay cô: “Di Bảo, anh thích em lắm, em lén nói cho anh một chút thôi được không? Anh hứa không nói cho ai biết, anh cũng giả vờ không biết!” Lục Ly thuận thế ôm lấy cô. Cô gái này trong lòng Lục Ly quả nhiên lập tức mềm nhũn, người mềm, giọng cũng mềm: “Vậy… em chỉ nói cho anh một chút thôi nhé.”

“Ừm ừm. Di Bảo em đối với anh tốt thật.”

“Gia Ninh vẫn luôn tò mò cái đó của anh dài bao nhiêu, chị ấy nói muốn tìm cơ hội lấy thước đo thử…” mặt Ngỗng ngố đỏ bừng, cô so với trước đây đã có tiến bộ, ít nhất không còn né tránh chủ đề này nữa, “Chị Nhã Mộng lo anh có bệnh, chị ấy nói làm gì có ai có thể một đêm liên tục làm với năm cô gái được… chị ấy chắc tuần sau sẽ đưa anh đi bệnh viện khám…”

Lục Ly mắt mở to, bọn họ nói chuyện với nhau đúng là bùng nổ thật. Hơn nữa, cậu có bệnh gì đâu, đó đều là tác dụng phụ của cái giá phải trả, cậu còn nghi ngờ dù cái giá phải trả thật sự đã được xóa bỏ, tác dụng phụ này vẫn sẽ tồn tại.

“Hổ Phách thì sao? Chị ấy nói gì?” Lục Ly vô cùng tò mò cô gái tóc vàng vốn im lặng lý trí trước mặt mọi người sẽ nói gì trong đám con gái.

“Hổ Phách chỉ nói anh không giữ lời.”

Lục Ly ngại ngùng cười, cậu biết Hổ Phách đang ám chỉ điều gì, thậm chí Hổ Phách còn đoán được cô bé ngốc nào đó sẽ đem chuyện riêng tư của các cô gái đi nói cho Lục Ly.

“Còn Bách Lệ, chị ấy là vô liêm sỉ nhất, chị ấy toàn nhồi nhét cho Chúc Xảo những kiến thức kiểu đó, lần nào Tiểu Xảo cũng bị sốc đến không nói nên lời, Chu Hi biết chuyện sẽ đi khắp biệt thự tìm Bách Lệ tính sổ, Bách Lệ chị ấy lại trốn vào nhà vệ sinh phòng anh, trốn cả một buổi chiều, hehe.” Ngỗng ngố cười như chuông bạc, cô thật sự cảm thấy những ngày tháng như vậy trôi qua thật ấm áp và tốt đẹp.

“Còn nữa còn nữa, Chu Hi thật ra ngấm ngầm ganh đua với chị Nhã Mộng, hai người không ai phục ai…” Mở được miệng rồi, Ngỗng ngố liền nói không ngừng, lôi hết cả quần lót của các cô gái khác ra. Lục Ly quả nhiên nghĩ không sai, cô gái này không hợp làm gián điệp nằm vùng, ngốc nghếch ngơ ngác, không cẩn thận là bán đứng đồng đội ngay.

Lục Ly yên lặng lắng nghe, cậu thật ra không quan tâm đến những lời thì thầm của các cô gái, cậu chỉ tận hưởng bầu không khí hạnh phúc này. Lục Ly thả Cô Lục Ly ra, đổi thành hai tay ôm lấy cô, vừa nghe cô gái nhỏ luyên thuyên, vừa cùng cô ngắm mặt trời lặn.

Cậu thấy bóng những con nhạn bay in trên nền hoàng hôn, cậu nhớ lại lúc trước cùng cô đi công viên giải trí, cũng vào lúc này thấy một đàn nhạn. Có lẽ chúng là cùng một đàn. Lục Ly nghĩ. Chúng bay qua núi sông, từ nam ra bắc, rồi lại từ bắc vào nam, trải qua bao nhiêu gian nan, cuối cùng trở về vẫn như cũ, chưa từng thay đổi.

Thường ghen chàng tạc ngọc nhân gian. Trời định ban cho nàng điểm phấn son. Hát hay vang lời qua hàm răng trắng. Gió nổi. Tuyết bay biển lửa hóa trong lành.

Vạn dặm về đây mặt càng trẻ. Mỉm cười. Cười còn mang hương mai Lĩnh. Hỏi rằng Lĩnh Nam có lẽ không tốt. Lại đáp. Lòng này yên ổn là quê hương.

Ngỗng ngố hỏi cậu: “Đây là thơ của ai ạ?”

Lục Ly ôm lấy cô: “Là của chúng ta.”