“……”
Không thể bình tĩnh lại nổi. Hình ảnh ban nãy cứ liên tục phát đi phát lại trong đầu tôi khiến tôi phiền muốn phát điên.
“…Đi chết thôi. Đi chết luôn đi.”
Tất nhiên là những người ở đây sẽ chẳng biết tôi là ai, nhưng chỉ riêng việc tôi làm thôi cũng đã đủ khiến lòng tự trọng của tôi rạn nứt rồi.
“Chết đi mà… Tắt thở đi… Làm ơn.”
Tôi muốn biến thành một nhúm bột rồi tự rắc mình ra sông quá. Rồi sau đó tôi sẽ bị một con cá nào đó đớp lấy, rồi con cá đó sẽ bị ngư dân bắt lên rồi bị bày lên bàn ăn của con người, sau đó tôi sẽ trở thành chất thải và làm phân bón cho cây. Như vậy còn có ích hơn là sống như thế này.
Vì anh ta bảo phải lôi kéo sự chú ý nên tôi mới chợt nhớ tới cái lúc mình phải nhảy nhót để kêu gọi mọi người lúc làm thêm ở sự kiện, tình cảnh lúc đó cấp bách quá nên tôi mới nhảy luôn lên sân khấu. Kiếp trước nhảy nhót là tôi còn đang mặc đồ hình con thú nên cũng coi như là chấp nhận được. Nhưng lần này thì lại khác. Tôi để lộ mặt mình ra rồi.
Với cả, chính bản thân tôi tự lựa chọn như vậy nên lại càng nhục nhã hơn nữa. A, thật sự, thật sự là tôi toi rồi. Sao mình lại làm thế chứ? Sao lại nghĩ ra mỗi cách đó cơ chứ?
Đầu óc tôi tự giãy dụa vì mâu thuẫn tinh thần một hồi lâu. Tôi ngồi thu lu trong một góc mà cả người gục xuống, sau đó lại quá mệt mỏi nên mới ngửa đầu ra đằng sau.
Khi nhìn ra đằng trước thì tôi thấy Eve đã làm xong việc nên đã đứng đó từ hồi nào. Đôi mắt màu bạc khó hiểu của anh ta nhìn tôi.
“Đi thôi.”
Anh ta chỉ ném cho tôi một câu rồi quay người đi. Vẻ mặt ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi nhảy ban nãy của anh ta đã biến đi đâu mất.
Có vẻ như Eve đã lấy được điều mình muốn rồi. Nếu anh ta không bồi thường cho tôi hậu hĩnh thì tôi sẽ không để yên đâu. Phải bồi thường cả về mặt vật chất lẫn tinh thần ấy. Tất nhiên là tôi làm chuyện này không phải vì anh ta sai bảo mà là tự tôi nghĩ ra, nhưng dù gì cũng là tại anh ta cả mà. Tôi cứ nhất mực khẳng định mà không biết xấu hổ như vậy đấy.
Eve chẳng thèm chờ tôi mà cứ thế đi về phía trước, thế nên hiện tại anh ta đang đứng ở khá xa và quay ra nhìn tôi. Bây giờ tôi cũng phải đứng dậy thôi.
Nhìn qua bàn có mục tiêu thì bọn họ đã đi mất từ khi nào rồi. Vẫn có một vài người liếc nhìn và để ý đến tôi. Tôi nghiến răng ken két, cố mặc kệ ánh mắt của bọn họ.
Ngay khi tôi vừa định đứng dậy thì có một điều kỳ lạ xảy ra. Tôi hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, gượng được đến nửa thì lại ngã xuống đất. Eve đang chờ tôi thì mới nhận ra có gì đó kỳ lạ và tiến đến gần tôi.
Các cơ dưới chân tôi tê cứng hết cả lại. Có lẽ vì quá run nên chân tôi không có tí lực nào. Tôi cố gắng đứng dậy bằng mọi giá nên mới cố khép hai đầu bàn chân lại và lấy tay giữ bờ tường bên cạnh. Chân tôi vẫn hơi nghiêng ngả, nhưng vì đang giữ tay trên tường nên tôi vẫn có thể đi từng bước được.
Eve nhìn tôi mà như đang muốn hỏi tôi đang làm gì. Thế rồi anh ta ngay lập tức tỏ vẻ chán chường và nắm lấy cánh tay tôi.
“Dựa vào đây.”
