***
Swanhaden thi thoảng tìm đến lớp tôi.
Lý do khiến một người học lớp Xanh Dương như cậu ấy lại tìm đến lớp Vàng, đương nhiên chính là vì Hestia.
Swan đến mà chẳng nói câu gì, sau đó cứ nhìn Hestia chằm chằm rồi cứ thế bỏ đi. Trừ vài lúc chào hỏi ra thì cậu ấy chẳng hé miệng nói câu nào. Swan cứ nhìn Hestia với ánh mắt dịu dàng như vậy làm tôi cảm thấy vô cùng xa lạ. Bởi vì tôi chưa thấy cậu ấy mang vẻ mặt của một người đã chìm sâu vào lưới tình bao giờ.
Mỗi lần Swan tìm đến thì cậu ấy còn chẳng nói câu gì với Hestia mà cứ thế quay về, như vậy còn làm tôi ngỡ ngàng hơn. Thế rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?
Hơn nữa, rõ ràng là Swan biết tôi luôn quan sát cậu ấy nhưng vẫn tỏ ra không nhìn thấy tôi. Còn chẳng định đối mắt với tôi nữa. Bị đối xử như không tồn tại như vậy làm tôi thấy hơi cay đắng.
Nhưng mà cứ thế này thì chắc về sau cậu ấy không nhờ tôi làm mối với Hestia đâu nhỉ.
Như mọi ngày, tôi lại tò mò không biết Hestia nghĩ gì về việc Swan cứ liên tục đến tìm mình.
“Tớ nghĩ gì về Swan?”
Tôi vừa gật đầu một cái thì mặt Hestia bỗng cứng đờ lại.
“Shushu, cậu để tâm đến Swanhaden đấy à?”
Hestia hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề chính, khiến tôi trả lời với vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Đâu có, không phải đâu. Vì tớ thấy cậu ấy có quan tâm đến cậu thôi mà.”
Nghe vậy, Hestia tỏ vẻ ngạc nhiên một hồi lâu. Rồi không biết đang nghĩ gì mà mặt cô ấy hơi nhăn lại, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười với tôi. Biểu cảm của Hestia hôm nay quả là muôn màu muôn vẻ.
“Ừm, vì cậu ấy đến tìm tớ mỗi ngày sao?”
“Ừ, đúng rồi.”
Tôi quan sát phản ứng của Hestia. Hình như cô ấy cũng không nghĩ xấu về Swan.
Thật ra tôi đã biết là các nam chính ít nhiều đều có thiện cảm với Hestia rồi, nhưng ngược lại, tôi vẫn chưa biết Hestia có cảm nghĩ như thế nào về mấy người họ. Thế này thú vị rồi đây.
Hestia đang sờ cằm và ngẫm nghĩ gì đó, nhưng rồi vẻ mặt của cô ấy dần dần cứng đờ lại.
“Shushu, riêng Swan thì tuyệt đối không được.”
“......?”
Hestia nói với vẻ mặt cứng đờ như vậy, trông cực kỳ xa lạ đối với tôi. Một người ngày nào cũng tươi cười và nhõng nhẽo tự nhiên lại không cười nữa làm tôi cảm thấy hơi hoảng hốt.
Tôi vừa hỏi “Có gì mà không được?” thì Hestia lại quay trở lại với nụ cười xinh đẹp thường ngày và trả lời “Không có gì”.
***
Tiết học buổi sáng đã kết thúc, tôi bắt đầu đi tới lớp học buổi chiều.
Sau khi tôi thay quần áo và bước ra ngoài võ trường thì chẳng hiểu sao xung quanh ồn ào tới lạ.
“Swannnnnn! Cậu, cái đồ…!”
Còn đang tự hỏi sao mà ồn ào thế thì tôi đã thấy đám học sinh lớp Kiếm thuật đuổi theo Swan, mặt ai cũng tràn đầy vẻ tức tối.
Swan liếc nhìn đám học sinh đang đuổi theo mình kia, trên mặt tỏ vẻ chán ghét.
“Nhìn cái đám lôi thôi như các cậu làm tôi khó chịu lắm. Đừng có đuổi nữa.”
“Cậu, cậu! Là cậu làm bọn tôi thành ra thế này chứ ai!”
