Khi Cory bỏ tay ra, tôi thấy mặt cậu ấy có hơi đỏ lên. Mà nhìn cũng không rõ lắm, phải quan sát kỹ làn da trắng của cậu ấy thì mới thấy được. Cory tránh né ánh mắt của tôi và nhỏ giọng nói tiếp.
“Ta chỉ vừa mới chấp nhận được sự thật thôi. Đừng có làm quá nữa.”
Tôi còn phải ngẫm nghĩ xem cậu ấy đang nói cái gì một lúc lâu. Nhưng rồi ngay lập tức cười phá lên. Cười đến mức không thể nhịn lại được nữa.
“À, đúng rồi. Cậu là fan của tôi mà. Hahaha!”
Tôi cứ cười lớn như vậy một lúc lâu. Thấy xấu hổ mà vẫn cố thể hiện ra ngoài. Cory như vậy làm tôi buồn cười không chịu được.
Có lẽ Cory cũng cảm thấy xấu hổ nên mới nhăn mặt lại và lẩm bẩm ‘…Đừng có cười mà’.
“Để mình cho bạn chữ ký nhé, bạn Cory? Ôm miễn phí? Chỉ cần nói cho mình biết thôi, à, lần trước còn bắt tay đấy thôi?”
“…Không cần.”
Cory cáu lên rồi.
Cậu ấy quay lưng lại với tôi và giả vờ nghiền ngẫm đọc sách một lúc. Cậu ấy im ỉm chẳng nói gì như đang suy nghĩ sâu xa gì đó.
Thế rồi Cory bỗng bực tức ôm đầu mình và lại quay người đối diện với tôi.
“…Cô thực sự sẽ làm vậy sao?”
Tôi lại cười phá lên.
***
Chúng tôi được nghỉ cả tiết học buổi sáng để chuẩn bị cho bài kiểm tra đánh quái. Vì đây là bài kiểm tra thực hành nên chỉ có học sinh khoa Kiếm thuật và Ma thuật là được nghỉ mà thôi.
Lý do cũng đơn giản lắm. Thực ra trường tôi nằm gần núi nên cũng có đủ loại quái vật lẻn được vào, và đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Đừng hỏi tại sao bọn họ lại xây một ngôi trường dành cho trẻ con ở một nơi có đầy quái vật như thế này. Đấy là chuyện của người lớn, đến tôi cũng không biết đâu.
Tóm lại, lý do khiến ngôi trường này coi trọng khoa Kiếm thuật và Ma thuật là vì hầu hết những học sinh ở khoa Kiếm thuật đều đặt mục tiêu vào được đoàn kỵ sĩ của hoàng gia, còn học sinh khoa Ma thuật đều muốn vào Ma tháp trực thuộc hoàng thất.
Thế nên ngoài mặt thì nói là rèn luyện chứ thực ra đây phải gọi là lao động không công. Những đứa mới vào trường như tôi hầu hết sẽ được xếp vào con đường ở chân núi có nhiều loại quái vật cấp thấp như slime, càng lên lớp trên thì càng phải bắt được những con quái vật cấp cao hơn.
Vì chúng tôi vẫn còn là học sinh nên không có cái gì gọi là bóc lột sức lao động không công hay chủ nợ vay nặng lãi cả. Tôi nhẩm tính số tiền lương một ngày trời của mình và hạ quyết tâm sau này Harl lên làm Hoàng đế rồi thì phải đi đòi cậu ta.
“Shurina, ngươi thấy căng thẳng à?”
Tôi đã thay xong bộ đồng phục chiến đấu màu đỏ bó sát người, đang định đứng chờ ở cửa vào của chân núi thì Harl tự nhiên ra bắt chuyện với tôi.
Tôi lắc đầu.
“Tôi còn đang suy nghĩ không biết nên cho ngài Harley ăn hành kiểu gì đây.”
“Thì ra ngươi không căng thẳng. May thật.”
Cậu ta gật đầu như đã quá quen với phản ứng của tôi. Harley chưa gì đã thích ứng được tính cách của tôi rồi. Thế nên tôi càng ngày lại càng khó bổ sung thêm phần mới vào bộ sưu tập những cú nhục mặt của Hoàng thái tử.
Càng đấu đối kháng với tôi, càng nói chuyện với tôi thì cậu ta lại càng trưởng thành lên. Cũng không biết là vì sức ảnh hưởng của tôi hay vì tôi đã yếu đi nữa.
