Tôi ngẫm nghĩ một lúc, nhưng rồi lại nghĩ cứ thế này thì đầu óc mình sẽ rối lên mất nên mới quyết định hỏi Eve. Thực ra tôi đã muốn hỏi anh từ ban nãy rồi, nhưng lại sợ động đến vết thương của anh nên không dám hỏi.
Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, sau cùng không chịu được nữa thì mới hỏi Eve về những điều làm mình tò mò.
“Rốt cuộc là đang có chuyện gì diễn ra trong căn biệt thự này vậy?”
Eve nghe tôi hỏi thì mới giữ im lặng một hồi lâu. Hình như anh đã đoán được trước là tôi sẽ hỏi như vậy rồi.
Vì anh dường như không muốn nói ra nên tôi cũng định bổ sung thêm là anh không cần phải nói nữa, nhưng Eve lại mở miệng trước.
“Đây là nơi tôi từng sống hồi nhỏ.”
“Dạ?”
“Từ nhỏ tôi đã bị ném vào nơi này, sau đó cũng lớn lên như thằng bé kia.”
Eve cũng đã từng sống như cậu bé đó? Ý anh là sao?
Eve chậm rãi kể lại câu chuyện quá khứ không được nhắc đến trong tiểu thuyết của mình. Anh đang nói thì lại dừng lại, sau đó khẽ thở dài rồi bảo.
“Trụ sở của thương đoàn là ở thủ đô, còn trụ sở của tổ chức thì chính là nơi này.”
Thấy tôi không hiểu nổi nên lại càng nhíu mày lại, anh lại tiếp tục giải thích rõ ràng hơn cho tôi.
“Toà nhà này được sử dụng cho rất nhiều mục đích, nhưng mục đích lớn nhất chính là để ‘Nuôi dưỡng nhân tài’.”
Eve và tôi bước xuống cầu thang rồi đi vào khu hành lang. Anh vừa nói vậy vừa nắm tay tôi. Thế rồi bàn tay của anh lại nắm chặt thêm một chút nữa.
“Cách nuôi dưỡng nhân tài của tổ chức Lunasha cực kỳ tàn nhẫn. Tất cả những đứa trẻ lọt vào mắt tổ chức đều sẽ bị bắt phải sống biệt thự, dù có thích hay không thì chúng đều phải cạnh tranh với nhau để trở thành một thành viên của tổ chức. Phải gọi là cạnh tranh để sống sót thì đúng hơn. Lũ trẻ phải cạnh tranh và vượt qua rất nhiều bài kiểm tra, cho đến tận khi nào chỉ còn lại ba đứa sống sót thì chúng vẫn sẽ tiếp tục phải phản bội, lừa lọc và tàn sát lẫn nhau.”
Nói tóm lại là tổ chức Lunasha đang mở ra một trận đấu chết chóc giữa những đứa trẻ con. Nói nuôi dưỡng thiên tài chỉ là để nghe cho hay mà thôi, chứ chắc chắn là cái tên chủ thương đoàn kia đang muốn giải toả nhu cầu ngược đãi trẻ con của ông ta ở nơi này.
Tôi nhớ lại cái lúc cậu bé ban nãy lao đến để giết Eve. Dù đang ngồi đó một cách vô hồn, nhưng ngay khi nhìn thấy Eve thì nó lại cố giết chết anh theo phản xạ.
Vì cách thức nuôi dưỡng thiên tài chết tiệt này nên đứa trẻ ban nãy mới đột nhiên nổi điên lên như thế. Tôi bắt đầu nghiến răng kèn kẹt vì tức giận, thế là Eve lại tiếp tục giải thích cho tôi. Bình thường anh ấy rất ít khi nói chuyện, nhưng lúc này thì lại cố gắng giải thích cặn kẽ nhất có thể cho tôi hiểu. Giọng nói của anh vừa trầm lắng lại vừa sắc bén.
“Và những đứa trẻ sống sót đến cuối sẽ được chuyển từ tổ chức sang thương đoàn. Tôi cũng nằm trong trường hợp đó. Tôi phải ký khế ước là nếu phản bội thương đoàn thì sẽ chết vì độc tính lan ra khắp người, cả đời này đừng mong thoát khỏi thương đoàn và tổ chức.”
Eve vừa nói vừa sờ vào dấu ấn nằm trên cổ mình.
