“Nhìn ta này.”
Nhưng tôi không nhìn cậu ấy.
“Nhìn ta chút đi.”
Tôi lẩm bẩm ‘A, chờ đã’ rồi lén để bàn tay đang đặt trên vai mình của cậu ấy xuống.
Cory nhìn xuống tay của mình rồi khẽ thở dài.
Cậu ấy vừa nhìn vẻ mặt kỳ lạ của tôi vừa động đậy ngón tay của mình. Thế rồi tôi bỗng bị nâng bổng lên không trung. Cảm giác trôi nổi đột ngột ấy khiến tôi dừng mọi suy nghĩ lại và trợn tròn mắt nhìn thủ phạm.
Thế rồi cậu ấy bỗng lấy chăn của mình để cuốn chặt lấy người tôi lại. Cái chăn này lớn hơn tôi nghĩ, thế nên tôi bị cuốn chặt kín từ đầu đến chân như một con xác ướp vậy. Cái chăn che kín mặt tôi đến nỗi tôi không có cái lỗ nào để thở, bên trong chăn chỉ có mùi kẹo ngọt mờ nhạt.
Tôi cứ bay lơ lửng trong không trung trong bộ dạng xác ướp dâu tây như vậy mãi. Hỏi cậu ấy đang muốn làm gì nhưng mãi mà người kia không chịu trả lời. Cả người tôi bị chăn trói chặt nên cũng chẳng thể động đậy gì nổi. Và vì mắt mũi bị chăn che mất nên cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra luôn.
Tôi bỗng nghe thấy âm thanh gì đó, như thể Cory đang gập sách lại và tiến về hướng này.
“Hấp.”
Có lẽ vì đã được giải phép rồi nên thân thể tôi không còn trôi nổi nữa và cứ thế rơi xuống vòng tay của ai đó. Cory đang bế tôi. Cậu ấy chậm rãi vỗ lưng cho tôi và tiến đến gần ghế sofa. ‘Trông cô vậy mà cũng nặng phết nhỉ…’, tôi nghe cậu ấy lẩm bẩm như vậy nên mới cố giãy giụa để thoát ra, nhưng không ngờ Cory lại mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài và không chịu buông tay.
Cậu ấy cứ đều đều vỗ lưng tôi và cứ thế cẩn thận đặt tôi xuống ghế sofa.
Chiếc gối vừa bị vứt dưới đất chẳng biết đã được đặt lên ghế từ hồi nào. Ghế sofa cực kỳ êm ái và thoải mái.
“Thời gian còn lại cứ ngủ đi.”
Cory vừa nói vậy vừa gấp mấy cuốn sổ của tôi lại và cho vào túi. Dù không nhìn thấy rõ lắm nhưng tôi vẫn có thể thấy được bóng lưng của cậu ấy qua một khe hở nhỏ.
Thế rồi cậu ấy ngồi vào chỗ của tôi và làm nốt công việc thay cho tôi.
“Cho nguội đầu lại.”
Giọng điệu nghe thì có vẻ vô tâm nhưng thực ra lại xoa dịu tôi đó khiến tôi bỗng cảm thấy như biến thành một đứa trẻ. Dù những chuyện này đã qua lâu rồi những nỗi buồn vẫn dâng trào trong lòng tôi.
Với số tuổi tâm hồn hiện tại thì tôi vốn không thể uỷ mị như thế này được, ấy thế mà khi được người khác an ủi thì tôi bỗng có cảm giác rưng rưng muốn khóc. Vì gương mặt đã có chăn che đi rồi nên tôi cảm thấy như mình sắp vô thức bật khóc vậy. Nhưng không có một giọt nước mắt nào chảy ra cả. Cũng không có tiếng thổn thức gì hết.
Càng ngày những giấc mơ từ kiếp trước lại càng xuất hiện thường xuyên hơn, có lẽ cũng vì vậy nên có những lúc ký ức về kiếp trước của tôi bỗng trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Tôi vẫn đang sống trong quá khứ. Chúng rõ rệt như thể chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy.
Cảm xúc của tôi ngay trước khi chết. Lúc ấy, tôi cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo và cũng giữ cái mạng của mình, nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai giúp đỡ tôi cả. Cả đời tôi dốc cả mạng sống để nỗ lực như thế, nhưng đến cuối cùng lại đành phải bỏ lại các em của mình và nhắm mắt ra đi trong khi còn chưa làm được gì ra hồn và cũng chưa bao giờ được bù đắp lại.
