Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 101

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5420

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11764

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13708

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1970

Tập 3 - 579. Quà Tặng

Trần Nghiêu hoảng lắm.

Cậu trước đó còn nhớ sinh nhật của Lâm Nam, nhưng đến bây giờ lại vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật.

Tuy Lâm Nam có lẽ sẽ không giống mấy cô gái khác, không có quà là một khóc hai quấy ba thắt cổ, nhưng không có quà vẫn thấy chột dạ.

Lần tụ tập này không chọn nhà hàng ở cổng sau trường, mấy người họ định đi Quảng trường Wanda dạo phố, tìm một nhà hàng thú vị, nếu được, Trần Nghiêu còn muốn nhân lúc dạo phố lén lút mua quà.

Đầu tiên là về nhà trọ, Lâm Nam như một cô gái nhỏ khoe với Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt về thú cưng mới của mình.

Chanh lớn rất nhanh, mới có một tuần mà lông đã mọc gần hết, chỉ còn lại lông dưới cổ còn hơi thưa thớt, để lộ ra cái diều màu hồng.

Lờ mờ đã có dáng vẻ của một con vẹt trưởng thành rồi.

Nhưng mấy ngày nay con chim này không thèm ăn gì, Lâm Nam đoán là đã đến giai đoạn chán sữa, nên để trong lồng ấp một ít viên dinh dưỡng kê, lúa mạch, cố gắng cai sữa cho Chanh.

“Trông xấu vãi, mẹ nó còn hói hơn cả Hùng Đại.” Đồ Tuấn Huy săm soi Chanh đang đứng trên ngón tay Lâm Nam, mặt đầy vẻ ghét bỏ, “Sao mày lại nghĩ đến chuyện nuôi chim? Đi vệ sinh bừa bãi không hôi à?”

Loại vẹt Corella màu vàng trắng này vốn có bệnh hói đầu, nhưng lớn lên lông xung quanh sẽ che đi cái đầu hói, nếu không dùng tay vạch ra thì về cơ bản sẽ không nhìn thấy.

“Không hôi!” Lâm Nam trừng mắt nhìn cậu, lại khoe khoang cầm con vẹt đến trước mặt Hùng Đạt.

Hùng Đạt im lặng một lát, nói trái với lòng mình: “Đẹp đó.”

Vì Chanh chủ yếu vẫn là uống sữa bột, nên lúc ăn thường sẽ dính một ít lên lông, làm lông bẩn thỉu, thật sự không thể dùng từ đáng yêu để hình dung được.

Nhưng vẹt nhỏ thế này còn chưa thể tắm, Lâm Nam cũng chỉ có thể cố gắng dùng khăn giấy lau, nhưng lau mãi cũng không sạch.

Cho Chanh ăn hai miếng sữa, con vẹt này đã không còn hứng thú ăn tiếp, ngừng tiếng kêu như heo bị chọc tiết, lóc cóc bước những bước chân ngắn cũn cỡn tự mình chạy về lồng ấp, tò mò gặm gặm cắn cắn mọi thứ trong lồng ấp.

Lâm Nam lúc này mới yên tâm, đậy lồng ấp lại, ngẩng đầu nói: “Đi thôi, đi Wanda.”

Bắt hai chiếc xe công nghệ, hai người nhanh chóng đến Quảng trường Wanda cách đó không xa.

Người đi đường trong trung tâm thương mại ngày càng đông, gần như không ai đeo khẩu trang, đã sớm quay lại trạng thái sinh hoạt như trước dịch.

Ngày mai mọi người sẽ đường ai nấy về, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy, Đồ Tuấn Huy còn đang suy nghĩ nghỉ hè nên đi du lịch ở đâu, Hùng Đạt không nói một lời, còn Trần Nghiêu nhìn đông ngó tây, tìm món quà thích hợp tặng cho Lâm Nam.

Lâm Nam vẫn còn hơi lo lắng cho Chanh đang ở nhà một mình, mấy ngày gần đây con vẹt đó ăn ngày càng ít, trông cũng gầy hơn so với lúc mới về, nhưng thành phố này cũng không có bệnh viện thú cưng đặc biệt nào, phần lớn chỉ khám cho chó mèo.

Đang lơ đãng, ánh mắt cô lại dừng lại ở một spa thú cưng.

“Đó là tiệm thú cưng cho chó mèo.” Trần Nghiêu giải thích.

“Không phải, em thích cái túi đó.” Ánh mắt Lâm Nam xuyên qua cửa kính, dán chặt vào chiếc balo mèo trên tủ trưng bày, “Nếu sửa lại một chút, lắp thêm một cái giá đứng vào trong, có phải là có thể dùng làm balo mang vẹt ra ngoài không?”

Trần Nghiêu tức thì mừng như điên: “Vậy anh mua về sửa giúp em, sửa xong rồi xem như là quà sinh nhật của em nhé?”

Lâm Nam bây giờ toàn tâm toàn ý đều ở trên người Chanh, đánh đúng sở thích mua đồ dùng cho vẹt quả thật là một món quà không tồi.

Quả nhiên, Lâm Nam phấn khích gật đầu.

Nhưng sửa một cái balo làm quà vẫn còn thiếu thiếu gì đó.

Trần Nghiêu lại tiếp tục nói: “Hay là đợi về rồi, chúng ta mua ít tấm acrylic, làm cho Chanh một cái lồng chim trong suốt?”

“Lồng chim acrylic?” Lâm Nam gật đầu lia lịa, “Được.”

