Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 4: Điệp luyến hoa - Chương 1: Tên của đứa bé

Lục Ly tìm đến khu chung cư này theo địa chỉ ghi trên mẩu giấy. Chị Nhã Mộng sau khi giải nghệ không lâu đã tìm được một công việc huấn luyện viên ở huyện, nghe nói là một công việc nhàn hạ và tử tế. Nhưng khu chung cư này quả thực đã quá cũ kỹ, trông xiêu vẹo như một công trình từ thế kỷ trước. Trong lòng cậu nảy ra một ý nghĩ khác, nếu chị Nhã Mộng sống không như ý, cậu sẽ bảo chị chuyển đến studio của mình ở, đằng nào thì studio giờ cũng chỉ có một mình Trần Gia Ninh, chị đến cũng có người bầu bạn.

Khu chung cư không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ với những bậc thang cao thấp không đều, tay vịn bám đầy bụi, nắm không chắc tay, như một sản phẩm ăn bớt nguyên vật liệu. Lục Ly đi đến phòng 402, khẽ gõ cửa, nhưng mãi không có ai ra mở. Đúng lúc này, cửa phòng 401 bên cạnh mở ra, một bà cụ môi rất mỏng đặt một túi rác ra cạnh cửa, thấy Lục Ly thì sững người: “Cậu tìm cô gái nhà này à?”

“Vâng ạ, cháu là em trai cô ấy.”

“Ôi chao, cậu phải khuyên con bé đấy, uống ít rượu thôi.” Bà cụ lớn tuổi rồi nên thích lải nhải, “Tôi thấy chai bia rỗng nó vứt đi mỗi ngày, ít nhất cũng phải ngần này! Sợ thật! Còn uống nhiều hơn cả ông nhà tôi! Cậu khuyên chị cậu uống ít rượu thôi, uống nhiều hại sức khỏe lắm!”

Uống rượu? Chị Nhã Mộng hiếm khi uống rượu mà?

Bà cụ lải nhải một hồi rồi xách túi rác xuống lầu, chắc là đi vứt rác. Lục Ly lại gõ cửa, lần này cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động bên trong: “Ra ngay, ra ngay...” Là giọng của chị Nhã Mộng. Nghe thấy giọng nói quen thuộc của chị, lòng Lục Ly ấm lại, cậu nóng lòng muốn cho chị một cái ôm tràn đầy yêu thương.

Cửa sắt mở ra, nhưng hành động của Lục Ly lại khựng lại, cậu nhìn kỹ một lúc lâu mới chắc chắn người phụ nữ này là chị Nhã Mộng. Tóc chị rối bù, không buộc đuôi ngựa như mọi khi, mà xù lên một cách lộn xộn, quầng thâm mắt rất đậm, hai má hóp lại, mặc một bộ đồ ngủ ở nhà dày cộm, môi tím tái, vô cùng tiều tụy. Dáng vẻ này hoàn toàn khác với một chị Nhã Mộng tràn đầy sức sống và ý chí chiến đấu trong ấn tượng của Lục Ly, người phụ nữ trước mắt như thể vừa mới từ trong mộ chui ra.

“Chị?”

Trâu Nhã Mộng dụi mắt, sau khi nhìn rõ là Lục Ly, ánh mắt đục ngầu của chị cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng. Chị luống cuống vuốt lại tóc, rồi lau khóe mắt: “Lê Tử, em, sao em lại đến đây? Sao, sao không báo trước cho chị một tiếng? Mau vào đi...”

Khung cảnh trong nhà chị Nhã Mộng lại một lần nữa khiến Lục Ly kinh ngạc, chỉ thấy trong phòng ánh sáng lờ mờ, đèn điện chập chờn vì điện áp không ổn định, dưới sàn nhà la liệt những túi rác phồng to và chai bia rỗng, TV vẫn đang mở, chiếu bộ phim ‘Em đến từ Mặt Trời III: Trận chiến cuối cùng’, là phiên bản điện ảnh của một bộ phim truyền hình nổi tiếng năm nào. Chị gái luôn là một người sạch sẽ, hồi còn học cấp ba, chị Nhã Mộng luôn có thể dọn dẹp căn nhà nhỏ của hai người ngăn nắp gọn gàng, căn phòng như bãi rác này thật sự là nơi ở của chị sao?

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, sao chị lại như biến thành một người khác? Lục Ly đặt quà xuống đất, nhìn chị Nhã Mộng hốt hoảng dọn dẹp rác dưới sàn: “Lê Tử… em, em ngồi đi, ôi chao, nhà chị, nhà chị lâu rồi không dọn dẹp…” Lục Ly bắt tay vào giúp chị dọn dẹp.

“Lê Tử em là khách, cứ ngồi đi...”

“Em là khách hay là người nhà?”

“...” Chị Nhã Mộng im lặng, nhưng ánh sáng trong mắt chị lại càng rực rỡ hơn.

Hai người hì hục gần nửa ngày, cuối cùng cũng tạm dọn dẹp căn phòng cho ra dáng một chút. Lục Ly dùng tay áo lau mồ hôi: “Chị, bây giờ chị sống khó khăn lắm à?” Cậu đã nghe từ lâu rằng chế độ đãi ngộ cho vận động viên rất kém, một tay vợt hàng đầu như chị gái giải nghệ từ đội tuyển quốc gia mà lại phải ở trong một khu chung cư thế này.

