Những lựa chọn mà anh ta đưa ra làm tôi phải suy nghĩ lại một lúc. Hay là cứ từ bỏ công việc của Schneeballen đi nhỉ? Với năng lực của tôi thì đi tìm những con đường khác vẫn có thể kiếm tiền đủ mà.
Thấy tôi không trả lời ngay lập tức mà còn phải cân nhắc một hồi lâu, Eve lại nói thêm mấy câu nữa. Hình như anh ta cảm thấy hơi bực vì tôi không đồng ý hợp tác với mình ngay thì phải.
“A, nói để em tham khảo nhé. Nếu quay về nhà mà không lập được khế ước với em thì tôi sẽ bị phạt vì không hoàn thành được công việc của mình đấy. Tôi đã bị cảnh cáo nhiều lần lắm rồi, có khi lần này chết thật cũng nên.”
Eve nói đến chuyện chết chóc mà vẫn có thể nở nụ cười.
“Nhìn xem. Đã có phản ứng rồi này. Chất độc đang lên vì tôi nói thông tin mật ra cho em đấy.”
Eve chỉ vào hình xăm bán nguyệt trên gáy mình. Quả thật là có những đường nét màu đen từ hình xăm đang tủa ra khắp cơ thể anh ta. Chúng bắt đầu lan ra xuống dưới gáy và lên cả phần mặt. Eve đặt tay lên gáy mình rồi chống tay lên bàn và gục người xuống. Không biết anh ta đau đớn đến mức nào mà tiếng thở càng ngày càng trở nên gấp gáp.
Eve ngập ngừng một lúc rồi mới khẽ thở dài, anh ta lấy một thứ chất lỏng có vẻ như là thuốc giải độc ra rồi ngay lập tức uống nó. Trong lúc giải độc thì anh ta cứ nghiêng ngả như sắp ngã xuống sàn mãi, nên tôi đành phải đứng cạnh đỡ anh ta.
Gương mặt của Eve trông khá là thảm thương. Vì chất độc còn chưa được giải hết nên mặt mày anh ta vẫn tái xanh lại, trong mắt vằn tia máu. Eve khẽ chửi ‘Chết tiệt’ rồi chống tay xuống bàn và đứng dậy.
Anh ta khó khăn giữ thăng bằng rồi quay người lại, sau đó nắm lấy hai vai tôi.
“Cứu tôi với.”
Eve nhìn tôi rồi nở một nụ cười buồn thảm.
***
Tôi trước hết vẫn xin Eve thời gian để suy nghĩ. Trong mấy ngày này, tôi điều tra thật kỹ về anh ta rồi đưa ra quyết định, sau đó mới tìm đến trụ sở gặp anh ta.
Khi vừa bước vào phòng, Eveness đã ngồi đợi tôi sẵn. Dù đã phải đợi đến tận ba ngày nhưng anh ta không hề định giục giã tôi.
“Vậy tôi không cần phải lập khế ước với bất kỳ tổ chức nào đúng không?”
“Em chỉ cần giúp tôi trong một khoảng thời gian nhất định là được. Không thuộc về tổ chức nào hết.”
“Giải tán tuỳ thích chứ?”
“……?”
Á, dạo này ký ức kiếp trước càng ngày càng rõ ràng hơn nên tôi cũng toàn quen miệng dùng từ vựng ở bên đó luôn.
“Ý là… lúc nào muốn tham gia thì tham gia, muốn giải tán thì giải tán ấy?”
Eve nhìn tôi chằm chằm. Anh ta đảo mắt một hồi rồi mới gật đầu.
“Khi nào em muốn rời đi thì cứ việc.”
Đã nói đến thế rồi thì có vẻ như là anh ta thật lòng đây…
Vẻ mặt của Eve hoàn toàn khác với lần trước. Anh ta không nở nụ cười một lần nào. Cũng không ra vẻ gì hết. Đôi mắt lạnh lẽo đó chỉ vô cảm nhìn thẳng vào tôi. Rõ ràng đây mới chính là tính cách thật của Eve.
Trông Eve khá là mệt mỏi cả ngoài mặt lẫn trong lòng. Dù mệt mỏi như vậy nhưng anh ta vẫn rành rọt trả lời tôi.
“Việc thanh toán sẽ được thực hiện mỗi lần anh giao việc mới. Là trả trước ấy.”
“Được.”
Nhận tiền tính theo từng công việc, muốn rời đi lúc nào thì rời đi. Cũng khá giống với những công việc mà tôi nhận được lúc trước.
Thôi, cứ nghĩ làm việc với anh ta là một công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè là được.
