“Vậy tôi đi trước.”
Swan đang định đi ra ngoài thì lại chạm mắt với tôi, cậu ta quan sát gương mặt của tôi rồi bỗng tỏ vẻ hơi ngỡ ngàng.
Nhưng chỉ được một lúc sau, Swanhaden đã chẳng để tâm gì đến tôi nữa mà chỉ đóng cửa và bước ra ngoài.
Sau khi Eve đã hồi phục về như bình thường thì anh và tôi mới sắp xếp lại đống tài liệu cần cầm theo rồi bước ra khỏi biệt thự. Chúng tôi không thể tống chủ thương đoàn vào tù nữa vì ông ta chết rồi, nhưng Eve vẫn có thể dùng đống tài liệu này để chính thức khống chế cả thương đoàn Lunasha. Không chỉ thế, đến cả tổ chức này cũng sẽ về tay Eve. Dù tất nhiên là Eve lên kế hoạch vốn là để xoá bỏ tổ chức và thương đoàn.
Trên đường ngồi xe ngựa đi về nhà.
Tôi định chợp mắt một lúc nên mới bảo Eve là 10 phút sau đánh thức tôi dậy, sau đó cứ thế ngủ say như chết trên xe.
***
Thời gian thực sự trôi qua rất nhanh. Kỳ nghỉ như chỉ vừa mới bắt đầu vào ngày hôm qua, thế mà ngày đi học lại đã gần ngay trước mũi rồi.
Thương đoàn Lunasha sụp đổ một cách thê thảm. Tất cả đều là do một tay Eve phá huỷ. Anh bắt đầu từ dự án đầu tư nô lệ đúng theo kế hoạch và lật tẩy tất cả những bí mật của thương đoàn, kể cả bản chất thật của tổ chức. Nhưng trong lúc đó, anh vẫn có thể tạo được một lỗ hổng để phó chủ thương đoàn như anh có thể thoát ra dễ dàng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ đến choáng váng.
Khế ước giữa Eve và chủ thương đoàn Lunasha đã được giải trừ từ khi ông ta chết đi, thế nên hình xăm lưỡi liềm biến thành một hình xăm bình thường không có chút tác dụng gì. Eve có thể xoá bỏ dấu vết đó đi, nhưng anh lại không làm thế. Có lẽ anh muốn để lại chứng cớ rằng bản thân mình từng phải chịu đựng một cách cực khổ đến mức nào.
Thế là sợi dây trói buộc Eve với thương đoàn hoàn toàn bị cắt đứt, nhưng anh vẫn giàu như cũ. Lý do là vì tiền của thương đoàn anh rút được từng nào thì rút hết từng ấy. Rút cả nhân tài, cả ý tưởng nữa. Anh ấy nói thương đoàn trước khi sụp đổ vốn là một quả táo ngon ăn nhất. Dù tất nhiên là bên trong quả táo này thối rữa hết rồi.
Lấy số tiền đó làm vốn, Eve hiện tại đang lên kế hoạch thành lập một thương đoàn hoặc công ty mới. Nam chính lúc nào cũng được buff cả, thế nên dù Eve có đi đâu cũng sẽ thành công thôi. Hơn nữa, với sự hiểm độc của anh thì trên đời này chẳng có gì là anh không làm được cả.
Dù thoả thuận công việc đã kết thúc rồi nhưng tôi vẫn tiếp tục gặp anh và giúp anh giải quyết công việc.
Một ngày tôi hỏi ‘Không phải anh nói anh sẽ đi chơi sao?’, thế là anh trả lời ‘Nhưng mà phải có nhiều tiền một chút thì chơi mới vui được’. Đến mức này thì tôi nghĩ anh đúng là một kẻ cuồng công việc rồi.
Để hồi phục cơ thể sau khi hoàn toàn kiệt sức vì ăn đá ma thuật, những ngày còn lại của kỳ nghỉ tôi hoàn toàn không động vào công việc hay học hành mà chỉ đi chơi chỗ này chỗ kia.
À, lần trước không đi chơi được với Cory và Harley nên tôi định hẹn lại bọn họ, nhưng một ngày, Cory bỗng gửi tin nhắn ma thuật cho tôi.
Nội dung tin nhắn đó là tối muộn ngày hôm đó sẽ có pháo hoa, và cậu ấy rủ cả ba đứa là tôi, cậu ấy và Harley lén lẻn ra ngoài để đi xem.