Eve dìu cả người lảo đảo của tôi. Thế rồi có lẽ vì cảm thấy quá phiền phức nên anh ta cứ thế cõng tôi lên. Ban đầu thì tôi có từ chối, nhưng khi nghĩ cõng như thế này thì tiện với anh ta hơn là dìu đi nhiều nên tôi cũng mặc kệ.
Cuối cùng, chân tôi chẳng bị thương gì mà đi đi lại lại cũng phải được Eve cõng tận hai lần. Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này thì đã 30 năm rồi tôi chưa tiếp xúc như vậy với nam giới không phải người trong gia đình bao giờ, thế nên hiện tại tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Sau một hồi được anh ta cõng thì tôi giãy dụa.
“Cho tôi xuống.”
Tôi làm ầm lên đòi tự đi một mình và anh ta cũng đặt tôi xuống. Nhưng vừa chạm chân xuống đất thì tôi cứ thế ngã sấp xuống một cách khó coi. Chân tôi vẫn còn cứng đờ và không có chút sức lực nào.
Thậm chí bây giờ cổ chân tôi còn sưng lên. Hình như nó bị bong gân từ lúc bị ngã ban nãy rồi. Eve nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.
Ngay khi tôi ngã xuống, anh ta chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nâng người tôi lên, sau đó lại cảm thấy phiền phức và cõng tôi lên lưng. Như bình thường thì lúc này tôi sẽ rất xấu hổ, nhưng vì dư âm của điệu nhảy ban nãy quá lớn nên bây giờ dù có ngã tôi cũng chẳng thấy ngượng chút nào.
‘Ha, hôm nay mình gục ngã đủ kiểu luôn.’
Tôi nằm trên lưng Eve rồi chăm chú nhìn khu ổ chuột. Chắc chắn là tí nữa thể nào cũng sẽ gặp lại mấy người phụ nữ ban nãy, nên dù chân tôi không bị làm sao thì tôi vẫn sẽ phải bị cõng thôi.
Tôi cố gắng hết sức để không dán người lên lưng Eve, nhưng sau đó lại bỏ cuộc và dựa cả người lên. Từ nãy đến giờ Eve chẳng nói câu gì mà chỉ chăm chỉ cõng tôi đi, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy anh ta rất dễ chịu. Có lẽ là vì bờ lưng được tôi dựa lên rất ấm áp, nên cơ thể của tôi dần nặng trĩu xuống và tôi nghĩ mình sắp ngủ thiếp đi đến nơi. Nhưng tôi là ai chứ. Tuyệt đối không ngủ đâu.
Tình trạng của tôi hiện tại cũng giống cái lúc chạy hết tốc lực ở một cự ly ngắn rồi bị kiệt sức vậy. Cả tinh thần lẫn thể chất của tôi đều cạn kiệt rồi.
Bờ lưng của Eve vẫn dễ chịu một cách kỳ quái, nhưng rồi cơn buồn ngủ của tôi đột nhiên biến mất.
Phụt.
Bởi vì Eve đang im lặng từ nãy đến giờ thì tự nhiên phì cười một mình. Không khó để đoán ra rằng nụ cười này có liên quan đến tôi. Nhưng chỉ đoán thôi chứ chưa chắc chắn. Tôi trợn tròn mắt và tập trung vào hành động đột phát của anh ta.
“A, thôi xong rồi.”
“……”
“Cứ muốn quên thì nó lại hiện ra.”
Eve thầm lẩm bẩm như vậy. Nhưng vì tôi đang nằm ngay sau lưng anh ta nên tai tôi nghe thấy rõ những gì anh ta nói. Ngay khi tôi lạnh giọng hỏi cái gì cứ hiện ra thì anh ta thản nhiên trả lời là không có gì.
Thế rồi anh ta không nói gì một hồi lâu. Trên mặt anh ta chỉ có vẻ lạnh lùng và vô cảm giống bình thường, như thể tiếng cười ban nãy không tồn tại. Thế nên tôi cứ tưởng anh ta sẽ không cười nữa đâu. Nhưng mà,
Phụt.
Eve lại nhếch môi lên và cười một tiếng. Hình như trong đó còn xen lẫn cả tiếng cười mỉa mai nữa. Ít nhất là tôi cảm thấy vậy. Cười cũng không có gì sai, nhưng tôi vẫn nhăn mặt lại vì nỗi xấu hổ và nhục nhã lại đang dâng trào lên đầu.
Thế rồi khi nhìn xuống tay mình thì tôi thấy tay mình cũng đang nóng rực lên. Không chỉ mỗi mặt tôi mà cả người tôi đều đang đỏ bừng một màu.
