Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 9: Vị chua của hoàng hôn - Chương 12: Phỏng Đoán Kinh Hoàng

Hoạt động ngày đầu tiên của trại đông là tham quan khuôn viên trường dưới sự dẫn dắt của cố vấn học tập, nghe nói còn đến bảo tàng tỉnh một chuyến. Lục Ly và Sở Tĩnh Di lẽo đẽo đi tít phía sau đoàn người, Sở Tĩnh Di nhìn hồ nước xanh biếc và gian đình nhỏ phía xa, còn nhìn thấy thiên nga đen đang thong dong bơi lội trên mặt hồ.

“Đây là lần đầu tiên em thấy thiên nga đen đó…” Sở Tĩnh Di mỉm cười, vẫn ngốc nghếch như ngày nào. Cô nắm lấy tay Lục Ly: “Đại học Mộc Lan đẹp quá anh à…”

“Sau này em còn phải ngắm bốn năm, sẽ chán ngay thôi.” Lục Ly nói câu này mà chính cậu cũng không tin.

Ngỗng ngố siết chặt tay cậu: “Anh biết điều đó là không thể mà.”

Đúng vậy, cô sẽ không thi vào Đại học Mộc Lan.

“Mẹ không còn ở bên em nữa, bố không yên tâm để em một mình đến nơi khác học.” Ngỗng ngố mông lung nhìn mặt hồ, “Trước đây mẹ nói, nếu em muốn cùng anh đến Đại học Mộc Lan, mẹ sẽ mua một căn nhà bên cạnh trường để chăm sóc hai đứa mình. Anh biết không? Mẹ em thật ra rất thích anh, rất mong em có thể cùng anh… thành gia lập thất…”

Những điều đã mất càng tươi đẹp, vết thương lúc này lại càng rõ nét. Lục Ly cười nói: “Là lỗi của anh, anh không nên nhắc đến chủ đề này.”

Cậu quay đầu nhìn đoàn người đang dần đi xa, dường như không ai phát hiện họ đã tách đoàn: “Di Bảo, em có muốn trốn đi không? Hôm nay em không phải lớp trưởng, cũng không phải cán bộ Hội học sinh, không cần phải khắt khe với bản thân nữa đâu.”

Sở Tĩnh Di có chút căng thẳng: “Thật sự được sao ạ? Sẽ không bị thầy cô mắng chứ?”

“Chúng ta đều không phải học sinh của họ, sợ gì chứ?” Lục Ly véo véo gò má mềm mại của cô, “Bé ngoan chưa từng trải nghiệm, anh phải dẫn em đi trải nghiệm một lần chứ.”

“Cũng chưa từng trải nghiệm thật, trước đây còn vì anh mà trốn học…” Sở Tĩnh Di nhớ lại chuyện năm ngoái, cười ngây ngô, “Vậy được thôi, anh dẫn em đi đâu em đi đó.”

Lục Ly nắm tay Sở Tĩnh Di, chạy một mạch ra khỏi khuôn viên trường, băng qua đường phố, Sở Tĩnh Di không biết Lục Ly định đưa cô đi đâu, nhưng cô lại cảm thấy có chút phấn khích với hành động chạy theo người thương một cách tùy hứng này, giống như cảm giác kích thích và giải thoát khi phá vỡ rào cản, dù cô biết rõ cảm giác này là giả dối, cô vẫn đắm chìm trong đó.

Lục Ly đưa cô đến trước một tòa nhà văn phòng trong khu thương mại, hai người không vào được bên trong, Lục Ly bèn dẫn cô ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi dưới tòa nhà.

“Lục Ly, anh đưa em đến đây làm gì vậy?”

Lục Ly vẫn nắm tay cô, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói: “Di Bảo, em biết không? Đây đã từng là nơi anh làm việc.”

“Hả?” Sở Tĩnh Di vô thức tựa vào người cậu, cô chỉ muốn gần Lục Ly thêm một chút, ngửi thấy mùi hương thiếu niên, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu, “Trước đây anh từng đến Mộc Lan làm thêm à?”

“Không phải. Trước đây anh có một công ty ở tầng bảy.” Lục Ly nhớ lại chuyện kiếp trước, vẻ mặt đầy hoài niệm, “Di Bảo, em có tin vào trùng sinh không?”

“Em tin.” Cô không chút do dự, “Chỉ cần là lời anh nói, em đều tin.”

Lục Ly cưng chiều vuốt ve gò má cô: “Là thật đó. Lục Ly thật ra đã sống hai kiếp rồi.”

“Vậy kiếp trước anh cũng gặp em sao?” Lục Ly không ngờ Sở Tĩnh Di lại hỏi câu này. Cô vốn có thể hỏi những chuyện có giá trị hơn, ví dụ như về Lục Ly, về công ty của cậu, hay tại sao cậu có thể trùng sinh, nhưng cô chỉ hỏi Lục Ly kiếp trước có từng gặp cô không.

“Có gặp.” Lục Ly đáp.

“Vậy em có được ở bên anh không?” Câu hỏi của cô có chút ngây ngô.

Lục Ly không trả lời được. Cậu chần chừ một lát mới nói: “Không có. Tĩnh Di, kiếp trước em đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay.”

“Anh là vì cứu em nên mới trùng sinh sao?”

“…Phải.” Nếu là lúc mới trùng sinh, câu nói này chính là lời nói dối. Nhưng nếu là lúc này, câu nói của Lục Ly đã không còn là lời nói mê sảng nữa.

