Chương 4. Tôi ghét con trai chủ thương đoàn.
Không biết có phải vì tâm trạng của bản thân hay không mà tôi thấy thời tiết trong kỳ nghỉ lúc nào cũng đẹp nhất. Ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến mắt tôi hơi run lên.
Tôi giơ tay che mặt trời lại. Bàn tay tôi đổ bóng xuống mặt và mắt tôi cũng ngay lập tức mở được ra.
Trước cổng Học viện có rất nhiều xe ngựa và unhorse (phương tiện di chuyển bằng ma thuật) đỗ lại. Cũng có rất nhiều người đi lại tán loạn để chất hành lý lên xe.
Trước khi bắt đầu kỳ nghỉ thì tôi đã gửi hết hành lý về nhà trước rồi nên, bây giờ chỉ cần mang thân lên xe ngựa mà thôi. Xe ngựa chỉ có hạn nên tôi vẫn nên dọn được tí nào hay tí đấy thì hơn. Haroon lúc nào cũng mang theo nhiều hành lý lắm.
Và ngay sau đó, tôi ngồi trong xe ngựa và chờ Haroon được một lúc thì đã thấy xe ngựa hình như vừa bị đè nặng xuống. Haroon ngay lập tức chui vào xe, vì vẫn còn vài món đồ không thể nhét vừa trong vali nên anh ấy mới nói với tôi trước và đặt chúng dưới chỗ ngồi của mình.
Phải đến khi nhìn thấy sự cẩu thả của Haroon thì tôi mới thật sự cảm thấy là kỳ nghỉ đã bắt đầu rồi.
“Shushu.”
Tôi đang chống cằm và nhàm chán nhìn ra cửa sổ thì bỗng nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình. Thế là tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu lên.
Ngay đối diện xe ngựa của chúng tôi là chiếc xe unhorse của nhà Dubois. Quả nhiên là gia tộc pháp sư nổi danh có khác, họ không đi trên xe ngựa mà lại đi bằng unhorse di chuyển bằng ma thuật. Chiếc xe unhorse của nhà Dubois là thứ đập vào mắt tôi đầu tiên, sau đó tôi mới thấy Cory đang ngồi trong đó.
Cậu ấy mở khung cửa kính của unhorse ra và gọi tôi một lần nữa.
Ngay khi bốn mắt chạm nhau, cậu ấy bỗng lôi một tờ rơi ra từ trong túi. Đây là một trong mấy tấm tờ rơi quảng cáo mà tôi và Cory nhận được khi đang thảo luận xem nên làm gì trong kỳ nghỉ ở câu lạc bộ.
“Ta đang định đặt bánh ở Miss Bakery trên đường số 3, ta ăn bánh tart dâu.”
“Tôi ăn vị nho.”
“Được rồi, một bánh nho của cô. Harley bảo muốn ăn gì ấy nhỉ?”
“Vị táo.”
Cậu ấy lại chống tay lên khung cửa sổ và tựa cằm giống tôi, sau đó nở một nụ cười còn dịu dàng hơn lúc trước.
“Nhớ phải liên lạc với ta đấy. Nếu trong lúc giải quyết công việc hay làm vật phẩm ma thuật mà cần sự giúp đỡ thì đừng có quên ta.”
Nghe vậy, tôi mới hà hơi lên mặt cửa sổ rồi vẽ một hình tròn ở trên đó. Cory bật cười rồi nói tí nữa sẽ mang bánh tart đến tìm tôi sau, thế là tôi lại vẽ thêm một cái mặt cười lên hơi nước trên cửa kính.
Cuối cùng thì chiếc xe ngựa của chúng tôi cũng chầm chậm di chuyển về phía trước để quay về nhà, thế là tôi mới vẫy tay tạm biệt Cory.
Tôi tưởng trong kỳ nghỉ này mình chẳng có gì làm ngoài công việc kiếm tiền ra, nhưng hoá ra tôi lại có nhiều việc hơn mình nghĩ. Phải đi chơi trên phố với Harley và Cory này, phải sang nhà Hestia để làm bài tập trong kỳ nghỉ cùng nhau này, tôi cũng đã hứa là sẽ ghé thăm biệt thự nhà Hazel để trải nghiệm thử phòng khám sắc đẹp của chị ấy và phản hồi lại rồi, còn phải chơi với Karim nữa.
Nói tóm lại là toàn chơi thôi.
“…Ô.”
Tôi khẽ kêu lên.
