Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 9: Vị chua của hoàng hôn - Chương 16: Một Cánh Cửa Ngăn Cách

Tan học, Trần Gia Ninh bay như tên bắn về ký túc xá, lục tung cả tủ đồ để tìm bộ mỹ phẩm cả trăm năm không dùng đến của mình — hồi mới vào năm nhất còn chăm chút ăn diện, giờ thì xuề xòa cho qua, mấy chai lọ đó đã bị vứt xó ở góc nào chẳng hay. Cuối cùng, cô đành gội đầu qua loa, sấy khô tóc, trang điểm nhẹ, rồi thay một chiếc váy liền mà bình thường chẳng bao giờ mặc đến.

Vóc người nhỏ nhắn, trước đây mỗi lần mặc váy cô toàn bị mấy bạn nam cùng lớp chê chân ngắn, nên cô cứ bị ám ảnh tâm lý với váy vóc. Thực ra chân Trần Gia Ninh không hề ngắn, xét về tỉ lệ thì cũng được coi là một đôi chân dài "phiên bản nhỏ". Chỉnh trang xong xuôi, cô hít sâu mấy hơi, cố tỏ ra vẻ thản nhiên điềm tĩnh, rồi gọi cho Lục Ly:

“Alô? Lục Ly, em có thời gian rồi, để em dẫn anh đến khách sạn nhé.” Câu nói này đã được cô trau chuốt kỹ lưỡng, vừa thể hiện được sự ung dung, tùy ý, lại không mất đi vẻ lịch sự. Cô đời nào lại nói mình đã hớt ha hớt hải chạy từ lớp về ký túc xá vì Lục Ly chứ.

Sau khi nhận được câu trả lời của Lục Ly, tim Trần Gia Ninh vẫn đập thình thịch, đây là lần đầu tiên cô hẹn con trai đến khách sạn "mở phòng", mà đúng là chỉ mở phòng đơn thuần thôi. Cô thầm nghĩ, tối nay có nên viện cớ ở lại không nhỉ? Lục Ly có làm gì mình không? Anh ấy và Sở Tĩnh Di chia tay rồi chắc chắn đang trống rỗng lắm… Chợt cô lại thấy hơi hổ thẹn, cảm giác mình như một người phụ nữ hèn hạ.

Cô thích Lục Ly, điều này không có gì phải bàn cãi, dẫu biết đối phương đã là hoa có chủ, cô vẫn thích. Cô đã từng nghĩ, nếu sau này có một ngày Lục Ly chán những cô gái khác, đến tìm mình, có lẽ cô cũng sẽ đồng ý, vậy thì, cô có được coi là đang đi đổ vỏ không?

Cô hẹn Lục Ly gặp nhau ở cổng khách sạn, chủ yếu là vì lo hai người cùng nhau đến khách sạn sẽ bị người khác nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt. Cố vấn học tập của họ rất thích lo chuyện bao đồng, bản thân đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa tìm được tấm chồng nào, nên thường rao giảng chủ nghĩa độc thân là trên hết.

Đợi ở cổng khách sạn chưa được bao lâu, cô đã thấy bóng dáng Lục Ly. Hổ Con vui mừng giơ tay định chào, bỗng thấy tay kia của Lục Ly đang nắm tay một cô gái xinh đẹp. Là Sở Tĩnh Di. Hai người tay trong tay, bước đi không vội vã, Lục Ly vẫy tay với Trần Gia Ninh, còn Sở Tĩnh Di thì đắm đuối nhìn nghiêng gương mặt Lục Ly. Kẻ ngốc cũng nhìn ra được tình cảm của họ rất tốt, chẳng hề chia tay.

Nét mặt Trần Gia Ninh cứng đờ trong giây lát, cô nuốt lại lời chào hỏi, cất giọng lạnh lùng: “Sao hai người chậm thế? Em đợi nửa ngày rồi.”

Những lúc thế này, phải giả vờ như đã biết chuyện hai người họ đi cùng nhau từ lâu. Càng tỏ ra bình thản thì càng không để lộ sơ hở.

Lục Ly ngạc nhiên, cậu vốn đang không biết giải thích chuyện mở phòng với Hổ Con thế nào, giờ xem ra cô ấy không mấy để tâm? Hơn nữa còn như đã đoán trước được rồi? Con nhóc đáng ghét này lanh lợi từ bao giờ vậy?

“Trần Gia Ninh, cảm ơn em nhé.”

“Đừng gọi cả họ tên em nữa, nghe khách sáo quá. Thôi được rồi, vào nhanh đi.” Trần Gia Ninh hất đầu, sải bước vào khách sạn, “Là hai người muốn mở phòng à?” Cô thực ra hy vọng sẽ nghe Lục Ly nói: “Không phải đâu. Tĩnh Di chỉ tiễn anh một đoạn thôi.” Nhưng câu trả lời của Lục Ly khiến tim cô như bị búa tạ nện vào.

“Ừ. Đúng vậy.”

Trong lòng không chỉ buồn bực, mà còn như bị ai đó vò nát, bóp nghẹt.

Chuyện quái gì thế này…

Anh ngủ với cô gái khác, sao còn bắt em đi mở phòng? Em là cái gì của anh chứ…

Hốc mắt Trần Gia Ninh đột nhiên đỏ hoe. Nhưng cô không quay đầu lại, không để Lục Ly thấy được vẻ mặt của mình: “Ồ.” Cô cúi đầu nhìn chiếc váy nhỏ mình đã dày công chuẩn bị, bỗng cảm thấy mọi thứ đều mất đi ý nghĩa.