Tôi quay ra quan sát đám người đang đuổi theo Swan mà cậu ấy nói là lôi thôi.
Quần áo của bọn họ bị xé rách một cách cực kỳ nghệ thuật.
Trên trang phục tập luyện của mấy đứa lớp Xanh Dương học khoa Kiếm thuật, phần ngực của áo bị xẻ nát tả tơi, trông đúng là lôi thôi. Riêng vùng đầu ngực còn được cắt thành hình trái tim nho nhỏ nữa.
Đám nam sinh đều đang hồng hộc đuổi theo trong bộ áo trái tim đó, trông ai cũng lếch thếch giống nhau.
“Các cậu muốn phân thắng thua với tôi còn gì. Nhận lời rồi mà còn đòi hỏi gì nữa?”
Swan trợn tròn đôi mắt vốn đã lớn của mình và tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Có vẻ như đám nam sinh kia là người đòi đấu với Swan trước. Cậu ấy vừa là tiểu Công tước, vừa có ngoại hình xinh đẹp lại vừa nổi danh là một pháp sư hệ trị thương, chắc việc cậu ấy vào khoa Kiếm thuật làm bọn họ cảm thấy khó chịu.
Với tình hình hiện tại thì chắc chắn là mấy người kia đã không thắng được Swan mà còn bị cậu ấy cắt quần áo tả tơi. Bộ đồ này về sau vẫn phải mặc tiếp, đúng là đáng thương thật.
“Làm gì có ai cắt quần áo như thế này chứ? Thế này thì bọn tôi luyện tập kiểu gì? Đã thế còn cắt hình trái tim!”
“Cậu bảo sau giờ học sẽ đi tỏ tình nên tôi giúp cậu đấy. Bày tỏ tình yêu bằng hình trái tim trên ngực đi.”
“Mặc đồ kiểu này thì bày tỏ kiểu quái gì? Thế nào cũng bị từ chối thẳng thừng!”
“Với bộ dạng như ăn mày của cậu thì chẳng làm gì cũng sẽ bị từ chối cả thôi. Đừng có đổ lỗi cho người khác.”
Một cậu nam sinh đang đuổi theo vừa tức giận gào lên thì Swan mới đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn.
Đúng là cậu ta có hơi đáng thương, nhưng cảnh tượng như một tiểu phẩm hài này lại khiến tôi cười phá lên. Oa, tính cách của Swanhaden đúng là ghê gớm thật. Đứng xem thì còn thấy buồn cười… chứ tôi mà là cậu nam sinh kia thì chắc tôi khóc thét lên mất.
Sau đó, một người khác cũng có thù oán với Swan mới tỏ vẻ uất ức mà hỏi.
“Tôi không đối đầu với cậu, cũng không cần tỏ tình, thế mà cậu vẫn cắt áo tôi đây này! Tôi chỉ đi ngang qua thôi mà!”
“À thế à?”
“C… cái thằng này! Tôi phải đập chết cậu!”
Swan cuối cùng cũng bị đám nam sinh phẫn nộ tóm lại. Theo tôi thấy thì cậu ấy cố tình để bọn họ bắt được mới đúng.
“Này. Sợ quá nha. Tôi là pháp sư nên mỏng manh dễ vỡ lắm đấy.”
“Cậu mỏng manh dễ vỡ chỗ nào?”
“Khụ khụ.”
Ngay khi bị tất cả mọi người vây lấy thì Swan mới lớn giọng tìm người cứu viện.
“Thầy ơi, các bạn đang “bắt nạt ma mới” này. Thầy cứu em với!”
Swan gọi thầy giáo với một giọng điệu không cảm xúc, thế là thầy giáo lớp Kiếm thuật tình cờ đi qua và cũng tình cờ có tinh thần chính nghĩa vô cùng cao, mới chạy về hướng bọn họ.
Sau đó, thầy nhanh chóng giải cứu Swan khỏi đám học sinh xung quanh.
“Mấy cái đứa này! Bạn Swan vào học muộn hơn các em còn chưa đủ khó khăn à?”
Swan đứng cạnh người thầy vừa giải cứu mình và tỏ vẻ yếu đuối.
“Thầy, em mệt mỏi lắm, hức hức.”
Dù diễn xuất của cậu ấy dở ẹc như đang đọc sách giáo khoa nhưng thầy giáo vẫn tin răm rắp.