Bây giờ tôi không có hoàn cảnh khó khăn nữa và được sống một cách thong thả chứ không giống kiếp trước nữa. Ấy thế mà chẳng hiểu sao tôi vẫn có chút ủ rũ.
Đây là lần đầu tiên tôi có thể tự do tận hưởng kỳ nghỉ của mình, thế nên tôi phải ngẫm nghĩ một lúc xem bây giờ mình có thể thử thả lỏng một lần được không. Bấy lâu nay tôi toàn phải mất ăn mất ngủ và không có lúc nào được nghỉ ngơi vì công việc, câu lạc bộ rồi lại đến học kiếm thuật, vậy lần này có thể buông tay một lần được chứ?
Xe ngựa chạy qua một con đường gập ghềnh và kêu lọc xọc. Tôi nắm lấy tay nắm bên trong xe rồi nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Bầu trời xanh trong trẻo không có đến một bóng mây. Mắt tôi dõi theo một đám mây trôi lững lờ trên đó.
Người ngồi bên cạnh tôi trong xe ngựa là Haroon thì lại vô cùng ồn ào. Không biết anh ấy đang hào hứng vì đã đến kỳ nghỉ hay vì lâu rồi mới được nói chuyện với Hestia mà nghe giọng anh ấy cực kỳ ầm ĩ. Vấn đề là tông giọng của Haroon vốn đã cao sẵn rồi.
Tôi mở cửa sổ ra. Làn gió mát mẻ tràn vào làm mái tóc màu cam của tôi bay phấp phới, và rồi chúng đập hết vào mặt tôi.
Khi ngồi chỉnh tóc và nhìn về phía trước thì tôi bỗng thấy Hestia ngồi đối diện và Haroon ngồi bên cạnh đều đang quay ra nhìn mình. Bọn họ nhìn tôi phải lấy hết tóc trong miệng ra như một con ngốc rồi bỗng nhiên phá lên cười. Thế rồi họ nói thấy tôi cứ nhìn ra cửa sổ mãi nên cứ tưởng tôi đã ngủ rồi.
Haroon đang nói chuyện với Hestia thì bỗng chuyển chủ đề sang tôi. A, đáng lẽ ra mình vẫn nên giả vờ ngủ mới đúng.
“Nhưng mà Shushu này, Shushu thật sự chẳng đến gặp anh lần nào luôn. Ngày nào anh cũng đợi Shushu đó.”
Anh trai tôi, Haroon bắt đầu lầm bầm kêu tôi quá đáng.
Tôi quay ra nhìn anh. Vẫn là mái tóc màu xanh da trời cùng đôi mắt đen quen thuộc mà tôi lâu rồi chưa nhìn thấy.
Đúng là sau khi vào học ở Augran thì tôi không thường xuyên gặp được anh thật. Lý do là vì lớp của chúng tôi khác nhau, năm học cũng khác nên chẳng có dịp gì gặp được cả. Thậm chí ngay cả thời gian học cũng không đồng nhất, thế nên trong lúc Haroon nghỉ thì tôi phải học, mà trong lúc tôi nghỉ thì anh lại phải vào lớp.
Trong học kỳ, nếu gặp được tôi trên hành lang thì anh sẽ kéo tôi lại rồi hỏi chuyện này chuyện kia một hồi lâu và không chịu thả tôi đi. Anh thật sự muốn thường xuyên nói chuyện với tôi, nhưng dạo này tôi bận quá nên cũng chẳng còn thời gian đến tìm anh nữa.
Nhìn Haroon tỏ vẻ buồn bã, tôi mới đưa ra một ý kiến như thế này.
“Anh đến tìm em đi.”
Ngay khi tôi chống cằm trả lời như vậy thì anh lại trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt phẫn nộ.
“…Em có biết anh từng phải đến lớp em mấy lần để tìm em rồi không? Mà lần nào em cũng không có ở đó cả. Nói thật đi Shushu. Em cố tình tránh anh chứ gì!”
Nghe Haroon uất ức nói vậy, tôi chỉ biết tránh né ánh mắt của anh. Hestia đang ngồi ngoài xem với vẻ tươi cười thì bỗng xen vào.
“Shushu bảo anh Haroon phiền phức đó~”
“Hes, suỵt.”
“Hức hức, Shushu! Em thật sự nói vậy sao!”
“Chính là thế đó!”