Tôi đã chuẩn bị xong và ngồi đợi sẵn trong phòng, sau đó nghe thấy Cory gõ cửa sổ phòng tôi. Dù gì cũng chỉ đi ngắm trời thôi nên tôi định mặc luôn đồ ngủ đi ra ngoài, nhưng Cory lại bảo tôi ‘Mặc ấm vào’ và để tôi quay lại, thế là tôi lại phải mặc thêm quần áo vào.
Lần này Cory mang theo chăn hình quả dứa. Chính xác hơn là cậu ấy đang ngồi trên cái khăn đó. Cory dùng ma thuật và biến cái chăn dứa đó thành một vật chắc chắn đủ để con người ngồi vào, sau đó nâng bổng nó lên không trung. Trên cái chăn đã để sẵn rất nhiều bánh kẹo.
Tôi chỉ vào cái chăn hình quả dứa vào hỏi cái gì đây, thế là Cory bảo đây là chăn cậu ấy dùng ở nhà. Khi nhìn kỹ hơn, đúng là cái chăn này hơi to hơn loại chăn mà cậu ấy hay dùng ở trường.
Tôi lo lắng hỏi lỡ mà rơi xuống từ đây thì biết phải làm thế nào, thế là Cory trả lời cậu ấy sẽ đỡ nên tôi không cần phải lo.
Cory và tôi bay xuyên qua lớp lính canh của hoàng cung để đưa Harley đi. Có lẽ vì đã chuẩn bị từ trước rồi nên trên tay Harley là cả một đống đồ ăn tráng miệng của hoàng thất. Cả tôi và Cory đều rất hoan nghênh cậu ta.
Chúng tôi ngồi trên chiếc chăn hình quả dứa và lơ lửng giữa bầu trời để ngắm pháo hoa, và đó thực sự là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Tôi và Cory đang ngắm pháo hoa thì chẳng hiểu sao lại bắt đầu cá cược xem ai có thể tạo ra pháo hoa lớn hơn.
Harley thấy chúng tôi bắn pháo hoa pằng pằng lên bầu trời thì hình như có hơi ghen tị nên cũng bắn kiếm khí của mình lên, nhưng thứ đó lại rơi xuống và suýt nữa là xẻ cái chăn ra làm đôi. Tôi nhanh chóng lấy đá ghi hình để ghi lại khoảnh khắc đó.
Thật tiếc là chúng tôi không thể lên phố chơi, nhưng đổi lại, may là chúng tôi được đi ngắm pháo hoa cùng nhau như thế này.
***
Mặt khác, Hestia lại đang giận dỗi tôi. Cô ấy đã rất hào hứng khi nghĩ đến chuyện ngày nào cũng sẽ được đi chơi với tôi, nhưng tôi lại bận rộn vì đủ thứ chuyện.
Thế nên tôi nói trước với mẹ và sang hẳn nhà Hestia để chơi trong 4 ngày 3 đêm.
Ngay khi bước chân vào nhà Hestia, mẹ cô ấy đã túm tôi lại và bắt tôi cùng với Hestia đi tân trang sắc đẹp. Chúng tôi được đắp mặt nạ, mát-xa và còn được làm móng. Gần như giống kiểu đi salon làm đẹp vậy. Rõ ràng là tôi đến đây để chơi, thế mà bây giờ tôi còn phải học thêm một khoá học lễ nghi và khiêu vũ. Dù rất mệt nhưng vì vẫn liên tục được nói chuyện với Hestia nên tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.
Tôi ở đó hầu như lúc nào cũng trò chuyện với Hestia. Giống như em trai Karim của tôi, thật kỳ lạ là Hestia cũng rất thích những ‘câu chuyện cổ tích hiện thực’ mà tôi kể. Thế nên cứ lúc nào đi ngủ thì tôi lại kể cho Hestia nghe câu chuyện ‘Giám đốc chỗ làm thêm và việc làm không công*’ giống lúc ru Karim ngủ. Nếu tôi kể chuyện như vậy thì Hestia chắc chắn sẽ bới lông tìm vết như người già, nhưng cô ấy vẫn rất chăm chú lắng nghe.
(*Làm không công: nguyên văn là ‘lương nhiệt tình’, tức là loại sếp không trả tiền lương cho người làm trẻ tuổi và lấy cớ là ‘cho họ làm những gì họ muốn là một loại tiền công rồi’)
Tất nhiên tôi cũng không quên chuyện đi chơi với Eve.
Eve chỉ xử lý công việc thôi cũng đã chẳng còn mấy thời gian rảnh rồi, nhưng có lẽ vì muốn đi chơi với tôi nên anh cố dành thời gian ra, và hai người chúng tôi tổ chức một buổi đi dã ngoại rất đơn giản.