“Nhưng Eve là con trai của chủ thương đoàn mà?”
Từ đó tới giờ tôi cứ nghĩ vì Eve là con trai chủ thương đoàn nên đương nhiên sẽ trèo được lên vị trí phó chủ đoàn. Nhưng không phải là như vậy. Hoá ra anh đã phải trải qua một quá trình vô cùng khó khăn như thế.
Vậy rốt cuộc là tại sao chủ thương đoàn lại đối xử với con trai mình như rác rưởi vậy chứ? Tất nhiên chính những việc khốn nạn ông ta làm đã có vấn đề rồi, nhưng đến cả con trai của mình mà ông ta còn không tha thì tôi lại càng không hiểu nổi.
“Shushu, thằng bé vừa uống độc dược ban nãy có thể cũng là con trai của chủ thương đoàn đấy. Không có cái gì gọi là tình máu mủ đối với lão già chủ thương đoàn này cả. Ông ta reo rắc mầm giống của mình khắp nơi, rồi khi nào có con thì sẽ nhét nó vào nơi này như chăn nuôi gia cầm. Con cái đối với ông ta chỉ là một cục thịt sinh ra để làm việc mà thôi.”
Eve nói đôi mắt màu bạc của anh rất giống với đôi mắt màu bạc của chủ thương đoàn. Anh cay đắng lẩm bẩm rằng số lần anh muốn tự móc mắt mình ra cũng không phải là ít. Tôi bỗng nhiên lại lên cơn muốn chạy biến khỏi khu hành lang này.
“…Hơn nữa chủ thương đoàn là một kẻ tận hưởng cảm giác ngược đãi người khác, nên mỗi lần bị stress nhiều quá thì ông ta sẽ túm lấy từng đứa từng đứa một và bạo hành chúng đến gần chết thì thôi. Nếu tóm được đúng con cái của mình thì ông ta sẽ càng nặng tay hơn nữa.”
Đôi mắt của Eve dần trở nên ảm đạm như thể anh đang chìm trong dòng hồi tưởng quá khứ. Anh không nói gì một lúc, sau đó lại tiếp tục.
“Đó là lý do tôi không ăn được gì nhiều đấy. Mỗi lần muốn xả stress thì chủ thương đoàn sẽ nói muốn thực hiện bổn phận làm cha rồi nhét thức ăn và chọc thẳng thìa vào trong cổ họng tôi, còn bắt ép tôi ăn những thứ đồ ăn có độc nữa.”
Anh đang giải thích về gia đình mình thì lại kể lại những chuyện của bản thân trong quá khứ.
“Những người khác ngay lập tức từ bỏ rồi cam chịu thể chế của tổ chức và hoàn cảnh của mình, nhưng tôi vẫn lì lợm chống đỡ. Tôi lừa lọc, phản bội và tàn sát những ai thân thiết với mình để trở thành một trong ba người sống sót đến cuối trong khoảng thời gian ngắn nhất. Điều duy nhất giúp tôi giữ tỉnh táo và không phát điên chính là lòng căm hận của tôi với chủ thương đoàn. Nó là động lực khiến tôi có thể sống sót đến tận giờ.”
“……”
Cách sống bền bỉ của anh thì giống tôi, nhưng ở những đặc điểm khác thì anh lại rất khác tôi. Tôi vẫn còn có những người thân xung quanh mình, còn anh thì phải một mình gánh chịu tất cả mọi chuyện. Hơn nữa, tôi sống chăm chỉ như vậy là vì muốn gánh trách nhiệm với gia đình, nhưng anh chống đỡ đến cuối chỉ nhờ vào cơn căm hận và mong ước trả thù vào một ngày nào đó của mình.
Tôi bỗng nhớ đến anh ấy vào lần đầu chúng tôi gặp nhau. Anh nở nụ cười nhưng lại cực kỳ sắc bén, đồng thời trông cũng rất mệt mỏi. Cảm giác nguy hiểm mà tôi cảm nhận được hồi đó hoàn toàn không phải là do tôi nghĩ sai về anh. Bây giờ anh không cảnh giác với tôi nữa nên mới dịu dàng như thế này, chứ vào lần đầu gặp tôi thì anh chắc chắn đã muốn lợi dụng rồi vứt bỏ tôi. Bởi vì dẫm đạp lên người khác là một chuyện quá đương nhiên trong cuộc đời anh. Không có cái gì gọi là chịu trách nhiệm hay hy sinh vì người khác đối với anh cả. Cuộc đời của anh đã luôn là một chuỗi ngày căng thẳng rồi.