Và nhờ vậy, Swan xử lý được hết đám nam sinh làm phiền mình từ nãy tới giờ. Cậu ấy nhìn mấy đứa đang bị kéo đi và còn vẫy tay chào bọn họ.
Được chứng kiến cảnh tượng ấy từ đầu đến cuối khiến cả người tôi run lên. Hừm, thế này thì Harley sợ cũng phải thôi. Vì cái tính của Harley dễ làm phiền những người như Swan lắm.
Nhưng hình như vì theo dõi quá chăm chú nên Swanhaden lại phát hiện ra sự có mặt của tôi.
Harley vẫn còn chưa tới võ trường, còn đám nam sinh vừa làm ầm ban nãy đã bị giáo viên kéo đi hết rồi. Tự nhiên bây giờ trong đấu trường chỉ còn lại mình tôi và Swan.
Swan đang quan sát đám người bị mình kéo xuống vực với vẻ mặt xấu xa thì bỗng nhiên cứng người lại. Đến cả nụ cười tươi trên gương mặt cậu ấy cũng cứng lại theo. Swan khẽ lẩm nhẩm “…Chết tiệt” rồi nhìn xuống sàn đất. Đến lúc này thì đáng lẽ ra cậu ấy phải nhìn tôi lấy một lần, ấy thế mà cậu ấy vẫn nhất quyết không chịu nhìn về phía tôi.
Swan cứ đứng yên như vậy một lúc, sau đó quay đầu về hướng ngược lại và đột nhiên chạy mất.
***
Sau khi chạy trốn ở giờ học Kiếm thuật lần trước thì Swan không còn đến gần Harley nữa. Nói đúng hơn là cậu ấy đang trốn tránh người thường xuyên ở bên cạnh Harley là tôi.
Tôi nghĩ, chẳng lẽ việc tôi nhìn thấy cảnh tượng đó làm cậu ấy cảm thấy xấu hổ sao? Nhưng tính cách của cậu ấy vốn không như thế nên nói vậy cũng không đúng. Tôi có tò mò về lý do khiến Swan chạy trốn, nhưng cơn tò mò cũng không kéo dài được lâu, sau khi đọc thực đơn bữa tối thì tôi chẳng còn nhớ đến nó nữa.
Tôi tìm đến lớp Xanh Lá để gặp Cory và Harley.
Thực ra tôi cũng chẳng có lý do cụ thể gì để gặp họ, chỉ là muốn đến chơi mà thôi. Lần trước Cory bảo “Trong tủ đồ của ta có nhiều đồ ăn vặt lắm, cô cứ đến lấy đi” nên chắc tí nữa cậu ấy sẽ cho tôi đồ ăn vặt thôi nhỉ?
Dạo gần đây tôi thèm ăn hơn nhiều so với trước kia. Bụng cũng đói thường xuyên hơn nên hay phải đi ăn ké đồ ăn vặt của Cory. Tôi vốn đã là dạng ăn nhiều rồi mà bây giờ cảm giác còn muốn ăn nhiều hơn nữa. Mặt khác, Cory lại cảm thấy khá vui vẻ khi thấy tôi ăn nhiều như vậy.
Vì thường xuyên cướp đồ ăn của Cory nên tôi thấy hơi áy náy, nhưng cứ nhìn vẻ mặt tự hào của Cory mỗi khi cậu ấy xem tôi ăn là tâm trạng tôi lại nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng mà tôi tuyệt đối không tới lớp Xanh Lá chỉ để ăn đâu. Tôi đến để gặp Cory với Harley mà. Đến để chơi mà. Tuyệt đối không vì mục đích vơ vét đồ ăn đâu.
Tôi vừa bước tới lớp Xanh Lá vừa thầm nuốt nước bọt. A, đói bụng quá.
Khi tới lớp họ, tôi vừa định gọi Cory và Harley thì ngay lập tức khựng lại.
Bởi vì lớp Xanh Lá đang trong tình trạng cực kỳ nhốn nháo.
Trung tâm của sự hỗn loạn là Cory, Harley và Swan, người không học trong lớp này.
Swan tự tay gấp hạc giấy để ném vào người Harley. Chẳng hiểu cậu ấy đã gấp sẵn bao nhiêu con mà bây giờ có thể ném không ngừng nghỉ như thế này. Đàn hạc giấy bay vút lên không trung và liên tục xông tới tấn công Harley.