Trần Gia Ninh bé nhỏ nén uất ức, cố tỏ ra chững chạc đến quầy lễ tân, sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, cô dẫn Lục Ly và Sở Tĩnh Di đến phòng 2011 trên tầng hai. Cô dừng lại trước cửa phòng một lúc lâu, cho đến khi chắc chắn vẻ mặt mình không có sơ hở, mới quay đầu nhìn hai người: “Tối em còn có tiết, không ở lại với hai người đâu. Hai người nhớ trả phòng trước 12 giờ trưa mai nhé, em không gia hạn phòng cho hai người đâu.” Nói rồi cô đưa thẻ phòng và căn cước công dân cho Lục Ly.

Mũi cay cay, giọng nói nghe cũng có chút kỳ lạ. Lục Ly hỏi: “Em bị cảm à?”

“Không có. Viêm mũi.” Cô bịa ra một lý do. Nói xong, cô sợ mình không kìm được nỗi uất ức và buồn bã trong lòng, bèn sải bước thật nhanh xuống lầu, không dám nhìn Lục Ly và bạn gái của cậu thêm một lần nào nữa. Đi đến cầu thang bộ, cô bỗng nhận được mấy tin nhắn WeChat.

Là tin nhắn trong nhóm chat ký túc xá, các bạn cùng phòng đều hỏi Trần Gia Ninh đến khách sạn chưa, hỏi cô có hồi hộp không, lằng nhằng một đống. Đều là những nữ sinh viên mới vào trường được một năm, chưa bị làn gió độc của chủ nghĩa tiêu dùng ăn mòn quá sâu, vẫn còn mang trong mình sự tò mò và khao khát về tình dục.

Hổ Con lúc này mới nhớ ra mình đã khoác lác quá đà trước mặt bạn cùng phòng, cô nào phải đi mở phòng với bạn trai, chỉ là đi mở phòng cho người mình thích và bạn gái của cậu ta mà thôi. Nếu mình cứ thế này lủi thủi về trường, chắc chắn sẽ bị họ cười cho đến lúc tốt nghiệp mất… Cảm giác mình chẳng khác gì một con hề…

Trần Gia Ninh ngồi ngẩn ngơ trên bậc thang, không biết tối nay nên đi đâu về đâu. Một nhân viên vệ sinh của khách sạn xách cây lau nhà đi lên lầu, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, Trần Gia Ninh vốn sợ người lạ liền lúng túng đứng dậy đi về phía quầy lễ tân.

Cô nhớ ra Lục Ly đã đưa cho mình tám trăm tệ, vậy thì cứ mở thêm một phòng nữa, ít nhất tối nay cứ vùi đầu vào ngủ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhân viên lễ tân nói một căn cước công dân chỉ có thể mở một phòng, còn hỏi cô không phải vừa mới mở xong sao? Sao lại muốn mở nữa? Ánh mắt nghi ngờ của nhân viên lễ tân như con dao đang lóc từng miếng thịt trên người Hổ Con, tay kia của anh ta đặt trên điện thoại bàn, xem ra đã coi cô là người khả nghi.

Trần Gia Ninh sờ túi, căn cước công dân cũng đã đưa cho Lục Ly, thế này thì muốn đến khách sạn khác ngủ một đêm cũng không được.

Cô vốn không giỏi đối phó với người lạ, lắp ba lắp bắp nói phòng nhỏ quá, không đủ cho ba người ngủ. Nhân viên lễ tân lại bảo cô lấy căn cước công dân của hai người kia đến. Trần Gia Ninh sợ làm hỏng chuyện, bèn nói thôi bỏ đi, chen chúc một chút cũng ngủ được, rồi chạy về tầng hai trong ánh mắt kinh ngạc của anh chàng lễ tân.

Hổ Con lại lơ mơ đi đến trước cửa phòng 2011, khách sạn cách âm rất tốt, ít nhất không nghe thấy tiếng động bên trong.

Họ đang nói chuyện sao? Hay đang học bài? Hay đang nắm tay? Ôm nhau? Hôn nhau? Hay là tiến thêm một bước nữa?

Trần Gia Ninh ngồi ôm gối trước cửa. Cô phát hiện mình đúng là một kẻ ngốc, làm gì cũng hỏng bét. Giá như cô sinh ra đã là một người câm thì tốt biết mấy, như vậy có thể danh chính ngôn thuận không nói chuyện, hơn nữa mọi người đều sẽ đối xử tốt với cô, thi nghiên cứu sinh còn được cộng điểm cho người khuyết tật…

Cô tựa vào cửa, vừa nghĩ đến cảnh Lục Ly và Sở Tĩnh Di mặn nồng như keo sơn bên trong, lại nghĩ đến mình bơ vơ không chốn dung thân bên ngoài, liền không kìm được mà bật khóc. Sao lại đối xử với em như vậy chứ… Em chỉ không muốn bị người khác xem thường thôi mà…

*

Lục Ly và Sở Tĩnh Di ngồi trên giường, không khí có chút gượng gạo, nhiệt độ trong phòng hơi cao. Lục Ly không phải lần đầu đi mở phòng với con gái, nhưng Sở Tĩnh Di lại là lần đầu ở riêng với một chàng trai trong khách sạn. Bờ vai thiếu nữ co lại, ngồi thẳng tắp, như một cô học sinh tiểu học đang trong giờ học.

“Khụ khụ, xem TV không?” Lục Ly mò mẫm tìm điều khiển, “Tĩnh Di, em vào trong chăn nằm đi, bên ngoài lạnh.”

Sở Tĩnh Di “ồ” một tiếng, cởi giày và tất, để lộ đôi chân ngọc ngà, lại hỏi: “Vậy còn anh?”

“Anh… anh cũng vào nằm.” Lục Ly nói.