Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 9: Vị chua của hoàng hôn - Chương 14: Bong Bóng Hạnh Phúc

Thú nhận chuyện trùng sinh với Sở Tĩnh Di không hề sóng to gió lớn như trong tưởng tượng, nó giống như cơn gió thu lướt qua mặt hồ trong, gợn lên những con sóng lăn tăn, rồi dần tan biến trong tiếng hót của chim họa mi. Sau khi đôi bên thẳng thắn với nhau, rào cản mơ hồ giữa Lục Ly và Sở Tĩnh Di cũng tan biến, thiếu nữ nép vào lòng cậu, kiên nhẫn kể lại hành trình nội tâm của mình trong những ngày chiến tranh lạnh vừa qua.

Cô nói hôm đó cô cứ mãi nghĩ xem nên dùng lời chúc nào để tặng quà, lòng tràn đầy mong đợi, cũng chính vì kỳ vọng quá cao nên khi bắt gặp cảnh tượng hoang đường của Lục Ly, Trâu Nhã Mộng và An Bách Lệ, cô mới càng thất vọng. Hôm đó về nhà, cô đã khóc như mưa, dọa mẹ cô phải dỗ dành hết lời, cô còn sợ mẹ giận lây sang Lục Ly nên đã nói dối liền ba lần.

Hai ngày cuối tuần, Ngỗng ngố đã suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định sẽ không bao giờ để ý đến Lục Ly nữa, muốn chia tay cậu. Nhưng thứ Hai đi học lại, vừa nhìn thấy Lục Ly, cô lại chẳng thể nào nói ra được hai chữ “chia tay”, cô gái nhỏ tủi thân cứ kìm nén cảm xúc cho đến tận thứ Sáu, chính Lục Ly đã tự tìm rắc rối, cứ nhất quyết kéo cô lại “tâm sự”, lúc này những cảm xúc tiêu cực dồn nén suốt một tuần của cô mới bùng nổ.

Hôm đó nói “chia tay” xong, cô liền hối hận ngay. Còn chưa kịp nghĩ ra cách cứu vãn, một cuộc điện thoại của bố gọi đến, sau đó là cả gia đình nhỏ ba người trời long đất lở. Mẹ và bố cãi nhau rất kịch liệt qua điện thoại, giọng bố lạnh đến đáng sợ, đó là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói vô tình đến vậy của bố mình.

Bố nói: “Di Bảo, tốt nghiệp cấp ba xong con đến Thủ đô nhé. Bố và ông nội sẽ tiện chăm sóc con.”

Ngỗng ngố hỏi qua điện thoại: “Bố mẹ sẽ ly hôn ạ?”

“Gì cơ?”

Cô lại nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Bố mẹ sẽ ly hôn ạ?”

“Không.” Giọng Sở Hiểu Đông lạnh lùng vô cùng, “Chỉ là tạm thời ly thân, trước khi bố điều tra rõ ràng sự trong sạch của gia đình bên mẹ con.”

“Nhưng không phải bố yêu thương mẹ nhất sao? Không phải bố mẹ là cặp đôi yêu thương nhau nhất sao?” Giọng cô có chút khàn đi, “Tại sao bố có thể đột nhiên thay đổi sắc mặt, đột nhiên xem mẹ như một người lạ không đáng tin?”

Sở Hiểu Đông im lặng rất lâu. Một lúc sau, ông mới nói: “Di Bảo, bố vẫn yêu mẹ con. Nhưng chuyện này không mâu thuẫn với việc chúng ta ly thân. Tất cả là vì sự an toàn của chúng ta, ly thân tạm thời là tốt cho mọi người…”

Những lời sau đó Sở Tĩnh Di không nghe lọt tai một chữ nào, cô chỉ biết lớp vỏ kẹo ngọt bao bọc thế giới của cô đã bị xé toạc một cách đột ngột, cô như một chú nai con chạy ra từ sở thú, bị xe cộ đuổi chạy tán loạn giữa trung tâm thành phố toàn bê tông cốt thép, xe cộ tấp nập.

Cô nói: “Lục Ly, mấy ngày đó em thật sự rất, rất muốn có anh ở bên cạnh. Nhưng em không dám gọi điện cho anh, em không biết mình còn tư cách đó không, em cũng sợ anh sẽ giống như bố em, có thể ‘trưởng thành’ đến mức có hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.”

Lục Ly vuốt ve mái tóc cô, cậu có thể hiểu được tâm trạng của Sở Tĩnh Di. Sự trưởng thành từ thiếu niên thành thanh niên thường chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc tai hại, từ lạc quan tích cực đến nhìn trước ngó sau chỉ cần một phút ngắn ngủi. Trong lịch sử của người Thần Châu, những người đàn ông anh hùng dường như luôn xem phụ nữ như quần áo, họ luôn dùng sự lạnh lùng bỏ vợ bỏ con để chứng tỏ tham vọng của mình. Sở Hiểu Đông chắc chắn là một người Thần Châu thuần túy, trong xương tủy ông có quan niệm anh hùng Thần Châu thuần túy nhất.

Lục Ly nghĩ, tổ tiên mình hẳn là dân man di phương Nam, trong quá trình dung hợp dân tộc đã bị Thần Châu sáp nhập, nên trong xương tủy cậu không thể làm được chuyện thái thượng vong tình. Có lẽ tổ tiên cậu là một người man di đội mũ nỉ, khi quân đội Trung Nguyên kéo đến, đã nhặt chiếc mũ nỉ lên, khom lưng nói: “Tướng quân Thần Châu, mời đi lối này, tôi dẫn đường.”