Trước khi đồng ý giúp anh ta, tôi còn phải xác nhận lại cho chắc chắn. Chỉ hứa hẹn bằng miệng thì làm sao đáng tin được? Tôi bằng mọi giá phải bắt anh ta bảo đảm cho những điều kiện anh ta vừa nói cái đã.
Thực ra tôi đã ghi âm hết rồi, nhưng nếu anh ta biết tôi lén ghi âm thì không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa. Ghi âm này chỉ là để phòng trừ trường hợp xấu nhất thôi, tôi cần phải có bảo đảm đàng hoàng cơ.
Tôi thò tay vào chiếc túi vô hạn của mình và lấy một cuộn giấy da cừu trống được buộc bằng dây thừng ra.
Thế rồi tôi viết hết tất cả những điều kiện mà anh ta vừa nói cộng thêm cả những điều kiện có lợi với mình lên tờ giấy da cừu. Là những điều kiện như kiểu tôi lúc nào cũng có thể rời đi, lúc giải tán phải được cấp thật nhiều tiền, hoặc ngay cả khi hợp tác không kết thúc tốt đẹp thì cũng mong anh ta làm gì đó để chủ thương đoàn không để mắt tới tôi nữa.
Viết được nửa chừng thì tôi chẳng hiểu sao lại thấy hơi cắn rứt lương tâm. Bởi vì lúc này tôi cũng có thể hiểu được tàm tạm tình cảnh của anh ta. Khó mà xem mối quan hệ giữa anh ta với chủ thương đoàn là mối quan hệ cha con bình thường được lắm. Làm gì có người cha nào sẵn sàng giết con trai ngay khi nó phản bội mình cơ chứ.
Tóm lại là tôi chắc chắn Eve cực kỳ căm ghét và khinh miệt chủ thương đoàn. Nhìn cách đãi ngộ khá là hậu hĩnh dành cho tôi thì tôi nghĩ anh ta cũng có ý tốt với tôi, lý do chắc chắn là vì anh ta thực sự muốn cho cha mình chịu thiệt.
Lần này anh ta cũng bày ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ để ném cha mình xuống hố sâu địa ngục.
Nhìn những công việc mà anh ta giao cho tôi, tôi mới có thể hiểu tại sao anh ta lại khẩn thiết cần sự giúp đỡ của tôi đến thế. Để chuẩn bị cho một màn phục thù hoàn hảo thì anh ta cần phải nắm giữ nhiều thông tin chính xác hơn, thế nên một người có thể đọc được ký ức trong các công cụ ma thuật như tôi chính là người anh ta cần phải có bên mình. Đã vậy, những loại phép thuật của tôi thì chỉ có tôi dùng được nên anh ta lại càng cần tôi hơn nữa. Nói cách khác thì thật đáng tiếc cho anh ta, nhưng tôi mới là người trên cơ trong vụ này.
Viết xong bản cam kết thì tôi cũng cho thêm cả ma thuật vào trong đó nữa. Đây là loại phép thuật sẽ tự động đưa ra hình phạt nếu có người vi phạm cam kết. Đương nhiên là phạm vi phạt cũng bao gồm cả tôi. Phải như vậy mới công bằng.
Eve ngồi yên nhìn tôi viết bản cam kết rồi lại cho ma thuật vào đó.
“Em đúng là chẳng tin người chút nào.”
“Thế gian này bạc bẽo lắm.”
Đúng là như vậy mà. Dạo này ma thuật càng ngày càng giống khoa học nên thế giới này cũng bắt đầu thay đổi giống thế giới của tôi khi xưa. Dù chỉ có một chút thôi. Vì vậy nên con người càng ngày càng yếu đi và trở nên thông minh hơn, rồi họ sẽ làm đủ trò xấu xa để sống sót. Thế nên phải tỉnh táo thì mới có thể sống trong thế giới này được.
Có vẻ như Eve khá hài lòng với lời nói của tôi.
“Tôi cũng biết em sẽ cảnh giác rồi, nhưng thế này thì lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Vậy mà còn phải ghi âm nữa, em không thấy hơi quá sao?”
“Haha. Cũng thường thôi.”
Quả là Eve có khác. Tôi lén ghi âm mà anh ta cũng biết. Đúng là nhanh nhạy không ai bằng thật. Eve tiến đến bên cạnh tôi và vươn tay đùa nghịch với mái tóc cam có hơi phồng lên của tôi. Tôi định đẩy anh ta ra, nhưng khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh ta thì lại quyết định mặc kệ.
“Cũng không cần phải cảnh giác đến mức đó đâu. Bây giờ tôi cũng đâu có cảnh giác với em giống hồi đầu gặp em đâu.”
