Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 9: Đêm Sai Lầm (Thượng)

Lục Ly vốn là người vô cảm với việc xem phim, một đám người chen chúc trong không gian tối tăm chật chội, bị hình ảnh và âm nhạc của ngành công nghiệp hiện đại dội bom dồn dập, xem xong vẫn còn tấm tắc khen hay, trao đổi cảm nhận với bạn bè — thà rằng tìm một lúc rảnh rỗi, đeo tai nghe, bật tiếng ồn trắng của mưa giông dài ba giờ hai mươi bốn phút mười sáu giây, để có một cuộc đối thoại sâu sắc với tâm hồn. Nhưng nếu là xem phim cùng người mình thích, thì mọi chuyện lại khác.

Cậu thích xem phim cùng chị. Không, nói đúng hơn là thích chị Nhã Mộng, làm gì cũng được.

Mười tám giờ mười bốn phút, Lục Ly làm hai phần mì bò, bắt đầu mong chờ sự xuất hiện của đôi chân dài miên man ấy. Mì bò chuẩn vị phải là một trong hai trắng ba xanh bốn đỏ năm trắng, những tiệm mì chính tông đa phần đều mang họ Mã, có lẽ là người Hồi, Lục Ly cảm thấy mì bò mình làm chắc cũng không khác là bao. Cái tên Mã Ly này cũng lạ quá, may mà cậu không làm mì bò. Lục Ly dùng những suy nghĩ kỳ quặc để kìm nén sự nôn nao trong lòng, cho đến khi chị Nhã Mộng đẩy cửa phòng cậu.

Trâu Nhã Mộng hôm nay có vẻ hơi khác, hình như chị ấy có trang điểm? Ăn mặc cũng dày hơn mọi khi rất nhiều. Trên người là chiếc áo phao dáng ngắn màu yến mạch, bên dưới là quần ống rộng màu trắng, chân đi một đôi giày thể thao vạn năm không đổi. Trên tay chị còn xách hai lon bia. Lục Ly đang thầm tính nên tặng chị một đôi giày thể thao kiểu gì, thì nghe thấy Trâu Nhã Mộng nói:

“Thơm quá, đói chết đi được.”

“Không có đủ thời gian hầm xương, nếu không thì còn ngon hơn nữa.”

Trâu Nhã Mộng tùy tiện ngồi xuống trước bàn, khen một câu: “Lê Tử, tay nghề nấu nướng của cậu cao siêu từ khi nào thế?” Bị An Bách Lệ rèn luyện ra chứ sao, cô nàng đó bao tử mỏng manh lắm, Lục Ly đương nhiên phải để tâm nhiều hơn một chút.

Lúc ăn mì, Lục Ly không khỏi lén nhìn chị Nhã Mộng. Hơi nước từ bát mì bốc lên nghi ngút, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đôi môi đỏ mọng ấy, Lục Ly càng chắc chắn hôm nay chị đã trang điểm. Thật ra cậu cũng ngại không dám nói với chị Nhã Mộng, rằng việc đầu tiên cậu làm sau khi về nhà chính là đi tắm.

Sau bữa tối, Trâu Nhã Mộng ngại ngùng xoa bụng: “Chị ăn nhiều quá rồi phải không? Lại sắp tăng cân rồi.” Chị đột nhiên ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Lục Ly, một bầu không khí quyến rũ bắt đầu lan tỏa nơi ánh mắt hai người giao nhau: “Xem phim không?”

“Vâng.” Không thể nói thêm gì nữa, Lục Ly ngây ra ngồi trên giường, nhường chỗ cho chị, cũng không hỏi thêm bất kỳ câu thừa thãi nào.

Gương mặt Trâu Nhã Mộng thoáng ửng hồng, chị nghiêm mặt, mở máy tính của Lục Ly, loay hoay một lúc mới cho đĩa vào được. Lục Ly thấy màn hình lóe lên một cái, hiện ra bốn chữ lớn nhấp nháy “Diêu Thị Ảnh Nghiệp”. Tim cậu đập càng nhanh hơn. Diêu Thị Ảnh Nghiệp này là một công ty chuyên sản xuất phim diễm tình nổi tiếng, nói một cách thông thường, chính là phim cấp ba cổ trang.

Cậu có thể nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt, lén nhìn gò má của chị, chị không hề có ý giải thích, chỉ như lần trước, mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lục Ly nhớ lại lời độc thoại sau cơn say của chị đêm đó, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Hai chị em khóa cửa phòng, kéo rèm, chen chúc trên giường cùng nhau xem phim diễm tình, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường, đúng không? Nhưng cả Lục Ly và Trâu Nhã Mộng, lạ lùng là không ai nói toạc ra cả, như thể nhận thức thông thường đã bị đảo lộn.

Phim bắt đầu, một thư sinh tên Vị Ương Sinh bản tính háo sắc, lại sai người thay cho mình của quý của lừa, thận của chó, để mang thứ đó vào kinh thành săn gái. Độ táo bạo của phim cũ vượt xa sức tưởng tượng, lời thoại toàn xoay quanh chuyện hạ bộ, động cơ của nhân vật cũng toàn dính dáng đến phần dưới. Lục Ly từng trải, đương nhiên mặt không đổi sắc, nhưng cậu nhận ra chị Nhã Mộng đã không nhịn được mà mấy lần khịt mũi khinh bỉ.