Lời nói của Hestia làm Haroon phải chịu một cú sốc không nhỏ, thế là anh cứ lẩm bẩm ‘Ph, phiền phức?” với giọng nói tràn đầy đau thương mãi.
Người anh ruột này có thân hình lớn hơn tôi, nên khi anh bắt đầu đến gần tôi với trò giả vờ đáng yêu èo uột chẳng dễ thương chút nào thì tôi ngay lập tức nhăn mặt lại.
Lúc đi học tôi có cố ý tránh Haroon không ấy à… Hừm, cũng có thể.
Dù không thể nói ra ngoài miệng được, nhưng xét về một khía cạnh nào đó thì nói thế cũng đúng.
Vì có hơi áy náy nên tôi định nói gì đó để giải thích cho Haroon. Nhưng chẳng biết anh đã hết giận từ lúc nào mà chỉ tươi cười nói với tôi.
“Thôi, Shushu làm gì cũng cuốn hút hết. Em có bảo anh phiền phức thì anh trai cũng vẫn thích em.
“……”
Haroon lại nói một câu sến sẩm với nụ cười toả nắng. Thế này thì tôi nghĩ chắc Haroon bị bệnh gì rồi. Da gà da vịt suýt nữa nổi hết cả lên những tôi vẫn cố nhịn xuống. Chỉ sẩy ra thôi là sẽ bị anh ấy đeo bám không rời ngay.
“Anh đi ra đi, nóng quá.”
Haroon cứ ôm tôi mãi, dù tôi có nói vậy và cố đẩy ra thì anh vẫn chỉ nở nụ cười với tôi mà thôi.
“Shushu, anh chỉ ôm em được thế này khi em còn nhỏ thôi. Khi nào em lớn lên rồi thì chồng chưa cưới của em sẽ đẩy anh ra khỏi vị trí này thôi… A, càng nghĩ lại càng buồn.”
Tôi từ bỏ việc phản kháng lại Haroon nên mới vươn tay vỗ nhẹ vài cái lên đầu anh.
“Bây giờ em chưa có chồng chưa cưới mà vẫn đẩy anh ra đấy thôi.”
Haroon giả vờ không nghe tôi nói.
“Shushu nhà mình đáng yêu thế này thì người ta sẽ không để em yên đâu. Anh lo quá đi.”
Nghe vậy, mặt tôi mới tỏ vẻ chán ngán. Anh nói cái gì vậy?
“Shushu mà có bạn trai thì chắc anh buồn không sống nổi mất! Nếu có người yêu thì phải mang đến gặp anh đó. Đã rõ chưa? Người đó mà không được anh duyệt thì không có chuyện yêu đương gì đâu. Dạo này có nhiều tên bề ngoài bóng bẩy mà bên trong thối rữa lắm! Để anh chọn ra hết cho em.”
Thay vì trả lời thì tôi chỉ nở một nụ cười gượng nhìn anh. Tôi chẳng biết mình đã nghe anh nói câu này bao nhiêu lần rồi nữa. Chuyện khiến anh lo lắng đó chẳng thể xảy ra được đâu. Ngay cả ở kiếp trước cũng chẳng có ai có hảo cảm với tôi hay có vẻ thích tôi cả, và kiếp này thì lại càng vô vọng. Với ngoại hình, tính cách lẫn vị trí trong tiểu thuyết của tôi thì chuyện yêu đương chắc chắn không còn hy vọng gì hết.
“Em sẽ sống một mình.”
Tôi vừa nở nụ cười cay đắng thì bỗng cảm thấy đang có ánh mắt nhìn vào mình. Khi quay đầu ra, tôi thấy Hestia cứ hướng mắt về phía tôi mãi. Thế nhưng ngay khi thấy tôi quay ra thì cô ấy lại tránh né ánh mắt của tôi.
Ngón tay của Hestia hơi nhúc nhích, cô ấy quay đầu về phía Haroon rồi khẽ cười.
“Anh nghe thấy chưa? Shushu ở một mình cũng không sao đâu, nên anh đừng lo. Shushu chẳng việc gì phải dính líu tới đàn ông hết.”
Lời nói đột ngột của Hestia làm tôi bị đả kích vô cùng mạnh. Cậu nghĩ tớ quyết tâm ế bền vững như vậy là vì ai đây…
“…Hestia, cậu quá đáng lắm.”
“Haha, Shushu. Không sao đâu, anh lại thấy hay đấy chứ! Shushu mà không có chồng thì anh sẽ nuôi em cả đời là được chứ gì!”
