Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 11: Hơi Ấm Của Tuyết Tan - Chương 11: Đêm Đầu Tiên

Chu Hi hiếm khi ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, cô nhớ hồi nhỏ ăn cơm cầm đũa cao quá, liền bị bà ngoại lấy roi tre đánh ba mươi roi, còn bị phạt cả ngày hôm sau không được ăn cơm. Phần lớn vết sẹo trên tay đều là từ lúc đó mà có. Cô đã lâu lắm rồi không ăn uống mất hết cả dáng vẻ như vậy.

"Họ Lục kia." Chu Hi nhìn nửa miếng thịt nướng trong tay, "Này, họ Lục kia."

Gọi mấy tiếng, Lục Ly không đáp lại. Cô quay đầu lại, chỉ thấy Lục Ly nằm trên đất, không chút động tĩnh. Lòng Chu Hi thắt lại, cô lê cái chân bị thương bò đến bên cạnh Lục Ly, lúc này mới phát hiện Lục Ly chỉ ngủ thiếp đi, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra cô còn quen thuộc với cậu hơn Lục Ly tưởng tượng, từ lâu trước khi Ôn Hổ Phách xác định quan hệ với gã cặn bã này, Chu Hi đã âm thầm theo dõi cậu rồi. Ban đầu cô chỉ muốn xem thử người đàn ông thân thiết với Chúc Xảo này rốt cuộc có nhân phẩm thế nào, nhưng sau đó lại dần bị mối quan hệ giữa cậu và những người phụ nữ bên cạnh cậu thu hút, giống như phụ nữ đều thích xem phim truyền hình gia đình cẩu huyết vào khung giờ vàng 8 giờ tối, cô cũng rất muốn thấy Lục Ly bị vòng xoáy phụ nữ giày vò đến không được yên ổn.

Cô không thích Lục Ly. Vẫn luôn là vậy. Dù Lục Ly ưu tú hơn cô tưởng tượng, dù trên người cậu có sự chân thành mà cô chưa từng thấy, nhưng cô không thích cái thói lăng nhăng thấy ai yêu nấy của Lục Ly, cũng không thích cái kiểu mặt dày vô sỉ "tôi muốn tất cả" của cậu. Cô vẫn luôn âm thầm mong đợi Lục Ly sẽ vì phụ nữ mà chịu thiệt, vì phụ nữ mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.

Chu Hi nhìn gò má của Lục Ly, cô phải thừa nhận, gã cặn bã này có một vẻ ngoài rất giỏi lừa gạt con gái, thảo nào cô gái chưa từng trải sự đời như Chúc Xảo lại nhớ mãi không quên cậu. Chu Hi nghĩ, có nên nhân cơ hội này hủy hoại dung mạo của gã cặn bã này không?

Cô tựa vào tường, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra tối nay. Dù có rất nhiều oán giận với tên đàn ông khốn nạn này, nhưng tối nay nếu không có Lục Ly, chắc chắn cô đã sớm lạnh ngắt rồi. Cô quen biết bao nhiêu người, trong đó người có thể không rời không bỏ trong hoàn cảnh tuyệt vọng như Lục Ly có lẽ chỉ có một mình cậu. Cô đã thấy quá nhiều lời thề non hẹn biển, những tấm lòng son dạ sắt đánh mất hết giới hạn, vứt bỏ hết cả thể diện trong cơn hoạn nạn, cô cũng vẫn luôn không đặt quá nhiều kỳ vọng vào loài người.

Cô đến đây trượt tuyết chỉ là tình cờ, tìm kiếm Chúc Xảo trong vô vọng, sự lo lắng của cô ngày một nặng nề, liền nghĩ đến việc trượt tuyết để điều chỉnh lại cảm xúc — cô cũng không phải robot, cứ căng mình mãi sớm muộn gì cũng sẽ phát điên. Gặp Lục Ly cũng là tình cờ. Cô vốn không muốn nói chuyện với Lục Ly nữa, nhưng thấy Lục Ly đến hóng chuyện chỗ người phụ nữ nông cạn Phù Lệ kia, liền cảm thấy bất bình thay cho Chúc Xảo, trong cơn tức giận liền đi theo Lục Ly. Cũng chẳng có động cơ cao cả gì, chỉ là để xem cậu bẽ mặt mà thôi.

Cô nhìn chiếc giường gấp và túi ngủ, chân mình bây giờ đau nhức vô cùng, dứt khoát lười loay hoay với mấy thứ đó, cứ thế nằm xuống sàn bên cạnh Lục Ly. Trên sàn trải một lớp da thú sơ sài, chắc là da sói, chưa giặt sạch, còn vương lại mùi hôi của sói, nhưng ít nhất cũng được xem là ấm áp.

Tiếng gió, tiếng mưa đá, tiếng cành cây gãy răng rắc bên ngoài nhà vang lên rõ mồn một, ồn ào đến mức cô không ngủ được.

Khả năng chắn gió của căn nhà gỗ không được tốt cho lắm, cô phát hiện Lục Ly lại co người lại, dường như bị lạnh. Chu Hi suy nghĩ một lát, nhích lại gần Lục Ly, cởi áo phao của mình ra, dùng làm chăn đắp ngang lên người cô và Lục Ly. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngủ cùng một người đàn ông dưới chung một "tấm chăn".