Sau khi chủ thương đoàn chết đi thì Eve cũng đã bớt kén ăn hơn một chút. Nói vậy không có nghĩa là anh ấy có khẩu vị giống người bình thường, chỉ là ăn uống đầy đủ hơn mà thôi. Tôi mang hết những loại đồ ăn mà hồi đó tôi có hứa với Eve. Mỗi món anh chỉ ăn một miếng rồi thôi, nhưng lúc nào cũng nói là ngon miệng. Vì vậy nên tôi phải ăn hết những món Eve bỏ lại và no như muốn nổ bụng.
Sau đó tôi đọc cho Eve tất cả những đầu truyện cổ tích nổi tiếng. Vì thói quen ngày xưa vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ nên anh cứ hở ra là muốn ôm lấy tôi, ngay cả lúc đọc truyện cổ tích cũng vậy. Anh bảo tôi ngồi trong vòng tay anh để đọc sách, và đương nhiên là tôi từ chối. Nhưng cứ khi nào tỉnh ra là tôi lại thấy anh đã đang ôm tôi rồi. Eve đặt cằm lên đỉnh đầu tôi rồi ôm tôi từ đằng sau, sau đó lẳng lặng nghe câu truyện cổ tích.
“Nếu tôi có con cún con giống em thì tốt biết mấy.”
Tôi đang đọc ‘Nhật ký phiêu lưu của cún con’ thì Eve bỗng nhiên nói vậy.
“Thế nên tôi đang đi tìm đây. Một con cún có lông màu cam. Còn xoăn xoăn lên nữa.”
Eve sờ lên tóc tôi và nói vậy. Tôi không biết mình nên vui hay buồn vì điều này nên cứ ngồi đơ ra đó một lúc, sau đó bắt đầu nổi giận với anh. Sao tôi lại biến thành đối tượng được so sánh với con cún con cơ chứ? Chắc chắn là Eve sẽ đặt tên cho con chó đó là ‘Shushu’ rồi.
Nếu vậy thì thế nào cũng sẽ có việc gì đó khó chịu xảy ra cho mà xem. Giả dụ như con thú cưng tương lai tên là ‘Shushu’ của anh ấy xả bậy ra đường, rồi Eve mới nói ‘Shushu, em không được xả bậy ở đó!’ chẳng hạn. Nếu vậy thì tôi sẽ cáu muốn điên mất thôi.
“Tôi làm vậy không phải vì em không cho tôi ôm sao?.”
“Anh ôm thì sao tôi yêu ai nổi?”
Dù nói là đã bỏ cuộc rồi nhưng vì vẫn muốn hẹn hò thử một lần nên tôi phải giữ lại đường lui. Lỡ đâu. Lỡ đâu có ai bị lẹo mắt và tỏ tình với tôi thì sao… Người bị lẹo mắt xin hãy xuất hiện đi. Mà không, tỉnh lại. Bỏ cuộc đi Shurina. Dù sao thì mọi chuyện cũng không thay đổi được nữa. Thà lấy khoảng thời gian đó để kiếm tiền hay phát triển bản thân còn hơn. Nhưng nếu được hẹn hò một lần thì…
Đầu óc tôi ngay lập tức trở nên quá tải, khiến tôi nhăn nhó mặt lại.
Eve nghe cách giải thích của tôi thì cũng nhíu mày lại theo. Người nổi giận phải là tôi, thế mà ngược lại, Eve lại lầm bầm.
“Em không thể tự ôm mình nên mới không hiểu cho tôi thôi. Em vừa mềm mềm vừa êm êm. Ôm em là niềm vui duy nhất của tôi đấy.”
“Đó không phải là điều mà tôi quan tâm.”
“Tôi sẽ cắn em.”
Cuối cùng, tôi đành cho phép Eve nuôi một con chó trông giống tôi. Đã thế còn nhường tên cho nó nữa. Nhưng đồng thời tôi cũng nhấn mạnh là anh ấy phải ôm hay cắn con chó đó thay cho tôi.
Vì sợ sau này đến Học viện Eve vẫn hành động kiểu này nên tôi mới nhắc nhở anh từ trước. Trường học là nơi tụ tập của một đám người thủ đô lắm tiền nên trong số đó cũng có rất nhiều người có tư tưởng bảo thủ. Nếu ở đó mà Eve lại ôm chặt lấy tôi thì tôi, một kẻ đã ế đậm từ kiếp trước đến kiếp này, có lẽ sẽ chết khi còn chưa thử yêu đương lần nào.
