Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 3: Nhưng, tôi từ chối

Lục Ly để ý thấy bên cạnh Ôn Hổ Phách có một hộp cơm rỗng, cậu không khỏi nghĩ thầm một cách ác ý: Thì ra tiểu thư Shirley thoát tục cũng phải ăn cơm sao? Kiếp trước cậu đã muốn châm chọc rồi, mỗi lần đi ăn cùng Ôn Hổ Phách, cô luôn bẻ ngón tay nói, lẩu không ăn, quá dầu mỡ; thịt nướng không ăn, quá nhiều thịt; đồ Tây không ăn, không chính tông. “Vậy ăn gì?” “Tùy cậu.”

Tùy cậu. Hai chữ này quả thực là vòng kim cô của đàn ông.

“Cậu có chuyện gì sao?” Ôn Hổ Phách đang vẽ, cô mang theo một chiếc laptop vỏ hồng, nối với bảng vẽ điện tử. Lục Ly lén liếc nhìn, chỉ thấy Ôn Hổ Phách mới phác thảo đen trắng, đang xác định nguồn sáng.

“Về quyền sử dụng phòng học này…” Lục Ly còn chưa nói hết, Ôn Hổ Phách đã nhanh nhảu đáp: “Không được.” Cô luôn là vậy, trước khi người khác mở lời, Ôn Hổ Phách thật ra đã có thể đoán được đối phương định nói gì, và đưa ra câu trả lời ngay khi lời nói của họ còn chưa dứt hẳn.

“Hôm qua không phải cậu còn nói muốn thương lượng một chút sao?”

“Đó là trước khi cậu lừa gạt tôi.” Ôn Hổ Phách nói câu này với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng Lục Ly vẫn có thể cảm nhận được oán khí tỏa ra từ cô, “Bây giờ tôi lại không muốn bàn nữa. Trừ phi… trừ phi cậu đồng ý với tôi một điều kiện.”

Đến rồi, chiêu trò lạt mềm buộc chặt quen thuộc của Ôn Hổ Phách. Cô luôn có thói quen đặt ra một ngưỡng tâm lý thấp trong lời nói trước, sau đó mới đưa ra một điều kiện trên cả giới hạn đó. Nếu bạn nói thẳng là muốn mở một ô cửa sổ, người ta sẽ không đồng ý, nhưng nếu bạn đòi phá cả ngôi nhà, họ lại cảm thấy việc mở một ô cửa sổ có lẽ cũng không khó chấp nhận đến thế.

Nếu Lục Ly cứ thế đồng ý, thì thật sự đã bị Ôn Hổ Phách nắm thóp tâm lý. Cậu và Ôn Hổ Phách quen biết nhau hai mươi năm, sao có thể dễ dàng mắc bẫy như vậy? Huống hồ Ôn Hổ Phách bây giờ còn khá non nớt.

“Tôi từ chối. Cùng lắm thì chúng ta cùng sử dụng phòng học này.” Lúc tổ chức hoạt động câu lạc bộ còn có một cô gái xinh đẹp tóc vàng nước ngoài để ngắm, chẳng phải là một chuyện tốt sao?

Ôn Hổ Phách không ngạc nhiên với câu trả lời này, cô khẽ thở dài: “Cậu đúng là trơ trẽn không biết xấu hổ, Lục Ly.” Ôn Hổ Phách luôn có thể nói trúng tim đen, lời miêu tả ‘trơ trẽn không biết xấu hổ’ này đặt lên người Lục Ly quả thực chuẩn xác như tên bắn trúng hồng tâm vậy. Chính Lục Ly cũng có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn không hề biến sắc: “Bạn học Ôn Hổ Phách, ý cậu thế nào?”

Cô không có ý định tiếp tục chủ đề này, quay sang chuyên tâm vẽ tranh. Lục Ly cũng biết ý mà đứng đợi một bên, hứng thú xem Ôn Hổ Phách vẽ. Khi vẽ trên máy tính, cô luôn có thói quen phác thảo đen trắng trước, sau đó định hình ánh sáng và bóng tối, rồi tô một lớp màu nền trước khi đi sâu vào chi tiết, các bước hơi khác so với vẽ trên giá. Cô còn có thói quen phóng to canvas, dùng những nét cọ cực nhỏ để vẽ chi tiết.

“Cấu trúc cơ thể có chút sai sót phải không?” Lục Ly đột nhiên nói.

“Chỗ nào?”

Lục Ly chỉ vào lồng ngực của cô gái xinh đẹp trong tranh: “Nếu là góc nhìn này, lồng ngực nên lệch sang phải, phần thân bên trái có thể nhìn thấy nên hoàn toàn che khuất phần thân bên phải mới đúng. Bức tranh của cậu bây giờ hơi giống như đầu thì nghiêng, nhưng thân lại đối diện thẳng với ống kính…”

Ôn Hổ Phách đăm chiêu gật đầu: “Đúng vậy…” Cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu cũng biết vẽ à?”

Thật ra không rành lắm. Chỉ là kiếp trước thường xuyên xem cô vẽ, xem nhiều tự nhiên cũng có chút khả năng đánh giá.

“Không biết.” Lục Ly là một người rất khiêm tốn, việc cậu giỏi sẽ nói “cũng được”, việc không giỏi sẽ nói “không biết”, việc hoàn toàn không biết làm sẽ nói “làm rất tệ”, “Chỉ là trước đây thường xuyên xem một người bạn rất thân vẽ.”