Vậy là lúc đầu anh ta có khí chất nguy hiểm và xảo trá như vậy là vì cảnh giác với tôi sao?
Có lẽ đến cả những hành động vô lễ lúc đó cũng là một cách đề phòng của anh ta. Còn bây giờ thì xung quanh anh ta chỉ có bầu không khí lạnh nhạt và vô tâm mà thôi. Điều này làm tôi hơi ngỡ ngàng một chút.
“Không ngờ là anh buông lỏng cảnh giác nhanh như vậy đấy.”
Nghe tôi nói thế, Eve bỗng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thế rồi khoé miệng của anh ta nhếch lên. Ha, haha. Tiếng cười xen lẫn tiếng thở dài của anh ta vang lên bên tai tôi. Kiểu cười mệt mỏi này vô cùng mới lạ. Ánh mắt mờ đục của anh ta chầm chậm rời khỏi trần nhà rồi lại hướng về phía tôi, thế rồi anh ta trầm giọng nói.
“Tôi cũng biết em điều tra tôi, nhưng trong tình cảnh này tôi cũng đành chịu thôi. Với người như em thì tôi cũng không rảnh để đề phòng em lâu dài.”
“Với người như tôi?”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi để ý đến em lâu rồi. Thế nên cũng biết chút ít về em. Tôi quan sát em cả lúc em hoạt động câu lạc bộ lẫn lúc làm công việc của Schneeballen, và em đều giải quyết công việc một cách cực kỳ khéo léo và có nguyên tắc. Được đưa tiền ngần nào thì sẽ làm việc triệt để ngần ấy. Người như vậy khó kiếm lắm.”
Anh ta vừa nói vậy vừa lấy ngón tay xoay một lọn tóc của tôi.
“Em còn nhỏ quá, không biết nên nói em đáng thương, hay là nên nói em tài giỏi đây.”
“Anh như vậy mà còn nói người khác được sao?”
Eve rời tay khỏi mái tóc của tôi rồi nhìn tôi chằm chằm. Chẳng hiểu sao trên mặt anh ta lại có vẻ cay đắng.
“Chắc vậy nhỉ.”
Tôi đưa bản cam kết ma thuật cho anh ta để anh ta ký tên.
Eve lấy chiếc bút nào trong túi áo của mình để ký lên mặt giấy, sau đó trả lại nó cho tôi. Tôi cũng ký vào. Ngay khi bản cam kết được hoàn thành thì một luồng sáng phát ra từ tờ giấy da cừu đồng thời lan toả xung quanh Eve và tôi.
Vầng sáng nọ dần vơi đi, và tôi bỗng dưng thấy dưới mông mình hơi ngứa.
“Dấu ấn của bản cam kết này nằm ở đâu vậy…?”
Eve vừa nhíu mày vừa nói vậy.
Theo phép thuật cam kết thông thường thì dấu ấn sẽ xuất hiện ở nơi thực hiện hình phạt.
Giả dụ như hình xăm trăng lưỡi liềm nằm trên gáy Eveness chẳng hạn, mỗi lần anh ta phản bội thương đoàn thì chất độc sẽ lan ra từ phần cổ đầu tiên.
Tôi nghe Eve lẩm bẩm như vậy thì mới trả lời.
“Có một dấu ấn hình quả cam nằm ở dưới mông đấy. Tất nhiên là tôi cũng có.”
“Dưới mông?”
Tôi gật đầu.
Phải để dấu ấn ở một chỗ khó nhìn thì việc cam kết mới không dễ bị lộ cho người khác biết. Còn tại sao lại là quả cam ư, tất nhiên là tại vì tóc của cả hai người chúng tôi đều có màu cam rồi.
Eve nhăn mặt lại khi nghe thấy tôi nói thế. Phải đến một lúc sau thì tôi mới nhận ra đó là vẻ mặt bàng hoàng.
“Hình phạt là gì thế?”
Tôi vừa sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị về nhà vừa nói.
“Đánh mạnh vào mông.”
Thế rồi tôi nói ‘Vậy tạm biệt nhé’ và bước ra khỏi toà nhà, còn Eve cứ đứng trân trân nhìn tôi mãi.
***
Mục tiêu của tôi là làm hết công việc trong kỳ nghỉ. Thế nên hầu như ngày nào tôi cũng đi gặp Eve. Sự tích cực ngoài dự đoán của tôi cũng làm Eve hơi ngờ vực.
Lần đầu tiên giao việc cho tôi, Eve đưa tôi một danh sách và bảo tôi phải đào bới thông tin về những người này, sau đó cho tôi thời gian một tuần.