Loài sinh vật mang tên đàn ông, chưa từng để lại cho cô một ấn tượng tốt đẹp nào. Họ hèn nhát, hung bạo, tham lam, giả tạo, bị nửa thân dưới chi phối. Cô từng thề vào ngày sinh nhật của mình, cả đời này cô sẽ mãi mãi bảo vệ Chúc Xảo, sẽ không gả cho bất kỳ người đàn ông nào.

Tên đàn ông khốn nạn Lục Ly này thì càng không cần phải nói…

Chu Hi mải mê suy nghĩ, tinh thần dần thả lỏng, mơ màng thiếp đi. Không biết qua bao lâu, Chu Hi cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, lập tức giật mình tỉnh giấc, đưa tay đi tìm súng, nhưng lại sờ vào khoảng không, lúc này cô mới phát hiện mình đang bị Lục Ly bế bổng lên.

"Anh làm gì thế?!" Chu Hi giọng thì mạnh mẽ nhưng thực chất lại run rẩy.

"Nhét cô vào túi ngủ."

"…" Chu Hi cẩn thận sờ soạng quần áo trên người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lục Ly động tay động chân với cô, cô nhất định sẽ đồng quy vu tận với tên đàn ông khốn nạn này, "Trả súng cho tôi."

Lục Ly nhét cô vào túi ngủ, rồi nhặt khẩu súng lục nặng trịch trên đất lên, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Đàn ông đều có một niềm yêu thích khó hiểu với vũ khí, Lục Ly cũng không ngoại lệ. Khẩu súng lục này có kiểu dáng tinh xảo, cầm rất vừa tay, cậu không kìm được mà cầm thêm một lúc.

"Không định trả cho tôi nữa à?" Chu Hi lạnh lùng hỏi, "Đương nhiên, bây giờ tôi không ngăn được anh, anh có thể đường đường chính chính…" Lời còn chưa dứt, Lục Ly đã đặt khẩu súng lên chiếc giường gấp.

"Đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đen tối nữa, tôi không có tâm tư hại cô đâu, không giống như cô." Giọng Lục Ly có vài phần chán ghét, "Trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, thay vì đề phòng lẫn nhau, chi bằng đoàn kết lại cùng nhau vượt qua khó khăn."

Chu Hi im lặng một lúc, giọng điệu dịu lại: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Không biết. Chắc là trời sắp sáng rồi." Bụng Lục Ly kêu lên ùng ục, tối qua cậu không ăn gì cả, đã đói lắm rồi.

Lúc này Chu Hi mới để ý tiếng ồn ào ngoài cửa sổ dường như đã nhỏ đi rất nhiều, cô biết đây chỉ là giả tượng, đợi đến khi đợt không khí lạnh tiếp theo ập đến, bão tuyết sẽ còn dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đây, hy vọng căn nhà gỗ này có thể trụ vững trong trận bão tuyết.

Thấy Lục Ly quay lưng về phía mình ngồi trước lò sưởi nướng thịt, Chu Hi do dự một lát rồi mới hỏi: "Vết thương của anh sao rồi?"

Lục Ly xoa xoa vai trái: "Tự cầm máu rồi, hình như cũng không bị nhiễm trùng." Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, thể chất của mình dường như tốt hơn kiếp trước, tràn đầy năng lượng và sức sống hơn. Sau khi ngủ một giấc dậy, tứ chi vốn đang mỏi nhừ cũng dần tràn đầy sức lực. Lục Ly nghĩ nếu mình ngủ thêm một đêm nữa chắc sẽ hồi phục như cũ.

"Cô ngủ đi. Tối qua chắc cô ngủ không ngon giấc, cứ nói mơ suốt." Lục Ly nói.

"…Tôi nói mơ gì vậy?" Lòng Chu Hi thắt lại, cô lo mình đã nói những điều không nên nói trong mơ.

"Cô gọi mẹ." Lục Ly nói ngắn gọn.

"…Nói dối, mẹ tôi mất từ rất sớm rồi."

"Nhưng cô đúng là đã gọi mẹ." Lục Ly nhún vai, "Cô cứ coi như tôi nói dối đi."

"Không phải anh ngủ rồi sao?"

"Cô vừa khóc vừa gọi mẹ, tôi bị cô làm cho tỉnh giấc."

"…"

"Tôi đành phải vỗ lưng cô, dỗ dành như dỗ trẻ con, cô mới ngủ lại được." Lục Ly lật miếng thịt nướng, nước miếng của cậu sắp chảy ra rồi. Nếu may mắn sống sót, cậu nhất định phải quyên góp cho chủ nhân của căn nhà nhỏ này một khoản tiền lớn.

"Hừ, toàn lời nói dối." Chu Hi sống chết không thừa nhận.

Lục Ly cũng lười thuyết phục cô, tối qua cậu bị Chu Hi làm cho tỉnh giấc, nhìn con mụ này vừa khóc nức nở vừa gọi mẹ trong mơ cũng ngây người. Cậu còn tưởng Chu Hi thật sự là người phụ nữ mạnh mẽ không chút kẽ hở nào chứ. Quả nhiên, ai cũng có điểm yếu, điểm yếu của cậu là phụ nữ, vậy điểm yếu của Chu Hi là mẹ sao?

Lục Ly ăn xong thịt nướng, quay đầu lại, chỉ thấy Chu Hi đã ngủ say, khẩu súng lục đặt làm riêng cứ thế thản nhiên đặt ở đầu giường. Cô chắc cũng mệt lắm rồi, áp lực tinh thần có lẽ còn lớn hơn cả cậu. Lục Ly nghĩ.