Điều đáng tiếc nhất là tôi không được nhìn thấy dáng vẻ giận điên lên của cậu ta nữa. Có lẽ là nhờ có mấy bài tập luyện chống sốc của tôi nên cậu ta sửa tính luôn rồi. Chán thật đấy.
Lớp Kiếm thuật tập hợp ở khu chân núi trước. Sau 10 phút chờ đợi, tôi mới thấy lớp Ma thuật mặc áo choàng màu đỏ đang tiến đến từ đằng xa. Trong số những gương mặt xa lạ có cả mái tóc vàng hoe của ai đó.
Harl và tôi ra chỗ lớp Ma thuật để gặp Cory.
Cory đang choàng mũ áo đỏ lên đầu. Phải đến lúc nhìn thấy tôi và Harley thì cậu ấy mới tiến đến gần chúng tôi và bỏ mũ ra.
Bên trong mũ áo là một mái tóc vàng đã rối xù hết cả lên. Harley vừa nhìn thấy quả tóc xù của Cory đã phá lên cười, còn Cory vươn tay vuốt qua mái tóc của mình xuống. Vì lòng thương hại nên tôi cũng vuốt tóc hộ cho Cory, và cậu ấy đứng yên cho tôi vuốt.
Harley nhìn Cory rồi nói.
“Kỳ kiểm tra thực hành lần này khoa Ma thuật cũng thi cùng nhỉ?”
Sau khi đã chỉnh tóc xong rồi, Cory mới dời mắt khỏi tôi và quay ra nhìn Hoàng thái tử.
Cậu ấy gật đầu nói.
“Nhưng mà ở khoa Ma thuật thì được lựa chọn. Mấy đứa không theo hệ tấn công đều bỏ qua kỳ thi lần này hết. “
Harley lẩm bẩm ‘Khoa Ma thuật ấy à…’ và ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới mở miệng nói.
“Vậy chắc Swanhaden cũng không thi lần này nhỉ.”
Harl cứ dáo dác nhìn khoa Ma thuật như đang muốn tìm ai đó mãi. Tôi nghe cậu ta lẩm bẩm rồi cũng suy nghĩ một lúc. Swanhaden ấy à… Tôi đã từng nghe thấy cái tên này khá nhiều lần rồi.
À, đúng rồi. Swanhaden là bạn hồi nhỏ của tôi và Hestia. Nói là bạn hồi nhỏ thôi chứ thực ra cũng không thân lắm. Swanhaden vừa là bạn hồi bé của tôi, vừa là anh chàng tiểu Công tước trong dàn nam chính tiểu thuyết. Dạo này không gặp ở trường nên tôi quên mất luôn đấy.
Harl vừa nhắc đến Swan thì Cory mới nghiêng đầu nói.
“Cái gì mà bỏ thi cơ? Hắn đã nhập học đâu.”
“À, đúng rồi nhỉ. Ta quên mất đấy. Swanhaden đi du học ở đại lục phía Nam rồi nhỉ.”
“Không phải ở đó đang có chiến tranh sao?”
“Thế mới nói. Sao phải đi du học ở một chỗ kinh khủng như vậy chứ? Mà cậu ta còn ghê hơn cả chiến tranh nên chắc cũng không sao đâu.”
Hình như Harl, Swan và Cory đã quen nhau từ trước rồi. Cũng đúng, gia đình của bọn họ chi phối cả đế quốc mà không quen nhau được mới lạ. Đến cả một tiểu thư nhà Nam tước tầm thường như tôi cũng quen biết người đó thì sao Hoàng thái tử và con trai cả nhà Hầu tước có thể không quen được đây?
“Swan bảo phải đến năm thứ ba cấp Junior mới về cơ.”
“À, phải rồi. Thật ra ta lại thấy rất vui vì không phải nhìn mặt hắn ta.”
Harl hơi cứng mặt lại. Phản ứng của cậu ta làm Cory bật cười.
“Ngươi là Hoàng thái tử mà vẫn tính toán với tiểu Công tước cơ à?”
“Tính toán cái gì! Ngươi nghĩ thử đến hành vi khốn nạn của hắn xem!”
“Làm sao, ta với Swan cũng thân lắm.”
“Cũng đúng, ngươi với hắn hợp nhau quá còn gì. Ta thấy hai người các ngươi hợp lại với nhau còn đáng sợ hơn.”