“Bỏ ra.”
Harley đang ôm lấy cả đống máy ghi hình và máy chụp ảnh.
“Á, thực sự không được mà! Nhỏ đó mà biết là sẽ giết ta đấy!”
“Trước đó thì ta đã giết ngươi trước rồi.”
Harley phản kháng bằng cả tính mạng để không bị Swan cướp đồ, thế là Swan dùng ma thuật và lực tay để đè Harley xuống, đồng thời cầm hạc giấy lên với vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Trông hùng hổ như kiểu sẵn sàng chọc con hạc giấy nhỏ đó vào lỗ mũi của Harley vậy.
“Khi ta còn chưa bịt hết đường thở của ngươi thì mau đưa đây. Ta đang nhẫn nhịn lắm đấy.”
Harley đáng thương nhà tôi, thì ra là đang bị Swan trấn lột à? Tôi không biết đống đồ đó là gì, nhưng thay vì để tâm đến chúng thì tôi lại quan tâm tới những thứ nằm trong tủ đồ của Cory hơn. Ôi, lòng dạ lang sói của tôi.
Cory đang ở bên cạnh đó nhìn hai người họ và chỉ nói một câu.
“Harley, ngươi gây chuyện rồi.”
Cậu ấy vừa nói vậy vừa nhìn hai người trước mắt, còn cắn một miếng táo với bộ dạng bình thản. Thái độ chuẩn mực của một người bàng quan.
Khi đang theo dõi hai người họ, mắt Cory tình cờ chạm phải mắt của người vẫn đang đứng ngoài cửa lớp là tôi. Cậu ấy trợn tròn mắt như rất ngạc nhiên, sau đó mới nở nụ cười.
“Ô, Shushu tới rồi à?”
Câu nói của cậu ấy làm sự náo loạn đột nhiên dừng lại.
Swan đang đè Harley xuống để cướp đồ trong tay cậu ta, nhưng vừa nghe vậy thì cậu ấy đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống đất cùng với Harley. A, chắc là đau lắm.
Mặt khác, Cory nhìn tôi với thái độ cực kỳ mừng rỡ. Dạo gần đây tôi tự dưng dễ cáu nên hay lạnh nhạt với cậu ấy, thế mà lúc nào cậu ấy cũng chiều theo tâm trạng của tôi.
“Vừa đúng lúc ta đang chán. Ra khỏi lớp thôi.”
Cory đang cố kéo tôi ra khỏi hiện trường của vụ ẩu đả này. Phải, tôi cũng không có ý định xen vào đó. Nhưng mà…
Tôi thực sự không muốn rời xa tủ đồ của Cory đâu. Trong đó là cả một tiệm tạp hoá thu nhỏ đấy.
Tôi vừa nghĩ vậy thì lại ngay lập tức bỏ suy nghĩ đó đi. Shushu, Cory là chân chạy vặt của mày à? Sao cứ hở ra là tìm đồ ăn thế, cái con này…
Dù vậy nhưng tôi vẫn không thể xoá bỏ cảm giác tiếc nuối trong lòng và chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn tủ đồ của Cory.
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Cory khẽ cười một tiếng rồi chỉ vào đồng phục của mình.
“Thử cho tay vào túi xem.”
Tôi làm theo lời Cory và cho thử tay vào túi của cậu ấy.
“……!”
Ma thuật không gian phụ!
Cory ếm phép không gian phụ vào túi đồng phục của mình, khiến bên trong đó vang lên những tiếng sột soạt vui tai.
Tôi thò tay vào trong không gian phụ và tóm được ngay một thanh socola ngon lành.
Nghe tôi hỏi có được ăn không, Cory nói tôi cứ việc ăn thoải mái.
Oa, đỉnh thật đó. Sao tôi chưa bao giờ nghĩ tới cách này nhỉ?
“Cory, cậu đúng là thiên tài.”
Tôi vừa ăn socola vừa khen ngợi như vậy thì Cory cũng lấy ra một thanh socola khác dành cho mình.
Khi tôi và Cory bước ra khỏi lớp, lớp Xanh Lá lại trở nên náo loạn như lúc đầu.