Một lần… tôi có thể thử yêu ai đó một lần cũng được mà. Chỉ như vậy là đủ rồi. Dù nói miệng là không quan tâm, nhưng nếu chết khi còn ế thì tôi sẽ ức lắm.
“Em đừng có yêu ai.”
“Tại sao?”
Eve đột nhiên mở miệng nói vậy. Hình như vì tôi nhắc đến chuyện kết hôn nên anh đã có suy nghĩ đó từ nãy đến giờ rồi thì phải.
“Cá nhân tôi mong em được sống mà không bị kìm hãm. Nếu trói buộc em vào đâu đó thì quá phí cho tài năng của em rồi.
Eveness giơ tay sờ lên tóc tôi rồi cố gắng hết sức để lấy ngón tay cuốn từng lọn tóc lại. Thế nên mái tóc xoăn của tôi lại càng thêm xoăn.
“Tiểu thư nhà quý tộc ngay từ lúc kết hôn thì sẽ bị giới hạn hành động rất nhiều mà. Chế độ thân phận chỉ là một cái tên, nhưng trong đó vẫn có quy tắc ngầm cả.”
Thế rồi anh vươn tay xuống phần eo của tôi và kéo tôi vào lòng. Anh cứ ôm như vậy một lúc rồi lại mở miệng nói với giọng cáu kỉnh.
“Thế nên nếu em tự nhiên mang người yêu đến gặp tôi thì cứ chuẩn bị tinh thần đi. Nếu không phải rồng thì tôi không cho đâu. Mà không, đến cả rồng cũng không được.”
Tôi vừa hỏi Eve ‘Anh lấy quyền gì ra để ngăn cản chuyện yêu đương của tôi?’, thế là Eve tránh né ánh mắt của tôi. Anh lẩm bẩm ‘Không biết, nói chung là không cho’.
Đó chính là khoảnh khắc tôi bị biến thành một kẻ ế vạn năm một cách cưỡng ép dù bản thân không muốn.
***
Kỳ nghỉ kết thúc và tôi quay trở lại trường. Cảm xúc trong lòng tôi rất phức tạp, vừa vui lại vừa buồn. Có vài toà nhà mới mọc lên trong trường như vừa được xây trong vài tháng kỳ nghỉ, khiến tôi thật muốn vỗ tay vì sự nhiều tiền của ngôi trường này.
Tôi đang vác vali và đi lên ký túc xá thì bỗng gặp chị Hazel. Chị ấy vừa ôm chặt lấy tôi vừa chào đón tôi.
“Trời ơi, Shushu xinh xắn nhà mình nghỉ vui chứ?”
“Vâng.”
Hình như Hazel càng ngày càng xinh đẹp lên thì phải. Nhìn chị ấy chào đón tôi làm tôi cũng vui vẻ nở nụ cười.
“Sao chỉ có em vui nhỉ? Chị chẳng vui tí nào.”
Nhưng mà vẻ mặt của Hazel đột nhiên cứng đanh lại, chị lạnh lùng nói một câu như vậy. Tôi hơi bàng hoàng.
“Sao trong kỳ nghỉ em có thể không đến tìm bà chị này đến một lần hả? Em có biết chị đã liên lạc nhiều đến mức nào để gặp em không?! Đã thế em còn không đến salon của nhà chị nữa! Em quá đáng lắm Shushu! Chỉ có lúc đi hoàn tiền mới gọi chị thôi! Sự tồn tại của chị đối với em chỉ là ‘bà chị hoàn tiền’ thôi à? Đùa sao?”
Hazel nắm lấy hai vai tôi rồi vừa liên tục lắc vừa hét lên như thế. Đúng là tôi đã hẹn trước với chị ấy thật. Mà Hazel chỉ nói một câu mập mờ ‘Nghỉ rồi thì hôm nào em với chị đi chơi nhé!’ nên tôi quên béng mất. Tôi nhanh chóng cho Hazel một chiếc bánh quy cây nhà lá vườn và xoa dịu chị ấy.
“Đổi lại thì em sẽ hay mang thật nhiều đồ ăn ngon đến lớp chị mà.”
Đôi mắt Hazel toả sáng lấp lánh, chị kêu lên ‘Thật sao?’.
Nghĩ lại thì tôi còn phải đến lớp Haroon thăm anh ấy một lần nữa. Không đi thì anh ấy sẽ lại mè nheo cho mà xem. Tôi phải lấy ngón tay đóng dấu và ký để hứa với Hazel thì chị ấy mới thả tôi đi.
Thế rồi tôi bước lên phòng học của các lớp năm ba.