Có lẽ vì cảm thấy tôi co rúm lại khi nghe thấy tiếng cười của mình nên Eve lại nhếch môi nở một nụ cười đáng ghét. Eve cười có nghĩa là không cười. Trông như kiểu đang mỉa mai tôi vậy.
Từng đợt cười mỉa của Eve vẫn tiếp diễn ngay cả khi chúng tôi ra khỏi khu phố ổ chuột rồi. Chết tiệt. Đau đầu quá.
Tôi ngừng cảm thấy nhục nhã vì tiếng cười của anh ta và cứ thế ngửa mặt nhìn lên trời khi đang nằm trên lưng anh ta.
Làm xong hết việc thì đã đến tối muộn rồi. Bầu trời đen thẳm, nhưng màu đỏ mờ nhạt của mặt trời thì vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Có lẽ vì bây giờ là thời điểm sắp chuyển mùa từ hè sang thu nên gió đêm rất mát mẻ.
Làn gió trong lành từ từ làm cơ thể của tôi nguội đi. Tóc mái của tôi bị gió thổi ra hai bên và để lộ ra vầng trán. Tôi biết tóc mình đang dần trở nên rối xù, nhưng tôi vẫn chẳng thèm để tâm.
Tiếng nói cười của những người trên phố tràn ngập xung quanh tôi. Tiếng cười và mời chào đồ ăn của họ không quá ồn ào nhưng cũng vừa đủ để lan toả bốn phương.
Có lẽ vì đã đến đêm rồi nên những quán rượu và hàng ven đường đều bắt đầu mở cửa để chào đón khách. Mùi đồ ăn len lỏi trong không khí cũng lan ra khắp mọi nơi. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi đờ đẫn, và tâm trạng cũng tốt lên.
Làn gió mát lạnh khiến tôi nổi hứng đến mức suýt nữa tự ngâm nga hát một mình, nhưng rồi tôi ngay lập tức ngậm miệng lại. Tí nữa là giải phong ấn cho con ác quỷ mang tên ‘Hát hò’ rồi. Không thể để Eve nhìn thấy những mặt đáng xấu hổ của tôi nữa.
Thì ra đã thả lỏng tinh thần thì sẽ thả lỏng hết sạch luôn. Tôi lơ đãng đến mức quên mất là mình đang nằm lên lưng ai.
“Thích ăn gà xiên không?”
Eve nhìn quán gà xiên que ở bên cạnh đó rồi đột nhiên hỏi tôi như vậy. Ngay khi thấy anh ta mở miệng thì tôi cũng cảm thấy khẩn trương. Hỏi có thích gà xiên không là đang có âm mưu gì đây? Thấy tôi không trả lời, Eve quay đầu lại nhìn tôi. Anh ta tự dưng nhìn tôi như thế làm tôi cũng hốt hoảng đáp lại.
“Vâng, cũng có thích…”
Tôi vừa trả lời như vậy thì Eve đã ra đó mua hai xiên gà. Tôi cứ tưởng anh ta định đưa một xiên cho tôi còn xiên còn lại thì để mình ăn, ai dè anh ta lại đưa tôi cả hai xiên. Tôi cực kỳ nghi ngờ cái tên Eve tự nhiên đưa hai xiên thịt gà cho tôi cầm này. Anh ta có bao giờ thế này đâu, sao tự dưng lại mua gà xiên cho mình nhỉ? Không phải đang suy tính gì đấy chứ?
“Sao tự dưng lại mua ạ?”
Tôi vừa hỏi như vậy thì Eve mới trả lời.
“Tại nghe thấy tiếng ọc ọc.”
“Chắc là của anh đấy.”
Thay vì trả lời thì Eve chỉ nở một nụ cười mỉa mai rõ ràng.
…Chết tiệt. Áaa khốn kiếp thật.
Tiếng động này nhỏ đến mức đến tôi cũng không nghe được, nhưng có lẽ vì dính sát người lên lưng anh ta nên anh ta đã nghe thấy hết tình hình dạ dày đáng xấu hổ của tôi rồi. Đúng như lời anh ta nói, cả ngày hôm nay tôi mới ăn mỗi một cái bánh sandwich nên bây giờ quả thực đang rất đói.
Eve không hay ăn nên cũng không ăn cùng tôi.
