Tuy quà sinh nhật của Đồ Tuấn Huy có hơi rẻ tiền, nhưng dù sao cũng là cậu ta đã lựa trong tiệm trang sức.
Nhưng quà của Hùng Đạt thì qua loa quá rồi thì phải?
Lâm Nam ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại cậu đưa qua, nghiến răng nghiến lợi nhận lấy, sau đó cân nhắc xem có nên mua món đồ gì đó giá nghìn tám trăm tệ để Hùng Đạt đau lòng một phen không.
Nhưng đoán chừng cũng không có khả năng lắm, khoảng thời gian này Hùng Đạt mua figure đã tốn cả vạn tệ.
Thú nhồi bông hình vẹt bán trên mạng cũng chỉ mấy chục tệ, đắt thì cũng mới hơn trăm tệ.
Lâm Nam tiện tay chọn một con, cũng không biết sau này Chanh có xem con vẹt nhồi bông là vẹt thật không.
Nhà hàng Nhật này giá cả đắt đỏ, dù sao thì Lâm Nam cũng không biết tại sao một phần cơm lươn có thể bán giá một trăm tệ, một phần tempura bột mì chiên tất cả mọi thứ cũng có thể bán mấy chục tệ.
“Đắt quá.” Nhìn thực đơn, Lâm Nam chỉ muốn chạy thẳng ra cửa, hôm nay là cô mời ăn đó.
“Không sao, nếu đắt quá thì lát nữa mấy đứa mình share tiền.” Đồ Tuấn Huy cũng không nghĩ đến chuyện chiếm hời quá nhiều, dù sao thì cậu cũng biết Lâm Nam không có nhiều tiền.
Lâm Nam do dự một hồi lâu, nghĩ đến dù sao thì ngày mai về rồi có thể ăn chực ở nhà Trần Nghiêu cũng không cần dùng tiền, bèn cắn răng, gọi một phần cơm bò núi lửa.
“Học kỳ sau là năm ba rồi, hai người có định tìm việc thực tập không?” Lâm Nam tò mò hỏi Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt đang ngồi đối diện.
Cô còn đang nghĩ đến lúc đó có thể cùng mấy người bạn cùng phòng đi làm cùng một công ty không.
Như vậy lúc đi làm cho dù……
Hùng Đạt dứt khoát lắc đầu, còn Đồ Tuấn Huy đưa ra lý do: “Chơi được thì sao phải đi thực tập? Đến lúc đó vừa phải lên lớp vừa phải đi làm, không mệt à?”
“Thật hâm mộ mấy ông chủ lớn không lo cơm ăn áo mặc như các anh.”
Cà khịa một câu xong, Lâm Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ của họ ngay bên cạnh cửa sổ, vừa quay đầu là có thể thấy khu vực hoạt động ở trung tâm Quảng trường Wanda, lúc này ở đó đang tổ chức một cuộc thi game di động, tuy vì góc độ nên không nhìn rõ màn hình lớn, nhưng Trần Nghiêu vẫn xem rất say sưa.
Lâm Nam cảm thấy cậu chủ yếu là nhìn mấy cô gái ăn mặc mát mẻ đứng hai bên sân khấu.
Thế là cô nhấc chân lên, dưới gầm bàn giẫm lên giày Trần Nghiêu, ngẩng đầu lườm cậu.
“Không nhìn nữa, không nhìn nữa.” Trần Nghiêu ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.
Nếu bình thường ở nhà em cũng ăn mặc ít vải thế này cho anh xem nhiều lần, thì anh cần gì phải nhìn người khác chứ?
Cậu lẩm bẩm trong lòng, nhưng sao cũng không dám nói ra, tuy nhiên Trần Nghiêu lúc dọn dẹp vali thường ngày, đúng là có thấy mấy bộ quần short váy ngắn.
Chỉ là Lâm Nam chưa bao giờ mặc, cũng không biết mua về làm gì.
Đợi gần nửa tiếng, món ăn Nhật được dọn lên.
Lâm Nam vốn tưởng cơm bò là mấy lát bò mỏng đến trong suốt đặt trên cơm, đợi lúc cơm bò được dọn lên, mới phát hiện đó là một ụ thịt bò được chất thành một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh còn có một quả trứng sống, vô cùng hoành tráng.
Chỉ là tuy cô biết trứng trong món ăn Nhật có thể ăn sống, nhưng nhìn vẫn thấy có chút ghê ghê.
Đồ Tuấn Huy vì tò mò còn gọi một bình rượu sake, nhưng mấy người lần lượt thử một lần, đều nhất trí cho rằng không quen uống, không thể uống được.
“Nói mới nhớ, mày với Trần Nghiêu bao giờ cưới? Tốt nghiệp một cái là cưới luôn à?” Đồ Tuấn Huy lè lưỡi đặt ly rượu xuống bàn, ngẩng đầu hỏi chuyện riêng tư của hai người.
Tuy đã đính hôn, nhưng thời gian kết hôn thì vẫn chưa thật sự xác định, dù sao thì chuyện của mấy năm nữa vẫn còn chưa rõ.
Trần Nghiêu xua tay, biết tên này lại đang nghĩ đến chuyện chiếm hời: “Dù sao thì đến lúc đó chắc chắn sẽ gọi chúng mày đến uống rượu mừng, bọn tao còn chưa vội mày vội cái gì?”
“Tao không phải là sợ mày quá đểu, câu lấy Lâm Nam mấy năm nữa rồi đá nó sao?”
“Tao là loại người đó à?” Trần Nghiêu ưỡn thẳng lưng, hùng hồn, “Tao với Lâm Nam là một lòng một dạ!”