Vào những lúc nhớ đến kiếp trước như thế này, cả một ngày hôm đó của tôi thường sẽ trôi qua trong buồn bã, nhưng hôm nay tôi lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi cảm thấy tâm trạng của mình thay đổi ngay sau khi được an ủi bởi một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, nếu lấy số tuổi cả hai đời cộng lại, mà thấy bản thân thật lố bịch, nhưng đồng thời vẫn nhắm mắt lại.
Tôi cứ ngủ một giấc như vậy và khi tỉnh dậy, đúng như lời Cory nói, cảm xúc rối bời của tôi đã biến mất hoàn toàn, và tôi lại có thể quay trở về như bình thường.
***
Gần đây tôi có tạo ra một món đồ ma thuật dành riêng cho Cory để khen ngợi cậu ấy vì đã luôn nhiệt tình giúp đỡ Hội trưởng CLB Tạo vòng tròn ma thuật là tôi. Cũng chẳng phải thứ gì xuất sắc lắm, chỉ là một chiếc khuyên tai giúp sử dụng ma lực dễ dàng hơn mà thôi.
Tôi còn gắn thêm một dấu ấn vào chiếc khuyên tai này để biểu hiện đây là tác phẩm của mình như mọi khi.
Ai mà ngờ được Cory lại coi trọng dấu ấn đó của tôi đến mức đó cơ chứ?
***
Sau khi ăn trưa xong, tôi bắt đầu đi dạo cho tiêu cơm. Con đường tôi đi hướng đến toà nhà có phòng câu lạc bộ của mình.
Tôi vừa bước đi vừa ăn chiếc bánh quy chocochip mình lấy được từ Cory. Trên đường đi, tôi bỗng nhớ lại sự kiện lần trước. Sau lần tôi tỏ vẻ buồn bã một cách công khai như vậy thì cách Cory cư xử với tôi có hơi thay đổi một chút. Phải nói là cậu ấy có chút dè chừng hơn xưa. Nhưng sự khác biệt ấy lại quá kỳ quái, đến mức tôi không thể diễn tả thành lời được.
Thực ra tôi cứ tưởng để lộ điểm yếu như vậy rồi thì bầu không khí sẽ khó xử lắm, nhưng sự việc lại tiến triển khác hẳn với những gì tôi dự đoán. Trừ sự thay đổi thái độ không dễ thấy của Cory ra.
Cậu ấy vẫn là một người lười biếng với khuôn mặt giống hệt du côn, thỉnh thoảng sẽ có vài hành động cẩu thả và cũng có đôi lúc đùa nghịch với tôi.
Dự án trong học kỳ lần này của câu lạc bộ chúng tôi cũng đang được tiến hành rất suôn sẻ. Nhờ làm việc chăm chỉ nên dự án này đã thành hình thành dạng từ lúc nào rồi. Cory rất hay hỏi tôi xem tôi đang muốn tạo ra cái gì, nhưng vì thấy vẫn còn quá sớm nên tôi không trả lời cậu ấy.
Dù không biết tôi muốn làm gì nhưng Cory vẫn chăm chỉ làm việc theo như những gì tôi nói cho cậu ấy.
Thế rồi tôi bắt đầu tóm tắt cho cậu ấy kế hoạch tổng thể để có thể lấy được thành quả nhanh hơn.
Học viện Augran của chúng tôi nằm ngay giữa trung tâm thủ đô nên mọi người đều nghĩ xung quanh đây không có núi rừng gì cả, nhưng thực ra thành phố này được bao quanh bởi núi đồi nên chỉ cần đi vài bước từ cổng trường là sẽ thấy ngay một ngọn núi. Tên của ngọn núi này là núi Augran. Tức là Học viện Augran này được đặt tên dựa theo ngọn núi đó.
Thế nên hiện tại chúng tôi đang chăm chỉ chế tạo mô hình của núi Augran. Tôi cố gắng tạo ra mô hình giống hàng thật nhất có thể.
Tôi còn đang định cố nốt hôm nay với ngày mai để làm xong mô hình ngay trong tuần này, nhưng khi đến phòng câu lạc bộ thì mô hình đã được hoàn thành mất rồi.
“Tới rồi đấy à?”
Cory đang lộn ngược người lơ lửng trong không trung, trước mặt cậu ấy là số báo mới nhất của tờ ‘Ma Thuật Hôm Nay’ được phát hàng ngày.
Tôi cho Cory mượn mấy quyển sổ có kỹ năng ma thuật độc quyền của mình, và chẳng biết cậu ấy đã có thể ứng dụng nó từ lúc nào. Nếu đã biết cách kết hợp tự do các vòng tròn ma thuật và thay đổi chúng thì người sử dụng có thể tạo ra bất cứ loại phép thuật nào theo ý mình.