Nhận được câu trả lời này, Sở Tĩnh Di đã thỏa mãn. Cô chẳng quan tâm Lục Ly có trùng sinh hay không, cũng chẳng quan tâm kiếp trước cậu có bao nhiêu công ty. Cô cười ngọt ngào, nép vào người Lục Ly, lúc này Lục Ly chính là cả thế giới của cô.

“Trước kiếp này, chị Nhã Mộng đã treo cổ tự vẫn, Bách Lệ lái xe lao xuống sông Tân, Hổ Phách một mình cô độc đến già ở xứ người.” Lục Ly ôm cô, kể ra bí mật sâu kín nhất trong lòng mình, “Lúc anh trùng sinh, đã từng thề rằng, sẽ không để lại bất kỳ tiếc nuối nào, không chỉ vì anh, mà còn vì các em.”

Sở Tĩnh Di rụt người lại: “…Anh là vì bọn em nên mới xuất hiện sao? Giống như định mệnh vậy?”

Lục Ly không tin vào số phận, nhưng lúc này cậu sẽ không phá vỡ trí tưởng tượng lãng mạn của một cô gái.

“Là định mệnh.”

Sở Tĩnh Di khẽ nói: “Tuy em thật sự rất muốn một mình độc chiếm tình yêu của anh, nhưng em lại càng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai rơi vào bi kịch. Lục Ly… bây giờ em thật sự, thật sự tha thứ cho anh rồi…”

Lục Ly mỉm cười, hóa ra hôm qua nói không giận là giả sao?

“Em không nghi ngờ anh à? Đây có thể là câu chuyện Lục Ly bịa ra để lừa lấy sự đồng cảm của em đó.” Lục Ly chính cậu cũng không dám tin, nếu không phải tự mình trải qua, có đánh chết cậu cũng không tin chuyện trùng sinh.

“Đương nhiên là không rồi, dù gì anh cũng là đồ lừa đảo, nếu muốn lừa em thì đã bịa ra một lý do đáng tin hơn rồi, sẽ không bịa ra lý do hư vô mờ mịt như vậy. Cho nên đây chính là lời thật lòng của anh đó.” Sở Tĩnh Di tựa đầu vào ngực cậu, “Tuy có hơi hoang đường, nhưng em tin anh. Là vì sợi dây chuyền đó sao?”

“Gì cơ?”

“Sợi dây chuyền đó. Tết năm ngoái anh để quên ở nhà em, sau đó còn cố tình đến lấy lại.” Sở Tĩnh Di nói, “Sợi dây chuyền đó kỳ lạ lắm… Sau này em đã nhớ lại rất nhiều lần, cho đến hôm nay, em mới có thể chắc chắn cảm giác ngày hôm đó của em không phải là ảo giác.”

“Đúng vậy, chính là sợi dây chuyền đó. Em đã cảm nhận được gì?” Lục Ly sững người.

“Giống như đã tiến vào một thế giới đen kịt. Nơi đó dường như là một thế giới khác.” Cô sợ hãi nép sát vào Lục Ly, “Còn có người nói chuyện, hình như có người sống trong thế giới tăm tối đó. Nếu hôm đó anh đến muộn một chút, có lẽ em đã không bao giờ quay về được nữa…”

Có người sống trong một thế giới khác?

Lục Ly dựng cả tóc gáy, cậu nhớ lại đêm ảo mộng ở làng Sơn Trúc, cậu đã nhờ vào sức mạnh của sợi dây chuyền để xuyên qua dòng thời gian, cảm giác đó giống như bị tách ra khỏi một thế giới khác vậy… Điều này lại trùng khớp một cách kỳ lạ với thế giới khác mà Tĩnh Di đã nói. Nếu như, cậu chỉ nói là nếu như, có người vẫn đang xuyên qua dòng thời gian, nhưng lại không kịp thời quay về thế giới thực, thì sẽ thế nào?

Ý nghĩ này đến không một lý do, nhưng lại khiến Lục Ly lạnh sống lưng.

Lai lịch của sợi dây chuyền vẫn còn là một ẩn số, không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh Mai Cẩm Lưu là người đầu tiên trong lịch sử sử dụng viên pha lê trùng sinh. Nếu đã từng có người sử dụng viên pha lê, cũng tiến vào dòng thời gian như cậu đêm đó, nhưng lại không tỉnh lại, thì sẽ thế nào?

Mãi mãi bị mắc kẹt trong dòng thời gian? Hay là biến mất?

Cậu có chút sợ hãi, nếu ngày đó cậu không bị tiếng chó sủa của con Chiêu Tài nhà trưởng thôn Cung đánh thức, liệu cậu có ngủ mãi không tỉnh không? Bây giờ nghĩ lại, ngày đó trong giấc mơ, cậu đã nhiều lần nghe thấy tiếng chó sủa của Chiêu Tài… có lẽ nó là để đánh thức Lục Ly… Lùi về trước nữa, lúc cậu mới vào làng Sơn Trúc bị một đám sinh vật không rõ nguồn gốc truy đuổi, cũng chính là Chiêu Tài đã sủa một tiếng xua tan mọi dị tượng.

Lục Ly có chút khó thở, lúc này cậu mới nhận ra, mình có thể sống sót rời khỏi làng Sơn Trúc là may mắn đến nhường nào.