Tất nhiên là tôi làm xong việc đó chỉ trong một ngày, khiến Eve nhận đống tài liệu dày cộp đó với vẻ mặt vô cùng ngỡ ngàng.
Tôi chính là kiểu người đã nhận được tiền của người ta thì phải làm cho đàng hoàng. Eve thật sự đã thanh toán tiền công trước cho tôi, thế nên tôi cũng sẽ mang về cho anh ta thành quả xứng đáng với số tiền đó.
Công việc của tôi hiện tại thì là tìm hiểu nhược điểm của chủ thương đoàn và những người xung quanh ông ta. Eve nói sau khi công việc này hoàn thành thì anh ta sẽ tóm hết những nhược điểm ấy lại và đạp đổ bọn họ chỉ trong một lần.
“Vậy, chính xác thì anh định đẩy chủ thương đoàn xuống hố kiểu gì đây?”
Tôi sử dụng một loại kính phóng đại (kính viễn vọng) cá nhân được chế tạo từ ma thuật để quan sát một người, miệng thì nói như vậy với anh ta.
Hiện tại, tôi và Eve đang ẩn náu để điều tra một người quen của chủ thương đoàn, nhằm phát hiện ra nhược điểm của người đó.
Khi kiểm tra danh sách những người quen của chủ thương đoàn, tôi nhận ra có một người cứ vào một khoảng thời gian đặc biệt thì sẽ bị thay đổi thông tin, thế nên phải chờ sẵn ở đây để tận mắt xác nhận người đó.
Tôi đặt chiếc kính phóng đại cá nhân xuống rồi cắn một miếng sandwich. Chúng tôi đã trốn ở đây từ sáng đến giờ nên còn chưa kịp ăn trưa. Tôi cũng đưa một chiếc bánh sandwich cho Eve, nhưng anh ta lại từ chối.
Eve đang trừng mắt nhìn vị người quen kia với một ánh mắt vô cùng hung dữ thì mới quay đầu ra khi nghe tôi hỏi như vậy. Thế rồi anh ta trả lời ngắn gọn.
“Tôi sẽ tự có cách.”
Ngay khi tôi đồng ý hợp tác với Eve thì anh ta càng ngày càng trở nên lạnh lùng, đến mức khiến tôi nghi ngờ không biết anh ta bây giờ với anh ta lúc đầu gặp có phải là cùng một người hay không.
Hồi đầu anh ta chỉ có vài lúc không nở nụ cười mà thôi, nhưng số lần gặp càng ngày càng nhiều và anh ta cũng càng ngày càng trở nên quen thuộc với tôi hơn, thế rồi tôi dần dần không thấy bất cứ biểu cảm nào trên mặt anh ta nữa. Cảm giác lạnh lùng đến mức rùng cả mình. Tất nhiên lạnh như vậy cũng không phải là xấu. Đó vốn đã là tính cách thật của anh ta rồi.
Hơn nữa, thế này còn tốt hơn nhiều so với vẻ mặt tươi cười hớn hở thường ngày của anh ta. Anh ta sẽ chẳng để tâm đến cảm xúc của tôi, nhưng như vậy cũng không phải theo nghĩa xấu, chỉ là anh ta không có ý định lừa gạt tôi nữa mà thôi.
Hầu như lúc nào Eve cũng lờ câu hỏi của tôi đi, nếu tôi có lòng muốn chia sẻ gì đó cho anh ta như ban nãy thì anh ta sẽ hoàn toàn không đón nhận nó. Thế nên lúc ở một mình với anh ta thì chúng tôi hầu như chẳng bao giờ nói chuyện.
Nếu bạn hỏi tôi ít nói như vậy thì có ngại không, thì tôi sẽ trả lời đương nhiên là có rồi. Rất ngại là đằng khác. Ngày nào cũng phải gặp anh ta đến tận năm tiếng đồng hồ mà không nói được câu nào thì đến cả một người như tôi cũng sẽ biết ngại thôi.
Có lẽ vì đã được nhìn thấy dáng vẻ xảo trá của anh ta vào lần gặp đầu tiên rồi nên tôi lại càng thấy người hồi đó với bây giờ thật quá khác nhau.
Tôi có cái tính phải biết mình đang làm cái gì cho bằng được, thế nên mới cảm thấy cái kiểu chẳng hé răng câu nào của anh ta có hơi phiền phức. Thế rồi ngay lúc này, anh ta bỗng nhíu mày lại, và phải đến một lúc sau thì mới chịu nói chuyện với tôi.