Cory cảm thấy cực kỳ thích thú khi thấy năng lực của mình tăng lên đáng kể, thế nên dạo gần đây hôm nào cậu ấy cũng sử dụng tuỳ tiện ma thuật ở phòng câu lạc bộ.
Ngay cả Cory trong tiểu thuyết cũng nổi tiếng vì sử dụng ma thuật nhiều và bừa bãi như hít thở. Trong người chứa nhiều ma lực ngay từ khi sinh ra, tài năng cũng rất xuất chúng, thậm chí còn rất hứng thú với ma thuật, nói cách khác thì cậu ấy chính là loại nhân vật overpower.
Đã thế mà bây giờ cậu ấy còn biết thêm cả ma thuật của tôi nên thế giới này là của Cory luôn rồi.
Phép thuật đầu tiên được Cory kết hợp và tạo ra là phép bay lên không trung, cũng là phép thuật cậu ấy thường xuyên sử dụng dạo gần đây nhất. Lúc nâng tôi lên lần trước cũng dùng, lúc mang đồ ăn vặt cũng dùng, bây giờ có hơi chóng mặt rồi mà vẫn dùng.
Có lần Cory nhìn thấy đống vỏ quà bánh và mấy bức vẽ vòng tròn ma thuật của cậu ấy bị vứt đầy sofa nên có chút áy náy với tôi.
Sau lần đó, cậu ấy chuyển hẳn tổ ấm của mình từ sofa lên không trung luôn. Thế là cậu ấy cứ xoay vòng vòng trên trời, mỗi lần ra khỏi phòng đều vứt hết rác vào thùng như để cho tôi thấy quyết tâm của mình.
Tóm lại là có lẽ vì bây giờ đã có thể ứng dụng vòng tròn ma thuật và sử dụng chúng một cách linh hoạt nên cậu ấy làm một phát xong mô hình luôn thì phải. Tôi bỗng thấy hơi uất ức.
Không đâu, Shushu. Đổi lại thì Cory mù tịt kiếm thuật mà. Đấy mới gọi là công bằng chứ.
Tôi có mang chiếc khuyên tai được làm riêng cho cậu ấy tới đây, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy không cần thiết nữa nên lại lén giấu đi mất.
Nhưng với một người cực kỳ nhạy cảm với ma thuật như Cory thì cậu ấy ngay lập tức nhận ra trên tay tôi đang có một vật phẩm nào đó và hỏi.
“Cô lại tạo ra thứ gì mới nữa à?”
Nghe cậu ấy hỏi như vậy, tôi mới gật đầu một cái. Tôi bỏ bao nhiêu công sức để làm ra nó mà vứt đi thì phí quá, thà cứ đưa cho Cory còn hơn.
“Đây. Quà cho cậu.”
“……?”
Tôi ném chiếc khuyên tai đã được đóng gói cẩn thận về phía Cory. Cú ném của tôi có hơi chệch khỏi quỹ đạo, nhưng Cory vẫn có thể sử dụng phép thuật để mang nó về phía mình.
“Hôm nay là ngày gì thế?”
“Không phải ngày gì cả, chỉ là quà cảm ơn vì cậu đã giúp đỡ tôi thôi.”
Cory nhìn tôi như thể hoàn toàn không ngờ đến. Thế rồi cậu ấy lẩm bẩm “Trời, thế này thì tôi cũng phải chuẩn bị gì đó mới được’ và cảm ơn tôi. Thấy nụ cười trên môi cậu ấy, tôi mới thấy nhẹ lòng hơn một chút vì ít nhất thì cậu ấy cũng rất thích món quà này.
“Vật bổ trợ điều khiển ma lực? Cái này khó làm lắm mà.”
Cory đang khẽ trầm trồ như vậy nhưng hình như lại phát hiện ra điều gì đó, thế là đôi mắt dài của cậu ấy trợn tròn vì ngạc nhiên. Thấy mắt của cậu ấy tự nhiên mở to như vậy, tôi đang quan sát phản ứng của cậu ấy thì cũng trợn tròn mắt cùng luôn.
Rầm.
Cậu ấy đang lơ lửng trên không trung thì bỗng rơi xuống nên đất như đã mất đi phép thuật. Vì đang có tư thế lộn ngược nên cậu ấy đâm thẳng đầu xuống đất luôn. Ấy thế mà cậu ấy chẳng kêu rên gì như không hề thấy đau. Cory vẫn chỉ trợn tròn mắt nhìn chiếc khuyên tai trong tay mình.
Dù ngã xuống nhưng cậu ấy vẫn luôn giơ tay lên, thế nên chiếc khuyên tai nọ không bị thương tổn gì cả. Cory bỗng dựng người dậy và tiến về phía tôi.