Haroon an ủi tôi như vậy, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
Cả đời… cùng với Haroon…
“…Em không thích.”
“Tại sao!”
Haroon rống lên ngay khi tôi nói thật lòng như vậy. Hestia nhìn tôi và Haroon rồi phá lên cười.
***
Sau một khoảng thời gian dài ngồi trong xe ngựa, anh Haroon và tôi cuối cùng cũng đã tới dinh thự nhà West. Những cô hầu gái quen thuộc của nhà West đều đang đứng chờ bên ngoài dinh thự. Có lẽ vì tập hợp hết người ra đây nên hầu như tất cả người làm thuê trong nhà tôi đều có mặt ở đây cả.
Ngay khi tôi và Haroon bước xuống từ xe ngựa, tất cả những người làm thuê trong nhà West đồng loạt kêu lên.
“Tiểu thư, thiếu gia trở về rồi! Chào mừng tiểu thư và thiếu gia trở về từ Học viện!”
Mấy cô hầu gái cầm hành lý của tôi và Haroon rồi lại quay lại để chào đón chúng tôi. Tôi nhìn vẻ mặt rạng rỡ hơn ngày thường của bọn họ với ánh mắt nghi ngờ. Hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có nhiều người ra đón chúng tôi thế này? Haroon thấy mấy người họ như vậy mới huýt sáo rồi vươn tay ra xoa đầu tôi.
“Shurina, em đúng là nổi tiếng thật. Lúc có mỗi mình anh đi học thì người ta có bao giờ chào đón nồng nhiệt như thế này đâu.”
Mấy cô hầu gái đưa cho tôi một loại bánh nhà làm và vây quanh tôi. Thấy mấy người họ hào hứng đến mức không biết nên làm gì, tôi mới ôm mỗi người một cái. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mấy cô hầu gái này vui mừng muốn điên rồi. Còn nói tôi càng ngày càng dễ thương và xoa đầu tôi nữa.
Tôi bối rối cho bọn họ đi xuống, thế rồi lúc này bỗng thấy một bé trai có mái tóc xanh da trời nhạt đang chạy tới từ đằng xa.
Có lẽ vì chạy quá gấp nên em ấy thở hổn hển.
“Chị Shu! Chị ơi!”
Cậu bé đáng yêu đó chính là con út của nhà West chúng tôi, Karim. Thằng bé chạy ra từ trong nhà để chào đón tôi.
Karim vốn là người không hợp vận động mạnh, thế nên lúc chạy hết tốc lực như thế này thì trông em ấy nguy hiểm tiềm tàng như kiểu sắp ngã đến nơi vậy.
Và đúng là Karim có ngã một lần, nhưng em ấy cũng chẳng thèm để tâm mà ngay lập tức bật dậy để chạy đến chỗ tôi.
“Chị Shushu!”
Karim giang hai tay ra và chạy đến ôm chặt lấy tôi. Tôi suýt nữa ngã ngửa ra sau, nhưng vì không muốn để đứa em đáng yêu thấy người chị không đỡ nổi mình mà ngã ra nên lại đành cố giữ thăng bằng.
“Chị về rồi, Karim.”
Karim vùi mặt trong vòng tay của tôi, thế rồi khi ngẩng đầu lên, em ấy bắt đầu nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng nước mắt.
“Em nhớ chị lắm, chị Shu! Thật sự, thật sự rất nhớ!”
“Chị cũng vậy.”
Karim vừa chào đón tôi như vậy thì Haroon đứng sau tôi cũng giang hai tay ra và nghiêng đầu hỏi.
“Karim? Nhóc không thấy anh Haroon cũng về đây à? Không muốn ôm anh Haroon sao?”
“Ừm, không muốn…”
Lời nói quả quyết của Karim khiến Haroon trợn tròn mắt. Anh dẩu môi và làm như thể tổn thương lắm, sau đó mới quay lưng đi.
“Thế thì thôi, hứ. Anh bây giờ cũng ghét em lắm. Anh vào nhà trước đây, đừng níu kéo anh.”
Haroon cáu kỉnh nói vậy và nhanh chóng bước về phía dinh thự, nhưng lúc đi vẫn liếc mắt nhìn chúng tôi.
“Thật sự không níu kéo à?”
Karim và tôi nhìn Haroon mà thầm cười với nhau. Thế rồi khi suýt chạm mắt với Haroon thì cả hai lại cố tỏ vẻ thản nhiên nhất có thể.
