Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 12: Dạ hội Nguyên Đán

 Chiều hôm đó sau khi buổi tập kết thúc, Lục Ly cố tình đi đường vòng qua một tiệm hoa, mua một bó hồng xanh băng, những cánh hoa màu xanh da trời quả thực rất hợp với tiết trời lạnh lẽo này. Tặng hoa cho con gái là một việc vừa cầu kỳ lại vừa chẳng cầu kỳ, nói cầu kỳ là vì không có cô gái nào lại không thích nhận được một bó hoa tươi, nói chẳng cầu kỳ là vì các cô gái bình thường cũng không quá thích hoa, cầm thì vướng tay, mà đặt xuống lại thấy tiếc. Điều các cô gái thích không chỉ là hoa, mà hơn cả là sự trân trọng và quan tâm đến từ người mình yêu.

Lục Ly ngồi trong phòng chị Nhã Mộng, đắn đo suy nghĩ lát nữa nên mở lời thế nào, tặng hoa thẳng thừng thì quá đột ngột, nếu cứ thế thổ lộ hết lòng mình lại có vẻ hơi kỳ quái, mà tùy tiện quá thì lại thành ra không coi trọng, đúng là khó xử trăm bề. May mà Lục Ly không phải băn khoăn quá lâu, cậu nhận được tin nhắn của chị Nhã Mộng, nói rằng mấy hôm nay chị không về nhà, tạm thời ở lại nhà Châu Văn. Nhận được tin nhắn này, Lục Ly không biết nên thấy thất vọng hay nhẹ nhõm nữa. Cậu chụp một tấm ảnh bó hoa hồng, gửi cho chị Nhã Mộng, rồi tìm một cái chai nhựa, đổ chút nước vào rồi cắm hoa vào đó. Loại hoa hồng này đã được tỉa hết gai, vỏ cũng bị tổn thương nhiều, vốn dĩ cũng chẳng trông mong nuôi sống được.

Chị Nhã Mộng gửi lại cho cậu một sticker hình trái tim, nhưng không nhắn chữ nào, có lẽ chị cũng không biết nên nói gì. Lục Ly còn lo chị không mang theo bàn chải, khăn mặt, nhưng rồi lại nghĩ nhà Châu Văn toàn con gái, chắc sẽ không thiếu đồ dùng sinh hoạt. Cậu sờ trán, thở dài một hơi: “Lục Ly ơi Lục Ly, sao mày cứ do dự thiếu quyết đoán thế hả…”

Ngày cứ thế trôi qua, tin tức về dịch bệnh ở thành phố Mộc Lan trên TV cũng ngày một ít đi, lệnh phong tỏa ở các nơi cũng dần được nới lỏng. Lục Ly cũng đã lâu không thấy bóng dáng bố vợ tương lai trên tin tức. Ông vẫn nói những câu sáo rỗng như mọi khi, bên dưới là một đám người trung niên mặc vest vội vã vỗ tay.

Thoáng cái đã sắp đến đêm tiệc mừng Năm mới, buổi tập cho vở ‘Người đẹp ngủ trong rừng’ cũng ngày càng khẩn trương. Cứ đến giờ ra chơi, Lục Ly lại nghe thấy học sinh xôn xao bàn tán về đêm tiệc sắp tới. Có người nói bạn này bạn kia ở lớp nọ lớp nọ hóa trang xinh đẹp, có người lại nói học sinh mới khối Mười trông cởi mở nhất, lại có người bàn tán lớp nào đó đang tổ chức quán cà phê hầu gái…

Đội tuyển nữ Xuyên Hải cũng tổ chức đêm tiệc mừng Năm mới. Nghe chị Nhã Mộng nói chị được mời làm giám khảo, chị còn bảo, đêm tiệc kết thúc, chị sẽ về nhà.

Năm mới sao?…

Lục Ly nhìn dãy bóng bay sặc sỡ trên sân khấu, ánh mắt đờ đẫn: “Các cậu đang làm gì vậy?”