“Xin lỗi, sau này anh sẽ ở bên cạnh em. Dù sau trại đông, chúng ta có phải xa cách hai nơi, em cũng có thể gọi điện cho anh, hoặc gọi video…” Lục Ly nói, cậu muốn cố gắng xóa nhòa đi khoảng cách không thể vượt qua trong tương lai của hai người.

“Vâng…” Sở Tĩnh Di biết, nếu thật sự đến ngày đó, bố cô nhất định sẽ tìm cách cắt đứt mọi liên lạc giữa cô và Lục Ly, suy nghĩ của Lục Ly thực ra chỉ là mơ tưởng mà thôi. Lúc này, cô chợt nhận ra, Lục Ly vốn luôn trưởng thành và thông thái trong lòng cô lại cũng có lúc ngây thơ lý tưởng như vậy, nhưng cô không ghét, cô chỉ cảm thấy yêu mến, cô yêu một Lục Ly mơ tưởng như thế này.

Đôi môi đỏ của cô gái nhỏ mấp máy: “Hôn em…”

Cô chỉ muốn trong một tuần ngắn ngủi này, trút hết tất cả tình yêu và nhiệt huyết của cả đời mình cho Lục Ly.

*

Khi Lục Ly và Sở Tĩnh Di trở về Đại học Mộc Lan, trên cổ Sở Tĩnh Di đã có thêm một chiếc khăn quàng – lúc này rõ ràng chưa đến mùa quàng khăn. Sở Tĩnh Di đỏ mặt, chọc vào eo Lục Ly: “Đều tại anh, trên đường mọi người đều nghĩ em bị bệnh, thời tiết thế này mà còn quàng khăn.”

“Haiz, sinh viên đại học ăn mặc kỳ quái nhất, vì thời trang mà dù là mùa đông cũng mặc váy ngắn. Em quàng khăn thì có là gì?” Lục Ly chỉnh lại chiếc khăn quàng tiện đường mua cho cô, bên trong chiếc khăn, trên chiếc cổ vốn trắng ngần của Sở Tĩnh Di toàn là dấu dâu.

Thực ra trên cổ Lục Ly cũng có, chỉ là cậu không thèm che đậy, đó là chiến tích đáng tự hào của cậu.

Từ xa nhìn thấy đoàn người của trại đông dường như cũng đã trở về, có vẻ không ai phát hiện họ đã tách đoàn cả một ngày. Lục Ly nghĩ đánh giá tổng hợp trại đông của mình chắc chắn sẽ đứng cuối cùng, ngày đầu tiên đã không tuân thủ kỷ luật tập thể, cũng chỉ có cậu mới làm ra được.

Đến lúc chia tay, Sở Tĩnh Di lại cứ mãi không chịu buông tay, như một chú sóc ôm chặt quả thông, không hề nhúc nhích.

“Di Bảo, buông tay được rồi. Mai gặp lại nhé.” Lục Ly dịu dàng nói.

“…Nắm thêm năm phút nữa.” Đây đã là lần thứ hai cô nói như vậy. Điều này khiến Lục Ly nhớ lại hồi cấp hai, cậu thích ngủ nướng, mỗi lần chị Nhã Mộng dậy chạy bộ buổi sáng đều tiện thể gọi cậu dậy, mỗi lần như vậy, Lục Ly bé nhỏ lại rên rỉ gọi: “Ngủ thêm năm phút nữa, ngủ thêm năm phút nữa.”

“Được.” Lục Ly dịu dàng gật đầu.

“Em có thể ngủ cùng anh không?” cô đột nhiên hỏi.

Lục Ly giật mình. Đây là yêu cầu mà Sở Tĩnh Di sẽ đưa ra sao?

“Bình thường anh sẽ ngủ cùng Bách Lệ mà.” cô nhỏ giọng nói, “…Nhưng em chưa bao giờ ngủ cùng anh…”

“Nhưng… đây là ký túc xá sinh viên…” Lục Ly vô thức muốn sờ chứng minh thư, nhưng cậu chợt nhận ra bây giờ mình chưa có chứng minh thư.

“Chúng ta ra ngoài ngủ được không ạ?” cô như một con thú nhỏ đang làm nũng, lắc lắc tay Lục Ly, “Em thấy bên ngoài trường có rất nhiều khách sạn…”

Nhưng chúng ta không có chứng minh thư mà. Lục Ly gầm thét trong lòng. Sở Tĩnh Di trước nay luôn nghiêm túc và ngây ngô lại chủ động nói đi khách sạn, trong lòng cậu chỉ cảm thấy một ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Sở Tĩnh Di ngốc nghếch này không biết thuê phòng khách sạn cần chứng minh thư, còn tưởng cứ như đi chợ mua rau, trả tiền là xong.

“Ngày mai… ngày mai đi, Di Bảo, để anh nghĩ cách.” Lục Ly cứng rắn nói.

“Vâng…” cô ngoan ngoãn gật đầu, vẫn không buông tay Lục Ly.

Giờ phút này, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Dẫu cho hạnh phúc này cũng mong manh như bong bóng dưới nắng.