“Tại ngươi cứ thích cợt nhả nên Swan mới bắt nạt ngươi theo kiểu khác người như vậy thôi.”
Cory sau đó cũng công nhận như vậy.
“À, không phải Swan cũng là bạn của cô sao? Shurina. Ta nghe nói nhà Công tước Blanche và nhà West có qua lại với nhau vì công việc mà.”
“Chỉ có hai nhà qua lại với nhau thôi, chứ tôi với tiểu Công tước chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
Tôi vừa nói vậy vừa nhớ đến Swanhaden.
Swanhaden là người có nhan sắc đẹp nhất mà tôi từng biết. Tất nhiên là cậu ta cũng khá đẹp trai, nhưng phải nói xinh đẹp thì đúng hơn.
Từ nhỏ, Swan đã từng đi theo cha đến nhà tôi và sử dụng phòng tập luyện của nhà tôi. Vì tôi sử dụng căn phòng đó hàng ngày nên đương nhiên cũng sẽ hay gặp được cậu ấy. Có cả Hestia hay qua nhà tôi để xem tôi tập luyện nữa.
Gương mặt đó đẹp như thiên sứ, nhưng vì không có biểu cảm gì nên trông rất lạnh lùng. Có lẽ vì không muốn để lộ da thịt nên ngay cả trong lúc luyện tập mà cậu ta cũng luôn đeo một chiếc băng cổ màu đen.
Lúc nào cậu ta cũng mặc áo tay dài và quần ống dài. Nhưng cũng đã có lần tôi thấy cậu ta mặc một chiếc áo ngắn tay và đồng thời cũng nhìn thấy vô số vết thương trên thân thể của cậu ta.
Tôi mà bắt chuyện thì cậu ta sẽ lờ đi, còn nếu Hestia nói thì cậu ta sẽ giả cờ nghe. Tôi biết cậu ta là nhân vật trong tiểu thuyết nên mới không để ý nữa.
Tôi cũng không nhớ tính cách của cậu ta được miêu tả như thế nào trong tiểu thuyết, nhưng hình như cũng không được tốt đẹp gì cho lắm. Mà thôi, tìm được nhân vật có đầu óc bình thường trong dàn nam chính mới là khó ấy.
Nhưng mà nhìn Cory hay Harl hiện tại thì hình như tiểu thuyết miêu tả sai mất rồi. Hay là vì bọn họ vẫn còn nhỏ nhỉ?
Ba người chúng tôi nói chuyện rôm rả một lúc lâu. Vì bây giờ không cần phải xếp hàng nên chúng tôi cứ bước đi bên cạnh nhau đến tận nơi tổ chức buổi thi.
Đường chân núi Augran cũng gần giống đồng bằng. Địa hình nơi này có hơi dốc một chút nhưng vẫn là mặt đất bằng phẳng đầy cỏ dại. Vì chúng tôi vẫn còn nhỏ nên độ khó của bài thi cũng chỉ ở mức này thôi.
Đám slime xanh nhớt đang bò lổm nhổm dưới mặt đất. Trông thì có vẻ đáng yêu, nhưng ngay khi có đoàn người tới gần thì chúng ngay lập tức vào trạng thái cảnh giác.
Bọn slime này đang chuẩn bị tinh thần chiến đấu với loài người trước mặt chúng, nhưng khung cảnh này lại làm tôi không khỏi cảm thấy đau lòng. Chúng có tội tình gì mà phải bị tiêu diệt cơ chứ? Khi hỏi Cory, cậu ấy mới trả lời là bọn chúng truyền chất độc ra nông sản, tấn công những đứa trẻ yếu đuối bằng cách làm chúng tan chảy rồi ăn thịt chúng. Ngoài ra, slime còn là chất xúc tác hiệu quả để lùa những loài quái vật lớn hơn đến nữa.
Nghe vậy xong thì tôi ngay lập tức đính chính lại. Chúng mày nên bị tiêu diệt hết.
“Nào, sĩ số đủ rồi chứ! Kết quả bài kiểm tra sẽ được tính bằng số tâm quái vật các em lấy được khi giết chúng! Nhớ là lần 1 phải bắt slime, lần 2 bắt Geilon và lần 3 là Lactonil đấy! Bài kiểm tra lần 1 diễn ra trong 30 phút, nếu bị thương thì các em sẽ tự động được dịch chuyển đến phòng y tế của trường nên đừng lo lắng quá.”