Nhận ra chúng tôi đang thầm cười mà không để mình biết, Haroon ngay lập tức quay người lại và chạy đến chỗ chúng tôi. Hình như không được ôm Karim là anh không thể chịu được thì phải.
Haroon chạy đến và ôm lấy cả Karim lẫn tôi cùng một lúc. Nghe nói anh dạo này có luyện kiếm và trải qua huấn luyện nên lực ôm không nhẹ chút nào. Chúng tôi ngay lập tức bị bóp nghẹt và ho sặc sụa.
Tôi và Karim đồng thời đẩy Haroon ra.
“Bỏ anh Haroon ở đây rồi chạy thôi, Karim.”
“Lida đang làm bánh táo đó, mình ăn cả phần của anh đi chị!”
“Mấy đứa này! Không được ăn bánh của anh!”
Thấy Haroon nổi khùng lên và đuổi theo chúng tôi, Karim và tôi bắt đầu cười phá lên. Cái kiểu chạy của anh ấy thật sự rất buồn cười.
Tôi chạy đi như vậy và hít vào một hơi sảng khoái. Về nhà thích thật.
***
Lâu rồi chúng tôi mới được ngồi ăn với cha mẹ. Cha mẹ của chúng tôi cũng rất vui mừng khi tôi và Haroon lâu rồi mới về nhà. Có lẽ nhờ có tâm trạng hào hứng của họ nên trên bàn ăn toàn những món ăn đắt tiền mà ngày thường không bao giờ thấy nổi. Tôi cũng rất thích ăn thức ăn ngon, nhưng đồng thời, việc thấy những thứ đồ ăn này chẳng hiểu sao lại làm tôi cảm thấy khó chịu.
Mà không chỉ có thế. Hình như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn chưa gặp thôi mà mẹ tôi đã mua cả đống quần áo và trang sức mới toanh. Hơn nữa, da của bà bây giờ cũng mượt mà hơn lúc trước, có nghĩa là trong lúc tôi không ở đây thì bà lại đổ tiền đi chăm sóc da rồi.
“Hoho, Shushu nhà mình có mấy tháng chưa gặp mà đã xinh lên nhiều rồi! Có muốn lên phố đi mua sắm với mẹ không?”
“Quần áo mẹ cho con là đủ lắm rồi. Cảm ơn mẹ.”
Nhưng sự quan tâm chăm sóc của mẹ tôi khiến tôi quyết định nhắm mắt bỏ qua cho cái tính tiêu hoang của bà.
Sau khi ăn tối với cha mẹ xong, tôi mới quay về phòng tắm rửa.
Hazel từng cho tôi một loại bom tắm hương hoa hồng nên chắc tôi phải dùng thử một lần xem sao.
Có lẽ vì lâu rồi mới được thảnh thơi như thế này nên tôi ở trong nhà tắm rất lâu, và lúc thân thể dần trở nên mệt lả rồi thì lại không muốn đi ra nữa.
“Tiểu thư! Người đừng ngủ trong nhà tắm chứ!”
Đó là giọng nói của Emily, một trong số những cô hầu gái chẳng nhiều nhặn gì của tôi. Cô ấy tự nhiên xông tới và bảo sẽ mát-xa cho tôi vì lâu rồi chưa làm, ban đầu tôi có hơi lưỡng lự nhưng khi nghe cô ấy bảo có tay nghề thuần thục thì cũng đồng ý.
Có vẻ như Emily vẫn đứng ngoài phòng tắm để chờ tôi đi ra từ nãy đến giờ. Thế là tôi đành đứng dậy khỏi bồn tắm.
Khi đi ra ngoài, Emily mới day day bàn chân nhỏ bé của tôi và tập trung nhìn nó, sau đó bắt đầu nhấn mạnh lên những phần cơ bị cứng lại.
“Trời ơi tiểu thư, sao người lại có nhiều cơ bắp thế này…”
“Dưới ngón chân làm gì có.”
“Không phải, em đang nói đến cẳng chân của tiểu thư cơ.”
“Aha.”
Emily đang mát-xa cho bàn chân của tôi thì lại nhìn ra những bắp cơ mới xuất hiện trên chân tôi. Cô ấy di chuyển tay lên phần bắp chân của tôi và nhấn mạnh vào đó, đến phần nào cứng đơ thì mới dừng tay lại và càng nhấn mạnh hơn.