“Giai đoạn nồng cháy thường nói thế.” Hùng Đạt lẩm bẩm cà khịa.
Là người vừa mới chia tay, cậu nói câu này đúng là khá có sức thuyết phục.
Tuy nhiên Lâm Nam cảm thấy bây giờ cô và Trần Nghiêu đã không còn xem là giai đoạn nồng cháy nữa rồi.
Ít nhất thì bây giờ ở chung với Trần Nghiêu, lúc nào cũng ghét cái này ghét cái nọ.
Chắc là kiểu mày ghét tao tao ghét mày, thấy mày là ngứa mắt, ngày nào cũng phải cãi nhau, nhưng xa nhau một thời gian lại thấy nhớ da diết.
“Với lại hai đứa nó đều là mối tình đầu.” Đồ Tuấn Huy ra vẻ chuyên gia tình cảm nhấp một ngụm sake, tuy không ngon, nhưng đồ mình bỏ tiền ra mua thì khóc cũng phải uống hết, “Mối tình đầu thường không có kết quả tốt, xem Hùng Đại là biết.”
Trần Nghiêu phản bác: “Hai đứa mày là không có bạn gái nên ghen tị với tao!”
“Hừ hừ, lão tử mà muốn tìm bạn gái thì chẳng phải là chuyện phút mốt sao?!” Đồ Tuấn Huy vô cùng kiêu ngạo.
Lâm Nam chen vào hỏi: “Vậy mày với Lâm Khả Hân bây giờ tiến triển thế nào rồi?”
“Lâm Khả Hân nào?” Đồ Tuấn Huy lập tức bắt đầu giả ngơ, cái đầu to lắc mấy cái, “Tao không có hứng thú với con gái, đừng có nhắc đến con gái với tao.”
“Nó bây giờ tối nào cũng gọi điện cho Lâm Khả Hân, một lần nửa tiếng.” Hùng Đạt hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng khoảng thời gian trước lúc cậu tự kỷ còn ngày nào cũng xem Đồ Tuấn Huy gọi điện nói chuyện với con gái, không biết đã ghen tị bao lâu.
Nếu Hùng Đạt có chút nhân cách phản xã hội, thì bây giờ Đồ Tuấn Huy có lẽ đã qua cả tuần đầu rồi.
Trần Nghiêu cũng công kích: “Tao thật sự không biết Lâm Khả Hân sao lại thích thằng mập này nữa, chắc là mắt mù rồi?”
“ĐCM! Lão tử đây gọi là mập có cảm giác an toàn!”
Tuy giọng điệu vẫn kiêu ngạo, nhưng khuôn mặt mập đó vậy mà lại bắt đầu ửng hồng, cậu ưỡn thẳng lưng, không có lý cũng phải cố cho có lý: “Tao với Lâm Khả Hân là anh em bạn chí cốt biết chưa!”
“Tao với Lâm Nam trước đây cũng là anh em bạn chí cốt.” Trần Nghiêu gật đầu đầy đồng cảm, “Xem ra mày định học bản lĩnh của tao?”
Biến anh em thành vị hôn thê thì có bản lĩnh gì?
Lâm Nam dưới gầm bàn lại đá Trần Nghiêu một cái, nhưng Trần Nghiêu vẫn không hề kiềm chế: “Nào! Gọi tao một tiếng bố, tao dạy mày cách biến bạn thân thành bạn gái!”
“Lúc nào cũng có kẻ xấu muốn làm bố tao.” Đồ Tuấn Huy cười hì hì hai tiếng, sau đó đột nhiên đứng dậy, hai tay cầm ly rượu bái Trần Nghiêu một cái, “Bố!”
Lâm Nam không nhịn được cười, bụm miệng, hai vai run không ngừng, sợ không cẩn thận lại cười ra tiếng heo kêu.
Trần Nghiêu lại thất kinh: “Mẹ mày còn thật sự biến Lâm Khả Hân thành bạn thân rồi à?”
“Lão tử làm sao biết trong đầu con nhỏ đó nghĩ gì! Ngày nào cũng gọi điện cho tao nói chuyện PUBG, nói chuyện Vương Giả, không thì lại chê lão tử béo!” Đồ Tuấn Huy mắng mỏ.
Hùng Đạt cúi đầu, im lặng ăn cơm, luôn cảm thấy lại bị phát “cẩu lương” vào mặt.
May mà ngày mai cậu chuẩn bị đi rồi, nếu không có lẽ thật sự không nhịn được.
Lúc ăn cơm, Đồ Tuấn Huy bắt đầu điên cuồng thỉnh giáo Trần Nghiêu cách biến bạn thân thành bạn gái, tuy nhiên Lâm Nam ngồi ngay bên cạnh, Trần Nghiêu cũng không thể nói quá chi tiết, nếu không có thể sẽ phải vào bệnh viện.
Cuối cùng cậu đưa ra kết luận: “Có lẽ Lâm Khả Hân đã thích mày rồi, chỉ là chê mày quá béo thôi?”
“Nếu không cũng không rảnh rỗi ngày nào cũng gọi điện cho mày chứ?” Trần Nghiêu suy đoán.
“Vậy tiếp theo tao phải làm sao?” Đồ Tuấn Huy nghiêm túc hỏi.
“Tiếp theo thì cứ thế nhào vào hôn thôi, thành công thì cô ấy là bạn gái mày, không thành công thì vào tù mấy ngày vì tội sàm sỡ.” Hùng Đạt đề nghị.
“Mẹ mày là không muốn thấy lão tử sống tốt mà!”
“Cũng không biết là ai biết tao bị cắm sừng đã vui vẻ cả hai ngày trời.”