Cô gái phụ trách trang trí sân khấu quay đầu lại, thấy Lục Ly trong bộ lễ phục, má hơi ửng hồng: “Hoàng tử, à không, Lục Ly… Cậu không ở trong phòng hóa trang chuẩn bị sao?”

“Lớp trưởng bảo tớ qua xem các cậu có thiếu bóng bay không.” Lục Ly cảm thấy trên mặt không được thoải mái lắm, bạn học trang điểm cho cậu đánh phấn quá dày, trang điểm quá đậm rồi. “Các cậu trang trí nhiều bóng bay thế để làm gì?”

“À, cái này là ý tưởng tạm thời thôi, sau khi biểu diễn xong, các diễn viên sẽ cùng lên sân khấu cúi chào, lúc đó bóng bay nổ tung, hiệu ứng chương trình sẽ tốt hơn một chút.”

Lục Ly gật đầu, nhưng bóng bay này nhiều quá rồi thì phải? Lan can trên sân khấu làm sao mà treo hết được?

“Tĩnh Di biết không?” Lục Ly lại hỏi.

“Lớp trưởng chưa biết, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ không từ chối đâu.” Hóa ra là tự ý quyết định.

Cô gái đột nhiên rụt rè hỏi: “Lục Ly, tớ có thể chụp ảnh cùng cậu không?”

“Tớ còn có việc. Lần sau nhé.” Tốt nhất là không nên, không thì để Di Bảo thấy không biết lại sinh chuyện gì. Lục Ly dứt khoát lắc đầu. Ngỗng ngố bình thường thanh lịch, rộng rãi, nhưng trong chuyện tình cảm lại rất hẹp hòi, chỉ miễn cưỡng chấp nhận An Bách Lệ. Bạn nữ nào trong lớp chủ động bắt chuyện với Lục Ly, cô Ngỗng ngố đều hờn dỗi cả buổi, khiến bạn cùng bàn của Lục Ly bây giờ cũng không dám nói chuyện với cậu nhiều.

Mặc bộ lễ phục đặt may đi một vòng quanh sân khấu, Lục Ly thấy một diễn viên hóa trang thành quái vật Frankenstein, đó là tiết mục của lớp Lý 1 phải không? Lại thấy hơn mười cô gái mặc đồ hầu gái đang luống cuống pha cà phê hòa tan. Đây là học sinh lớp Văn 3, họ đang cố dùng “mỹ nhân kế” để giành danh hiệu lớp xuất sắc nhất trong đêm tiệc mừng Năm mới lần này. Cậu còn thấy một chàng trai đang run rẩy lẩm bẩm “hít thở sâu, hít thở sâu” ở một góc sân khấu, chỉ là lên sân khấu thôi mà có cần phải căng thẳng đến thế không?

Mặt trời chưa lặn hẳn, học sinh đã lần lượt kéo vào nhà thi đấu, không khí hội trường dần trở nên náo nhiệt.

“Ly~” một tiếng gọi nũng nịu vang lên từ sau lưng, Lục Ly quay đầu lại, không khỏi mỉm cười, quả nhiên là cô nàng bám người An Bách Lệ.

Mắt An Bách Lệ sáng rỡ, cô thấy không có ai nhìn về phía này, bèn vui vẻ ôm chầm lấy Lục Ly, má cọ lên cọ xuống: “Anh yêu, anh mặc bộ này đẹp trai quá đi.”

“Anh còn tưởng em lại đang ngủ nữa chứ.”

“Em có phải heo đâu, ăn no lại ngủ, ngủ dậy lại ăn.” An Bách Lệ hờn dỗi nói: “Hoàng tử điện hạ, ngài có thể hôn cô bé Lọ Lem đáng thương một cái không? Một cái thôi mà~”

“Lần này không được đâu, trang điểm trên mặt này mất cả buổi đó. Đợi biểu diễn xong anh sẽ hôn em nhé.” Lục Ly xoa xoa má An Bách Lệ: “Đêm tiệc kết thúc còn có một bất ngờ cho em nữa đó.”