“Hôm nay chỉ cần xoa hết chỗ này thôi!”, Emily vừa cười vừa nói vậy làm tôi giật thót mình. Ngay khi tôi tỏ vẻ không thích và cố bỏ chân mình ra thì Emily đã nhanh tay nắm chặt chân tôi lại.
“Nhưng Emily này, ở nhà có chuyện gì trong lúc ta đi không?”
Tôi hỏi Emily khi cô ấy đang mạnh tay mát xa cho chân tôi như muốn xuyên thủng nó tới nơi. Emily đang làm việc thì mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Có nhiều chuyện lắm ấy.”
Cô ấy đảo mắt và ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói.
“Đầu tiên là cậu chủ Karim nhớ tiểu thư quá nên toàn làm loạn lên, thế nên đám hầu gái bao gồm cả tôi ngóng tiểu thư quay về đến mòn con mắt luôn.”
Cảm giác được nhiều người ngóng chờ như vậy khiến tôi thấy hơi ngượng ngùng. Và thế là Emily bỗng dưng tuôn ra hàng đống những lời khen ngợi đáng xấu hổ về tôi. Tôi nhanh chóng đổi chủ đề. Hình như cuộc nói chuyện này đã lái sang một hướng hoàn toàn khác so với mục đích ban đầu của tôi rồi.
“Vậy… Lúc ta không ở nhà thì mẹ ta tiêu tiền có nghiêm trọng quá không?”
Nghe tôi hỏi như vậy, động tác của Emily khựng lại một lúc rồi mới tiếp tục mát-xa tiếp.
“Ch, chuyện này… kh, không nằm trong quyền hạn của tôi…”
“Emily?”
“Tôi không thể nói cho người đ…”
“Nhìn phản ứng của em là ta biết bà ấy dùng hết tiền của trong nhà rồi.”
Emily chỉ biết nở nụ cười lảng tránh.
Mẹ của tôi từng là tiểu thư nhà Công tước, có lẽ vì từ nhỏ đã sống trong phú quý nên cái tính tiêu tiền bừa bãi của bà khá nghiêm trọng. Chỉ cần có tiền vào tay bà thì bà sẽ ngay lập tức trả lại chúng cho xã hội. Bà dùng tiền nhanh đến mức tôi đã từng tự hỏi không biết có phải vì bà ghét tiền hay không. Mẹ tôi quả là người có đóng góp vô cùng nhiều cho nền kinh tế trù phú của Đế quốc. Tôi muốn vỗ tay khen ngợi quá.
Vì đã đoán được từ trước rồi nên tôi chỉ biết thở dài.
Thế rồi một suy nghĩ xẹt qua đầu khiến vẻ mặt của tôi dần trở nên lạnh lẽo.
“…Đừng bảo là bà ấy còn tiêu cả số tiền tiết kiệm không được động vào nữa đấy nhé?”
Emily lại đáp lại câu hỏi của tôi bằng sự im lặng. Tôi cứ nhìn cô ấy mãi, cuối cùng Emily không thể chiến thắng ánh mắt của tôi và mở miệng nói.
“Bây giờ cậu chủ Karim đang tạm giải quyết vấn đề chi tiêu của nhà West ạ.”
Phải vậy chứ, chính tôi là người nhờ Karim làm vậy mà.
Tôi đứng bật dậy khi nghe Emily nói thế.
Dù tôi bảo không cần nhưng Karim vẫn thường xuyên giúp đỡ tôi. Cũng nhờ đã giúp đỡ tôi từ nhỏ nên Karim có khả năng tính toán khá nhanh. Vì vậy nên dạo gần đây, công việc quản lý tài sản trong nhà đương nhiên là rơi vào tay em ấy.
Cha tôi chỉ lo chuyện kiếm tiền chứ không quản lý chúng. Còn mẹ tôi chỉ tiêu chứ cũng chẳng quản lý được luôn.
Những giấc mơ gần đây của tôi hầu như đều là về bi kịch của gia đình chúng tôi. Kết cục của nhà West là phá sản, phải bán cả nhà cho một người thường dân lắm tiền…
Tôi mặc qua quần áo ngủ và áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Phải đến tìm Karim để xem trong lúc tôi không có ở đây thì tình hình tiêu pha trong nhà đã tăng lên đến mức độ nào mới được. Emily đã lúng búng như vậy thì số tiền mất đi đó chắc chắn không hề nhỏ. Tôi lo lắng quá.
Tôi nhanh chóng chạy tới phòng Karim rồi gõ cửa.