Cô lên mạng sớm đã ngắm nghía không ít lồng chim, nhưng không gian lớn, lồng chim đẹp về cơ bản đều rất đắt, lồng chim bằng acrylic còn đắt đến cả nghìn tệ.

Đồ Tuấn Huy bên cạnh vẫn mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Nuôi con chim xấu thế thà nuôi một con mèo còn hơn, còn đặc biệt làm lồng chim cho con chim đó làm gì?”

“Liên quan gì đến mày!” Lâm Nam không chút do dự mà vặc lại.

Tuy bây giờ Chanh quả thật có chút xấu, nhưng lớn lên rồi, lông lá sum suê là sẽ đẹp thôi.

Cho dù lớn lên vẫn xấu như vậy, thì cũng là xấu mà đáng yêu.

Spa thú cưng này kinh doanh chủ yếu là tắm rửa làm đẹp cho chó mèo, đồng thời bán một ít đồ chơi đồ dùng đẹp mắt cho chó mèo, tuy không liên quan đến vẹt, nhưng balo mèo thì không sao cả.

Mua một chiếc balo mèo kiểu Poké Ball, Trần Nghiêu bắt đầu suy nghĩ nên đi đâu nhặt một cành cây về cố định trong balo mèo làm giá đứng cho vẹt.

Còn Lâm Nam đeo balo, tâm trạng ngày càng phấn chấn.

Không hiểu sao, có thú cưng rồi mua bất kỳ đồ dùng gì cho thú cưng cũng sẽ mang lại cho “con sen” một cảm giác vui sướng.

“Ngày mai anh sẽ làm xong giá đứng cho em, lúc đó mang Chanh đi có thể để nó vào trong rồi.”

Mắt Lâm Nam cười cong thành vầng trăng khuyết, gật gật đầu đi ra khỏi tiệm, lại thấy Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt đang nhìn về một hướng, nhỏ giọng nói gì đó.

Cô sáp lại gần, cũng thuận theo hướng đó nhìn qua, lại thấy bố của Phan Mậu Hâm và Tiểu Tuệ đó đang tay trong tay dạo phố trong trung tâm thương mại.

Cô gái hai mươi mấy tuổi nắm tay người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, có cảm giác như cha con.

Trùng hợp thế sao?

Thật ra cũng không tính là trùng hợp, dù sao thì khu vực này trung tâm thương mại sầm uất nhất chính là Wanda.

Cô cẩn thận liếc nhìn Hùng Đạt, phát hiện Hùng Đạt cũng không có biểu cảm gì nhiều, ngược lại Đồ Tuấn Huy vẫn còn bực bội.

“Mẹ nó chứ con nhỏ này mà biết Hùng Đạt là phú nhị đại, không chừng bây giờ lại bám lấy rồi!”

Hùng Đạt nhún vai: “Như vậy cũng tốt, dù sao cũng xem như là nhìn rõ bộ mặt của một người.”

Gần hai tuần trôi qua, cậu rõ ràng cũng đã nghĩ thông suốt, bây giờ nhìn bạn gái cũ ánh mắt như nhìn một người qua đường.

“Đúng thế đúng thế, nó mà thấy mấy chục nghìn mẫu trang viên nhà Hùng Đạt, mỏ khoáng ở sân sau, con hổ thú cưng, chắc chắn sẽ hối hận chết.” Lâm Nam cũng sáp lại, nháy mắt với Hùng Đạt.

“Tao chỉ là một thằng nghèo thôi.” Hùng Đạt không để ý đến Lâm Nam, nhưng Đồ Tuấn Huy cũng bắt đầu tâng bốc gia thế của Hùng Đạt, cứ thế cùng Lâm Nam thổi phồng Hùng Đạt thành hoàng gia Dubai.

Không biết là phong trào từ đâu ra, mấy người trong ký túc xá của Lâm Nam luôn thích giả nghèo, cũng rất thích cà khịa gia thế của những người bạn cùng phòng khác.

Lại dạo một vòng trong trung tâm thương mại, mấy người họ để mắt đến một nhà hàng Nhật.

Tuy Lâm Nam không mấy hứng thú với món ăn Nhật, nhưng Hùng Đạt và Đồ Tuấn Huy đều đã đồng ý, nên tạm thời không có ý kiến gì cô cũng thuận theo tự nhiên.

Lần tụ tập chia tay trước nghỉ hè này bây giờ đã thành tiệc sinh nhật của Lâm Nam, mấy người họ vừa tìm được chỗ ngồi, Đồ Tuấn Huy, người giỏi gây sự nhất, liền từ trong túi lấy ra mấy cái kẹp tóc có hình nhân vật hoạt hình đưa cho Lâm Nam.

“Xem này, quà sinh nhật tao mua cho mày đó, vừa mới tốn mười tệ mua.” Đây là lúc nãy Lâm Nam và Trần Nghiêu đi mua balo mèo cậu tiện tay mua ở tiệm trang sức.

Lâm Nam mặt đầy vẻ ghét bỏ nhận lấy mấy cái kẹp tóc, sau đó lại mặt đầy vẻ mong đợi nhìn Hùng Đạt.

Cậu ấy có tiền như vậy, chắc chắn sẽ không tặng đồ rẻ tiền như thế này đâu nhỉ?

Đối phương suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Tao tặng mày một figure vẹt Corella nhé?”

“Ể? Sao trước đây mày biết tao mua vẹt?”

Hùng Đạt đưa điện thoại cho Lâm Nam: “Mày tự lên mạng chọn đi, địa chỉ nhận hàng nhớ đừng ghi sai.”