Hình như Eve cũng hơi khó chịu khi kể lại quá khứ của mình cho tôi.
“Tôi kể cho em những chuyện này là vì muốn em cảnh giác hơn một chút. Trên đời có rất nhiều kẻ điên nên em phải cẩn thận giữ mình đi. Em vốn đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm vì tôi rồi.”
Eve nói vậy với vẻ mặt vô cùng đau đớn. Như thể anh đang cảm thấy có lỗi với tôi.
“Dạ? Sao lại là lỗi của Eve chứ, nói gì thế? Là tôi không tự biết lo cho bản thân, nếu anh cứ bao che mãi thì tôi sẽ bị chiều hư đấy. Với cả anh bảo tôi rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng tiền càng ngày càng đầy túi nên tôi thấy cũng không sao đâu. Nó gọi là chi phí cơ hội* thôi mà.”
(*Tìm cái khái niệm loằng ngoằng quá, thôi tóm lại có nghĩa là ‘được cái này thì mất cái kia’.)
Eve nghe vậy mới nở một nụ cười buồn bã, sau đó ngay lập tức cúi đầu xuống.
“Với cả anh có kính mắt không?”
“…Sao tự dưng lại hỏi kính mắt?”
“Hay là những thứ từa tựa thế cũng được.”
“Có cái này.”
Eve lấy một hộp kính ra từ trong túi mình. Bên trong hộp là một cặp kính nhỏ. Tôi chỉ hỏi thử mà không ngờ anh cũng mang theo thật. Tôi hỏi Eve tại sao anh lại có kính mắt ở trong người, thì anh trả lời rằng anh cầm theo để thỉnh thoảng sử dụng lúc cải trang.
Tôi nhận lấy cặp kính từ tay Eve rồi ếm ma thuật vào trong đó. Eve ở bên cạnh vẫn đang ngỡ ngàng nhìn tôi.
“Bây giờ đừng chần chừ vì lo lắng cho tôi nữa, anh cứ làm việc của mình đi.”
“Là sao?”
“Thứ này sẽ biến tất cả những cảnh tượng không tốt cho hệ thần kinh thành hình ảnh những chú gấu đáng yêu đó mà.”
Eve nghe vậy mới bàng hoàng một lúc, sau đó tự nhiên đặt tay lên đầu tôi.
“Em cũng thông minh thật.”
Anh vừa nở một nụ cười đáng ghét vừa xoa đầu tôi, thế là tôi mới đẩy tay anh ra.
Lúc này thì máu me đều biến thành trái tim, còn những cảnh tàn nhẫn mà tôi không muốn nhìn thấy thì đều biến thành những con gấu bự đáng yêu. Tôi thực ra muốn trực tiếp làm phép lên mắt mình, nhưng vì công thức của vòng tròn ma thuật gây ảnh hưởng không tốt lên cơ thể nên tôi đành phải thay bằng kính mắt.
Tôi không thể kéo chân anh ấy xuống chỉ vì nỗi sợ của mình được. Anh đã mất bao nhiêu năm để lên kế hoạch rồi, thế nên màn trả thù của anh phải được thực hiện một cách hoàn hảo.
Sau khi nói chuyện với Eve thêm một lúc thì cơn sốc ban nãy hình như đã hơi vơi đi. Những điều Eve nói rất gây sốc, nhưng tôi ngược lại lại thấy càng quyết tâm hơn. Bởi vì những điều đó không khác gì động lực khiến tôi chỉ muốn xử lý nhanh gọn lão già chủ thương đoàn cả.
“Sau khi ra khỏi thương đoàn rồi thì anh muốn làm gì đầu tiên?”
Tôi khẽ chạm tay lên áo rồi hỏi như vậy trong bầu không khí trầm lặng.
“Tôi sẽ đi chơi.”
Eve không hề chần chừ mà trả lời ngay lập tức. Hình như anh đã nghĩ đến chuyện này từ trước rồi. Đúng là anh lúc nào cũng làm việc theo kế hoạch cả. Không phải tính cách của anh quá đồng nhất sao?
“Đi một mình à?”
“Không. Cùng với em.”