“Thật không biết xấu hổ.” Chị Nhã Mộng lần đầu lên tiếng từ khi phim bắt đầu, tâm trí Lục Ly bay đi đâu mất, chỉ để ý đến đôi môi đỏ của chị mấp máy, hoàn toàn không nghe rõ chị đang nói gì, hình như chị đang chỉ trích Vị Ương Sinh không đoái hoài đến vợ mà còn lăng nhăng dâm đãng.

“Vâng.” Chỉ có thể đáp qua loa, như một con vẹt. Chị hôm nay đẹp thật, mà, chị ấy có nóng không nhỉ? Lục Ly tự tát mình một cái, đầu óc có chút mê muội vì gái đẹp rồi.

Phim đến đoạn nóng bỏng đầu tiên, phim cũ chỉ lộ trên chứ không lộ dưới, so với phim Nhật thì vẫn còn tiết chế, dù vậy, chị Nhã Mộng vẫn liên tục liếc nhìn Lục Ly: “Em trợn mắt to thế làm gì? Đẹp đến vậy sao?”

Không phải là chị mang cho em xem sao? Lục Ly có chút tủi thân, nhưng vẫn cụp mắt xuống: “Không đẹp không đẹp, không đẹp bằng một phần của chị Nhã Mộng.”

“Ừm ừm.” Nghe ra được chị rất vui, “So với hai bạn học của em thì ai đẹp hơn?”

“Đương nhiên là chị nhà em rồi.” Lục Ly không chút do dự, ai hỏi câu này cậu cũng trả lời như vậy.

Bốn chữ “chị nhà em” thật sự đã chạm đến trái tim Trâu Nhã Mộng, chị cười ngọt ngào, ôm chầm lấy Lục Ly, dùng má cọ vào má cậu: “Lê Tử hôm nay ngoan quá nhỉ.”

Tim Lục Ly đập càng lúc càng nhanh, đầu óc cậu nóng lên, nói: “Chị, chị có nóng không?”

Động tác của Trâu Nhã Mộng dừng lại: “Em có nóng không?”

“Ôm chặt quá, hơi nóng.”

Im lặng một lúc, tiếng thở dốc đầy si mê của đôi nam nữ trên màn hình vang lên, Lục Ly cảm nhận được hơi thở của chị dường như cũng gấp gáp hơn vài phần.

“Chị cũng hơi nóng.” Trâu Nhã Mộng nói.

“Để em cởi áo khoác giúp chị nhé.” Lục Ly nói câu này mà giọng còn run run. Cậu thường giúp chị cởi áo khoác lúc chị về nhà, nhưng chưa có lần nào lại có mục đích không trong sáng như hôm nay. Hai kiếp, hai kiếp đều chưa từng có ý nghĩ này, giờ lại như virus điên cuồng sinh sôi, lan rộng, thậm chí là bùng nổ trong đầu cậu…

Chị Nhã Mộng khẽ “ừm” một tiếng, Lục Ly liền cẩn thận và chậm rãi giúp chị cởi chiếc áo phao ra, để lộ chiếc áo len bó sát màu đen tuyền bên trong.

“Áo… áo len thì sao?” Lục Ly phát hiện lưỡi mình vô dụng mà líu lại, cuối cùng cậu cũng có thể hiểu được một chút tâm trạng của Ngỗng ngố. Cô nhóc ngốc đó lúc căng thẳng lưỡi cũng líu lại, ú ú a a đáng yêu vô cùng. Còn An Bách Lệ lúc căng thẳng thì sợ đến không dám động đậy. Trần Gia Ninh thì sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Ôn Hổ Phách thì hình như chưa từng căng thẳng bao giờ. Vậy còn chị thì sao? Chị Nhã Mộng lúc căng thẳng sẽ thế nào?

Lục Ly để ý thấy trong mắt cô gái trước mặt long lanh ánh nước, trên mặt hiện lên vẻ ửng hồng quyến rũ, như một cây đào hồng rơi vào hồ nước cuối xuân, những cánh hoa tinh xảo theo gió phiêu đãng trên mặt nước, bóng đào hòa cùng bóng trời làm một, khiến người ta mê mẩn.

“Áo len… cũng cởi ra đi…” Trâu Nhã Mộng cắn môi dưới, khó khăn lắm mới nói ra được câu này.

Xong rồi… Trong đầu Lục Ly hiện lên hai chữ này, cũng không biết là cảm thấy mình xong rồi, hay là chị Nhã Mộng xong rồi…

Cởi áo len thật ra là một động tác rất mờ ám, vì áo len quá bó, lúc cởi ra thường vô tình kéo cả áo trong lên, để lộ vòng eo thon và bụng dưới phẳng lì. Rốn của chị Nhã Mộng nhỏ xíu, co lại thành một điểm, Lục Ly cố nén ham muốn chọc vào, quay sang nhìn cơ bụng của chị — những đường cong mềm mại, không quá cứng cáp, ngược lại như những nét bút phóng khoáng trong tranh thủy mặc, khiến người ta không khỏi muốn men theo đường cơ bụng số 11 mà khám phá sâu hơn.

Chị Nhã Mộng vừa kéo áo hai dây bên trong xuống, che đi vòng eo để trần, vừa oán trách nói: “Nhanh lên…”