“Thật ra cũng ổn, kế sinh nhai không thành vấn đề, chỉ là chị lười dọn dẹp thôi.” Chị Nhã Mộng né tránh ánh mắt, “Lê Tử, sao em lại nghĩ đến việc thăm chị thế? Em khởi nghiệp thế nào rồi?”

“Đã đi vào quỹ đạo rồi, vừa rảnh là em đến tìm chị ngay.” Đúng là vậy, cậu ngày đêm phấn đấu, chẳng phải là để cho chị gái, cho An Bách Lệ, cho người thân bạn bè của mình có một môi trường sống thoải mái sao? Của cải không bao giờ là mục đích cuối cùng, cuộc sống mới là quan trọng.

Lục Ly và chị Nhã Mộng ngồi trên sofa nói chuyện một lúc, như thể quay về những năm tháng xưa, hai người chen chúc trong căn phòng nhỏ ở khu nhà thuê giá rẻ, ấm áp kể cho nhau nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường hôm nay. Chị Nhã Mộng kể cho cậu nghe về cuộc sống một năm qua, chẳng qua là mỗi ngày đến trường nữ sinh dạy bóng bàn, dù sao thì con gái ở cái huyện này cũng chẳng mấy ai thích bóng bàn, chị cũng chỉ đối phó cho qua chuyện, rồi xách một thùng bia về uống. Khi Lục Ly hỏi tại sao chị lại bắt đầu nghiện rượu, chị Nhã Mộng lại ấp úng, nói lảng sang chuyện khác.

“Đúng rồi, em… em và Bách Lệ… em và Bách Lệ có định có con chưa?” Trâu Nhã Mộng nói câu này với giọng ngập ngừng một cách không tự nhiên, nhưng Lục Ly không để ý.

“Có dự định này.” Lục Ly nở một nụ cười hạnh phúc, nụ cười này đối với Trâu Nhã Mộng quá chói mắt, đến nỗi chị không kìm được mà buồn bã cúi đầu, mặc cho mái tóc rối bù xõa xuống. Đối với một người đàn ông, hai chữ “người cha” luôn đặc biệt, nó vừa là mục tiêu theo đuổi, cũng là trụ cột của mỗi người đàn ông. Con người vì con cháu mà nảy sinh ảo tưởng về sự bất tử, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không dứt.

Trâu Nhã Mộng ép mình ngẩng đầu, nở một nụ cười mà một người chị nên có: “Nghĩ tên cho con chưa?”

“Haha…” Lục Ly lắc đầu, “Còn xa lắm, có mang thai được không còn chưa biết nữa là.”

“Con gái tên Lục Mộng Lệ thì sao?” Trâu Nhã Mộng đột nhiên nói.

“Được đó.” Lục Ly hứng thú, “Con trai thì sao? Con trai tên gì?”

“Bất Đắc.”

“Hả?”

“Tên Bất Đắc đi, Lục Bất Đắc.” Trâu Nhã Mộng nửa đùa nửa thật nói, “Lê Tử, nếu em có con, có thể… có thể để nó gọi chị một tiếng mẹ không?”

“Dĩ nhiên là được rồi.” Lục Ly không chút do dự trả lời.

“...Vậy thì tốt quá…” Chị khẽ lẩm bẩm, giọng quá nhỏ, đến nỗi Lục Ly không nghe rõ.

Lục Ly đi đi lại lại trong nhà mấy vòng, không nhịn được nói: “Chị, hay là chị chuyển đến chỗ em ở đi? Chỗ em môi trường tốt lắm, chị cứ làm nhân viên thử nghiệm cho công ty em, mỗi tháng em trả lương cho chị…” Nhân viên thử nghiệm gì chứ, thật ra là chức vụ Lục Ly bịa ra, dù sao thì lừa chị gái qua đó chăm sóc cho tốt là được.

“Em trai ngốc, chị của em đâu phải không tự nuôi nổi mình...” Trâu Nhã Mộng dường như đã tìm lại được vài phần linh khí của ngày xưa, chị dịu dàng nhìn Lục Ly, “Em và An Bách Lệ sống hạnh phúc là được rồi.”

Lúc ra về, Trâu Nhã Mộng vô cùng lưu luyến, ánh mắt chị ngấn lệ, ngàn lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, một câu cũng không thể thốt ra. Lục Ly thương chị, bèn chủ động đề nghị mỗi tháng sẽ định kỳ đến giúp chị dọn phòng, khuyên chị sớm cai rượu, nếu gặp khó khăn không thể vượt qua, cứ nói với cậu em trai này một tiếng, cậu nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.

“Đúng rồi, chị.”

“Hả?”

“Cái tên Bất Đắc này cũng hay đấy. Có chút phong vị của Đạo gia.” Lục Ly đột nhiên nói, “Lục Bất Đắc, cầu mà không được, được mà không cầu. Nếu con thật sự là con trai, thì đặt tên là Lục Bất Đắc đi.”

Hốc mắt Trâu Nhã Mộng ươn ướt: “Được.”