Câu trả lời của Eve làm tôi khẽ nhướn mày. Tôi đang định nói ‘Tôi đã bao giờ nói muốn đi chơi cùng anh đâu?’ nhưng rồi lại khựng lại. Vào thời khắc này, tôi không muốn nói những lời lạnh lùng với anh.
“Tôi chưa bao giờ đi chơi cả, nếu em chỉ dẫn cho tôi thì thật tốt quá.”
Eve vén tóc tôi ra đằng sau tay rồi nở một nụ cười ngọt ngào. Tôi cảm thấy sống mũi mình có hơi cay cay. Tự dưng lại làm người ta đau lòng.
Khi nào mọi việc kết thúc rồi thì chúng tôi có thể dạo chơi đây đó mà không có điểm đến cụ thể. Bởi vì những gì Eve cần bây giờ là chữa lành vết thương. Có lẽ đi chơi một cách bình yên sẽ hợp với tính cách của anh hơn là kiểu chạy nhảy tung tăng. Tôi có nên làm sandwich để chúng tôi đi dã ngoại một bữa không nhỉ?
“Với em, ăn chính là chơi đấy.”
“Thế thì chết tôi rồi.”
Eve đột nhiên lẩm bẩm như vậy và mạnh tay nắm lấy tóc tôi hơn.
***
Vì biệt thự quá rộng nên chúng tôi tốn khá nhiều thời gian để xuống tầng hầm.
Tầng một còn có cảm giác có người ở, chứ xuống tầng hầm rồi thì bầu không khí lại càng thêm đáng sợ.
Chẳng hiểu sao không khí dưới này lại ẩm ướt như vậy. Cứ đi một bước thì dưới chân tôi lại có cảm giác nhớp nháp vì một loại chất lỏng nào đó. Tôi cảm thấy khá tệ, nhưng chỉ nhíu mày lại và tiếp tục bước đi.
Bờ tường trên hành lang được trang trí bằng đủ loại xương và da mà tôi không biết là gì. Loại da hình như từng là da của ma vật này rất hiếm thấy, và chúng đều đã được xử lý đặc biệt để tránh bị thối rữa. Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận được nguồn ma lực quen thuộc mà tôi đã từng thấy qua trên những cục xương và mảnh da được trưng bày.
Trên tường còn có vô số những bức hoạ của các hoạ sỹ vô danh. Hầu hết đều là tranh vẽ rồng đen Noirel và rồng trắng Blanchel.
Eve và tôi im lặng bước đi và dừng chân lại trước cửa một phòng nào đó. Cánh cửa của căn phòng này lớn hơn so với những căn phòng mà tôi nhìn thấy ban nãy. Eve không vào ngay mà chỉ dừng lại trước cửa phòng và nhìn tôi.
“Được rồi, Shushu. Nếu vào đó tìm được tài liệu thì em phải dịch chuyển nó vào két sắt trong phòng làm việc của tôi ngay lập tức. Tôi sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của chủ thương đoàn. Còn em đứng ngoài chờ, khi nào thấy có cơ hội thì hẵng vào.”
Eve định nói vậy xong thì bước vào căn phòng đó ngay lập tức, nhưng tôi vừa nhíu mày vừa níu tà áo của anh lại. Xét đến tính cách của chủ thương đoàn, chắc chắn việc ‘thu hút sự chú ý’ mà anh nói không chỉ đơn giản là bắt ông ta lại.
Chỉ cần có nhiều ma lực như Cory thôi thì tôi đã có thể gắn vòng tròn ma thuật phát nổ bên ngoài căn biệt thự này, hoặc nếu xung quanh đây có nhiều người thì tôi có thể lợi dụng họ để làm loạn lên, nhưng tình cảnh lúc này lại quá hạn chế.
Có lẽ vì hiểu được tôi đang lo lắng điều gì nên Eve mới bật cười rồi vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Thế rồi anh gõ tay lên cánh cửa phòng của chủ thương đoàn. Bầu không khí chìm xuống trong sự tĩnh lặng. Lúc này, dường như tiếng gõ cửa của anh lại càng trở nên lớn hơn bên tai tôi. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cho phép được đi vào phòng vang lên đằng sau cánh cửa. Eve vô thức nhíu mày lại khi nghe thấy giọng nói của chủ thương đoàn, sau đó mở cửa ra.