Oa, tôi có thể cảm nhận được ma thuật nằm trong bộ trang phục chiến đấu màu đỏ này, ra là phép dịch chuyển à? Tôi cứ tưởng chỉ có phép bảo hộ thôi chứ. Trường mình đúng là đỉnh thật.
Tôi vừa suy nghĩ xem nên cải tạo trang phục chiến đấu của mình kiểu gì vừa giơ kiếm lên. Ngay khi nghĩ đến việc bắt slime, trong đầu tôi bỗng nhớ tới một trò chơi RPG ở kiếp trước khiến tôi bật cười thành tiếng.
“Vậy bắt đầu thôi!”
Thầy giáo vừa dứt lời thì đám học sinh của Học viện cùng nhau chạy về hướng đám quái vật với kiếm và gậy ma thuật trong tay. Thỉnh thoảng cũng có người tụ lại thành nhóm để xử lý đám ma vật, và chẳng hiểu thế nào mà tôi, Cory cùng với Harley lại đi cùng nhau.
Vì số lượng slime có hạn nên ai ai cũng cố gắng chạy nhanh nhất có thể để được điểm cao. Riêng tôi thì không. Làm thế mệt lắm, còn phiền phức nữa. Tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải làm thế. Với cả mục đích của tôi không phải chỉ có điểm số cao. Tôi muốn tăng thứ hạng của câu lạc bộ, đồng thời cũng muốn tăng luôn cả tiền tài trợ nữa.
“Cory, tôi sẽ lùa slime lại một góc, cậu có thể đốt hết cả đám cùng một lúc được chứ?”
“Cũng không khó lắm.”
Tôi lại quay ra nhìn Hoàng thái tử và nhờ cậu ta.
“Ngài Harley, đám slime đi theo đàn như thế này thì chắc chắn có một con đầu đàn. Nghe nói từ nhỏ ngài đã thường xuyên đi giết quái rồi, vậy ngài có thể tìm con đầu đàn cho tôi được không? Xin đừng giết nó.”
Harl nghe tôi nhờ vả như vậy thì cũng gật đầu nhưng vẫn ngờ vực nhìn tôi. Tôi vẫn tỏ vẻ thản nhiên và chỉ gật đầu lại với cậu ta mà thôi. Thế là Harl chạy đi tìm con slime vua với dấu chấm hỏi to đùng trên mặt.
Harl đi mất, chỉ còn lại tôi và Cory. Tôi mô phỏng lại mùi hương mà loài slime thích nhất bằng phép ảo giác. Thế là chúng chậm rãi bò đến gần tôi và Cory.
Thấy tôi lùa đám quái đến gần như vậy, Cory mới hỏi cách làm của tôi và tôi cũng giải thích rằng đây là một loại ma thuật ảo giác rất đơn giản.
Ngay khi lũ quái vật vây vào tôi, Cory mới nâng tôi lên không trung bằng phép nâng bổng. Tôi vừa đánh vào khiên vừa hét to với cậu ấy là phải bắn ma thuật về phía tôi. Thế là Cory vừa nhíu mày vừa nâng tôi lên và tách tôi khỏi đám slime đó. Và rồi khi bọn chúng còn chưa kịp đuổi theo tôi thì cậu ấy đã dùng phép tạo lửa để thiêu hết cả đám luôn rồi.
Phép thuật của Cory làm tôi vô cùng ngỡ ngàng. Cả kiếm thuật của Harl cũng vậy, đúng là lừa đảo mà. Chỉ là phép tạo lửa đơn giản thôi mà uy lực cũng khủng bố như vậy. Mà không, ngay cả màu sắc cũng đã khác người rồi. Ngọn lửa bình thường có màu đỏ, nhưng khi vào tay Cory thì lại có màu xanh lục. Tôi nhìn mà cũng thấy nóng đến mức nhíu cả mắt lại.
“Xin lỗi nhé, hơi nóng phải không?”
Cory tạo ra vài thứ như kiểu nước lạnh để đưa đến cho tôi, thế nên trong lúc bọn slime đang chết dần chết mòn thì tôi vẫn có thể tận hưởng bầu không khí mát mẻ và trong lành. Sự tận tình chăm sóc ấy khiến tôi cảm thấy biết ơn nên mới mấp máy miệng nói ‘Cảm ơn nhé’, thế là Cory vừa nở một nụ cười nhợt nhạt vừa gật đầu.