“Người bạn đó của cậu vẽ rất giỏi sao?”

“Ừm…” Lục Ly hoài niệm gật đầu, “Rất giỏi, còn tổ chức triển lãm tranh trong và ngoài nước. Người ta thường nói tranh của họa sĩ lúc còn sống không đáng tiền, nhưng cô ấy còn trẻ đã công thành danh toại rồi.”

“Tổ chức triển lãm tranh chưa chắc đã giỏi, có thể chỉ là giỏi giao tiếp thôi.” Ôn Hổ Phách nhỏ giọng sửa lại.

“Cô ấy không giỏi giao tiếp đâu, là một người cực kỳ lạnh lùng, bình thường không hay nói chuyện.” Lục Ly nhìn Ôn Hổ Phách, nói bóng gió.

Hai người nói chuyện vu vơ, Lục Ly thỉnh thoảng góp ý cho bức tranh của Ôn Hổ Phách, Ôn Hổ Phách cũng tiếp thu một cách cởi mở, thỉnh thoảng còn sửa lại vài quan điểm sai lầm của Lục Ly. Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng hòa hợp, như thể những người bạn lâu năm, có một sự ăn ý khó hiểu, bất kể ai đưa ra chủ đề kỳ lạ nào, người kia đều có thể tiếp lời một cách hoàn hảo. Họ từ chuyện vẽ tranh nói đến ba màu cơ bản, rồi từ ba màu cơ bản lại nhảy sang sự gia tăng entropy của vũ trụ, cuối cùng lại nói đến chuyện trượt tuyết. Lục Ly nói cậu có ước mơ trở thành nhà vô địch trượt tuyết hai quốc tịch, còn bị Ôn Hổ Phách cười nhạo một trận.

Trái tim Lục Ly vì Trâu Nhã Mộng mà lang thang vô định dần trở về vị trí cũ. Mãi đến khi chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, cậu mới nhận ra mình đã quên mất việc chính.

“Này, bạn học Ôn Hổ Phách, cậu có muốn cân nhắc tham gia câu lạc bộ của tôi không?” Đây mới là việc chính của Lục Ly, game của cậu chỉ còn thiếu một họa sĩ hàng đầu, để vuột mất Ôn Hổ Phách không biết phải đợi đến bao giờ, “Câu lạc bộ làm game của chúng tôi thiếu một họa sĩ, bạn học Ôn Hổ Phách nếu cậu tham gia câu lạc bộ của tôi, phòng học này sẽ tùy cậu sử dụng, thế nào?”

“Tôi từ chối. Cùng lắm thì cùng sử dụng phòng học.” Ôn Hổ Phách dùng lại nguyên văn lời của Lục Ly, chọc tức cậu một phen. Cô gái này, vẫn còn thù dai sao?

Ôn Hổ Phách nhìn thấy bộ dạng xìu mặt của Lục Ly, trong lòng dâng lên một cảm giác khoái trá. Cô nhìn Lục Ly chằm chằm, đoán xem Lục Ly rốt cuộc có ý đồ gì? Chỉ đơn thuần là cần một họa sĩ sao? Hay là muốn tìm cớ tiếp cận cô? Cô cố gắng như một vị Thượng Đế quan sát con kiến để nhìn thấu lòng Lục Ly, nhưng cô phát hiện ánh mắt của Lục Ly trong veo vô cùng, điều này cực kỳ bất thường. Ngoài Sở Tĩnh Di ra, trên đời không ai có thể có ánh mắt như vậy, trừ phi cậu ta đang ngụy trang.

Khóe miệng Ôn Hổ Phách khẽ cong lên, đột nhiên cảm thấy thế giới này không còn nhàm chán như vậy nữa.

“Tôi từ chối nhé.” Ôn Hổ Phách lặp lại một lần nữa. Cô rất muốn nhìn thấy bộ dạng tức tối của Lục Ly, cũng như Lục Ly muốn nhìn thấy cô thất kinh vậy, đây là sự ăn ý kỳ lạ thuộc về hai người họ. Nếu hôm nay không làm được cũng không sao, ngày mai cũng được, ngày kia cũng được… cô sớm muộn gì cũng sẽ khiến chàng trai tên Lục Ly này lộ ra sơ hở.

*

Tan học về nhà, Lục Ly thấy chị Nhã Mộng đang dọn dẹp phòng của cậu. Cô phơi tấm ga giường màu xanh nhạt trên ban công, còn giặt sạch đống quần áo Lục Ly chất mấy ngày nay. Ký ức hoang đường đêm qua như măng mọc sau mưa lần lượt sống lại, Lục Ly chỉ cảm thấy khô miệng khô lưỡi, khô khốc chào một tiếng: “Chị Nhã Mộng, hôm nay chị về sớm thế?”

Trâu Nhã Mộng quay đầu lại, cười duyên dáng: “Châu Văn nói, hôm qua chị uống say hình như nôn ra giường em, nên chị về sớm giặt ga giường. Lê Tử, hôm qua chị uống nhiều quá, không làm chuyện gì hồ đồ chứ?”

Lục Ly giật nảy mình, cậu nhất thời không phân biệt được đây là chị gái thật sự đang hỏi, hay là… chị đang thăm dò điều gì?