“Thôi được rồi…” An Bách Lệ bĩu môi: “Em đi tìm Tĩnh Di đây, chẳng thèm anh đâu.”

“Đi đi, đi đi.”

Tiễn An Bách Lệ đi rồi, Lục Ly quay lại hậu trường, thấy các diễn viên của “Người đẹp ngủ trong rừng” đang lo lắng đi đi lại lại, miệng vẫn lẩm bẩm kịch bản, lời thoại. Ôn Hổ Phách đâu rồi? Lục Ly đi cửa sau rời khỏi nhà thi đấu, quả nhiên thấy Ôn Hổ Phách đang một mình đứng ở một góc khuất. Cô mặc chiếc váy công chúa lộng lẫy và thanh lịch, mái tóc vàng óng ánh dưới ánh hoàng hôn. Hôm nay cô cũng trang điểm, môi đỏ răng trắng, mắt sáng long lanh. Phấn mắt màu hồng đào càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng quyến rũ cho cô.

Ôn Hổ Phách chính là có khí chất như vậy. Cô một mình đứng giữa khung cảnh, liền làm cho khung cảnh ấy thêm vài phần tiên khí, khiến người ta không nỡ kinh động đến một cành cây ngọn cỏ trong đó.

Hoàng tử không nói gì, lặng lẽ ngắm nhìn người đẹp như tranh vẽ.

“Đại diện xuất sắc, sao cậu không nói gì?” Ôn Hổ Phách quay đầu lại, làn da trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ mọng khiến cả hoàng hôn Xuyên Hải cũng phải lu mờ.

“Không nói nên lời.” Lục Ly đi đến bên cạnh Ôn Hổ Phách: “Cậu đẹp quá.”

“Lời ngon tiếng ngọt vẫn nên để dành cho Tĩnh Di đi.” Vẻ mặt Ôn Hổ Phách không chút thay đổi: “Dạo này cậu ấy bận rộn lắm.”

Bầu trời mờ tối, vạn vật tĩnh lặng. Đúng lúc này, ở phía xa thành phố, một vệt sáng rực rỡ bay lên, vỡ tan thành những đóa pháo hoa muôn màu trên cao. Đó chắc hẳn là pháo hoa của những đứa trẻ nôn nóng nào đó. Gương mặt Ôn Hổ Phách phản chiếu ánh sáng rực rỡ, không biết cô nghĩ đến chuyện vui gì, mà lại nở một nụ cười mỉm: “Pháo hoa đẹp quá.”

“Chỗ các cậu không có pháo hoa sao?”

“Có. Nhưng trong lâu đài không cho đốt.”

“Cậu sống trong lâu đài à?”

“Cũng không ở lâu lắm.” Hai người tùy ý trò chuyện, không khí thoải mái dễ chịu. Lục Ly rất thích bầu không khí này, không biết Ôn Hổ Phách có thích không?

Từ nhà thi đấu phía sau vọng ra tiếng thử micro “alo alo, u u, alo alo”, sau đó là giọng nói chậm rì của lãnh đạo trường: “Ờ — mời — các — em — học sinh — ngồi — ổn định — đêm tiệc — mừng — Năm mới — sắp — bắt đầu — rồi —”

Giọng nói này quá hài hước, đến nỗi Lục Ly và Ôn Hổ Phách nhìn nhau, ăn ý bật cười. Cô cười lên rất đẹp, Lục Ly nhìn đến ngẩn ngơ. Đó là một nụ cười hoàn hảo, ngay cả khóe miệng cong lên cũng không một tì vết, cứ thế khắc sâu trong tâm trí Lục Ly, không thể xóa nhòa.

“Chúc mừng Năm mới, đại diện xuất sắc.” Ôn Hổ Phách cười nói.

Rõ ràng còn sáu tiếng nữa mới đến Năm mới.

Nhưng Lục Ly vẫn đáp lại: “Chúc mừng Năm mới, bạn học Hổ Phách.”

Bùm —

Một chùm pháo hoa nữa lại nổ tung trên bầu trời, rực rỡ và lộng lẫy, tỏa sáng muôn nơi.