Đúng là ngày hôm nay chẳng làm được cái gì ra hồn. Bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để mà xấu hổ với anh ta nữa. Trừ khả năng hát của mình ra thì tất cả đều đã lộ ra trước mặt anh ta rồi.
Tôi được anh ta cõng, hai tay cầm hai xiên thịt gà mà ngẫm nghĩ một lúc. Nhưng mà tại sao lại đưa cả hai xiên cho mình nhỉ? Đừng bảo là muốn để tôi ăn cả hai đấy nhé?
Tôi nhìn Eve một lúc rồi mới chợt nhận ra. Cả hai tay anh ta đều đang cõng tôi rồi nên anh ta không còn tay nào để ăn xiên gà cả. Vậy thì làm sao đây, đút cho anh ta ăn sao?
Tôi nhíu mày lại rồi thử để một xiên gà lên miệng Eve. Nhưng anh ta không ăn.
“Tôi đưa cho em để em ăn hết cả hai đấy.”
Câu trả lời ngoài ý muốn ấy khiến tôi nghiêng đầu.
“Tại sao vậy?”
“Phải ăn thế thì mới no bụng được.”
Phải nói là một xiên gà ở quán ven đường có rất nhiều thứ. Cả rau lẫn thịt đều được xiên đầy ứ trên chiếc que này, nên chỉ cần ăn một phần thôi cũng đã đủ no bằng một bữa cơm rồi. Tóm lại, chắc là anh ta đang muốn nói trông tôi có vẻ ăn rất nhiều.
Nhưng mà tôi tưởng mình thuộc dạng mảnh mai chứ, chẳng lẽ lên cân rồi sao…? Dù gì cũng đã xấu sẵn rồi, giờ không chỉ xấu mà còn béo lên nữa thì chắc cũng không có gì khác biệt đâu nhỉ…? Tôi rất muốn ăn cả hai xiên, nhưng lại không muốn xấu thêm nữa.
Tôi còn đang co rúm lại thì Eve đã nói tiếp.
“Em còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn. Khi còn ăn được thì ăn nhiều vào.”
Tôi không còn gì để nói nữa.
Bởi vì anh ta nói vậy không phải là để chọc tôi. Tất nhiên là nhìn nụ cười trên khoé miệng thì anh ta vẫn có chút ý đồ muốn mỉa mai tôi. Nhưng tôi vẫn bắt đầu nghĩ có phải mình đã nghĩ xấu về Eve rồi không.
Mà nghĩ lại thì bây giờ Eve bảo tôi ăn cả hai xiên, nhưng cả ngày hôm nay anh ta chưa ăn gì cả. Nói đến vấn đề dậy thì thì anh ta lại càng phải để tâm đến chuyện này hơn tôi đấy.
Tôi lại giơ xiên thịt gà đến bên miệng anh ta.
“Cả ngày hôm nay anh nhịn đói rồi. Tôi ban nãy vừa ăn sandwich xong.”
“Tôi không định…”
“Ăn đi.”
Ngay khi tôi nói như uy hiếp như vậy thì Eve mới đành phải ăn một chút xíu rau củ trên xiên thịt gà. Thế rồi anh ta nói mình ăn xong rồi. Làm tôi hết hồn.
Tôi nhớ lại ngày hôm qua Eve chỉ uống sữa mà không chịu ăn gì cả. Hôm nay cũng chỉ uống nước và cả ngày không có cái gì vào bụng.
Với cả hình như trong lúc ở bên cạnh anh ta thì tôi luôn thấy anh ta ngày nào cũng uống loại thuốc bột gì đó chứ không ăn gì. Nói đến thuốc bột sẽ làm người khác liên tưởng đến ma tuý, nhưng không phải là thứ đó. Hình như chỉ mà một loại thuốc mà Eve phải uống thôi.
Tôi bảo Eve ăn thêm xiên gà nhưng anh ta không đáp lại. Thế là tôi đành phải cầm hai xiên gà bằng hai tay và bắt đầu ăn từng xiên một. Người ta đã từ chối rồi thì tôi cũng chẳng định níu kéo thêm nữa.
“Đừng vẩy sốt lên lưng tôi.”
Eve đang kiên trì bước đi thì lại đột nhiên nói vậy như cảm thấy lo lắng. Tôi bảo mình đang cố gắng không vẩy sốt lên người anh ta rồi, còn bảo nếu bị vẩy thật thì tôi sẽ dùng phép thuật tẩy cho anh ta nhanh thôi.
Eve không nói gì như đã hài lòng và lại chầm chậm bước đi.