“Cô mua thứ này ở đâu?”
“Mua ở đâu cái gì? Làm sao?”
Vẻ mặt của Cory cứng đờ lại. Tôi cứ nghĩ mình làm quen được với gương mặt ấy rồi, nhưng khi cậu ấy cứng mặt lại và dí sát lại gần như đang muốn dồn ép tôi thế này thì tôi vẫn thấy hơi sợ hãi.
“Chiếc khuyên tai này, cô lấy nó ở đâu ra?”
Cái gì mà lấy ở đâu ra… Tất cả đều do một tay tôi làm đó. Trong đống phụ phẩm vừa hay có một cái kim và một khối cubic nhỏ được dùng để trang trí khuyên tai nên tôi chỉ ghép hai thứ đó vào thôi mà. Sau đó cho thêm một chút ma thuật vào nữa… Cậu hỏi tôi lấy ở đâu thì tôi biết trả lời thế nào đây? Ý cậu là khối cubic này à? Hay là đang hỏi tôi mua kim ở đâu?
Vì khoảng cách quá gần nên tôi phải lùi một bước về phía sau.
“Ê này, là do tôi làm đó. Rốt cuộc cậu đang muốn hỏi cái gì đây?”
Lời nói của tôi làm vẻ mặt của Cory bỗng trở nên vô cùng kỳ quái. Cậu ấy giơ chiếc khuyên tai ra trước mặt tôi và chỉ vào dấu ấn được chính tay tôi đính vào. Dấu ấn của tôi là một hình chữ S viết tắt cho Shurina, chỉ là tôi biến tấu một chút và biến nó thành $ giống đơn vị tiền dollar mà thôi.
Cậu ấy đang chỉ vào hình $ đó. Tôi không biết dấu ấn này thì có vấn đề gì nên chỉ nghiêng đầu.
“Làm sao, cậu không thích dấu ấn của tôi à?”
“Của cô?”
Cory nhíu chặt mày lại. Gì vậy, thấy không thích thì cứ nói hẳn ra là không thích đi chứ, sao cứ phàn nàn về dấu ấn hoài vậy? Tôi mặc kệ cái người tự nhiên nổi điên này và cầm tờ báo Ma Thuật Hôm Nay mà cậu ấy vừa đọc lên.
Vừa mở ngẫu nhiên ra một trang thì tôi bỗng thấy một hình ảnh và cái tên quen thuộc được viết to ở trên đó.
Đây là một bài báo nói về ‘Schneeballen’.
“Chà, không ngờ mình còn được lên báo luôn cơ.”
Bài báo trong tạp chí đang giới thiệu về ‘Thiết bị truyền tin siêu đường dài’ cấp cao, có thể liên lạc tới tận đại lục phía đông do tôi tạo ra lúc trước.
Ngoài ra, họ còn làm hẳn một tập san để liệt kê những sản phẩm khác của tôi. Tôi chủ yếu toàn giải quyết hậu quả của người khác với giá cao nên thật sự không ngờ mình cũng sẽ được lên một tờ báo nổi tiếng như thế này.
Hơn nữa, những sản phẩm này đáng lẽ không nên bị công khai.
Tôi lại cố đọc kỹ bài báo tập trung nói về ‘Schneeballen’ này thêm một chút nữa.
Và khi đọc thử phần cuối của bài báo xem tác giả của bài viết này là ai thì tôi thấy người nọ không phải giáo sư tiến sỹ, và cũng không phải nhà báo có chuyện môn mà chỉ là một người qua đường quan tâm đến tôi mà thôi.
Cũng may là tạp chí ‘Ma Thuật Hôm Nay’ chỉ đang thu thập các bài báo liên quan đến những pháp sư nghiệp dư nên thứ này cũng không được nhiều người biết đến mức đó.
Dù nói vậy nhưng tôi vẫn chưa thể yên tâm được. Tôi cứ tưởng mình vẫn chỉ là một nhân vật bí ẩn đeo mạng che mặt thôi, nhưng đã lên báo đài thế này thì nguy hiểm rồi đây. Có nhiều chuyện không thể để lộ ra được. Sau này có lẽ tôi nên cẩn thận hơn.
Bấy lâu nay tôi toàn dùng áo choàng ma thuật để thay đổi dáng người cho mình và cũng xoá hết các dấu vết nên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm cả, nhưng nếu có một người quan tâm và theo dõi nhất cử nhất động của tôi như thế này thì sau này, tôi không thể tuỳ tiện để lại dấu ấn của mình khi còn trong lốt trẻ em nữa.
“Cô là Schneeballen sao?”