Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Tập 3 - 582. Mẹ Chồng Sợ Vẹt

Lúc đến nhà Trần Nghiêu đã là tám giờ tối rồi.

Trong nhà không một bóng người, chú dì vẫn chưa về, Lâm Nam vừa vào nhà, lập tức bắt đầu sắp xếp lồng ấp cho Chanh.

Vì lo chú dì không thích chim, nên cô đành phải đặt lồng ấp trong phòng ngủ của Trần Nghiêu, tuy phòng ngủ sẽ bật điều hòa suốt, nhưng lồng ấp có chức năng tăng nhiệt độ và kiểm soát nhiệt độ, nên cũng chỉ tốn thêm chút điện.

“Vừa về đã loay hoay với con chim rồi.” Trần Nghiêu mới đặt hai chiếc vali nặng trịch vào phòng ngủ, thì đã thấy Lâm Nam sắp xếp xong cho Chanh rồi.

Lâm Nam liếc cậu một cái, trêu chọc: “Ở đâu ra cái mùi giấm chua lè thế này?”

Sao lại có người ghen với cả thú cưng chứ?

“Làm gì có?” Trần Nghiêu cất quần áo trong vali vào tủ, sau đó đặt mông ngồi xuống trước máy tính, nóng lòng chuẩn bị chơi game.

Cậu ghét cay ghét đắng cái máy tính xách tay thường dùng, màn hình nhỏ cấu hình kém, một vài game muốn chơi thì giật lag liên tục, hại cậu chỉ có thể tỏ vẻ ham học.

“Tối nay em ăn gì?”

“Gì cũng được, để em xem có đồ ăn ngoài gì không.” Lâm Nam ngồi ở đầu giường, ngả người ra sau, tay trái chống người, tay phải mở ứng dụng đồ ăn ngoài.

Cô đã quá quen với nhà Trần Nghiêu rồi, hoàn toàn không xem mình là khách, vươn vai rồi nằm thẳng ra giường, vô cùng thoải mái.

Nhưng chú dì rõ ràng cũng không xem cô là khách, ở ngưỡng cửa luôn có sẵn dép lê của cô, chỉ là mùa hè nóng nực Lâm Nam không thích đi lắm.

“Khi nào em định về nhà ông ngoại?” Trần Nghiêu mở game, quay đầu lại hỏi trong lúc đợi game tải.

Lâm Nam suy nghĩ một lát rồi nói: “Một hai tuần nữa, xem có đến chỗ dì út của anh làm giáo viên dạy thêm không, nếu đi thì về thăm ông ngoại sớm.”

“Làm giáo viên dạy thêm có gì hay ho, nghỉ hè không chơi cho đã đi?”

Nói thì nói vậy, nhưng Lâm Nam thật sự muốn làm gì đó trong kỳ nghỉ hè.

Nếu không gần hai tháng này không làm gì mà ngày nào cũng chơi máy tính, e là sẽ bị bố mẹ Trần Nghiêu ghét chết mất.

Tiếc là tuần trước không tìm được công việc ưng ý ở gần trường.

Cô than một tiếng, lăn qua lăn lại trên giường, sau đó tùy ý gọi một món ăn ngoài, đứng dậy đi cho vẹt ăn sữa bột.

“Không đi làm thì em ở nhà chăm Chanh cho tốt, người ta nói nuôi vẹt như nuôi con nít, đều phải giáo dục.” Lâm Nam vừa lẩm bẩm, vừa mở kiến thức nuôi trẻ trên điện thoại ra, “Trước đây em đã dạy xong sách giáo khoa mẫu giáo rồi, anh nói xem bây giờ dạy gì thì tốt hơn?”

Cô kiên trì sử dụng ma pháp với Chanh, tiếc là bây giờ Chanh còn quá nhỏ, cũng không nhìn ra có hiệu quả gì không.

“Dạy nó cách làm chim à?”

“Cái này em cũng không biết......” Lâm Nam lẩm bẩm, đau đầu không thôi, “Nghe nói lúc cai sữa tốt nhất là có một con chim lớn dạy nó cách ăn kê, cách bay.”

“Ăn kê thì em chịu, còn bay thế nào thì có thể dạy một chút, chỉ là nguyên lý không giống lắm......”

Trần Nghiêu kinh ngạc quay đầu lại: “Em còn biết bay à?”

“Biết ma pháp này, nhưng chưa dùng bao giờ.” Lâm Nam đắc ý, “Học được lúc nhảy bungee lần trước đó!”

“Nhưng không phải em sợ độ cao sao?”

Sau lần nhảy bungee, nỗi sợ độ cao của Lâm Nam đã đỡ hơn trước nhiều, nhưng vẫn sợ.

Nếu không cũng sẽ không đến giờ vẫn chưa thử ma pháp bay.

Đang nói chuyện, Chanh như thường lệ chỉ ăn hai miếng sữa liền lóc cóc chạy về lồng ấp, rõ ràng cũng nhận ra nhiệt độ bên ngoài không mấy thân thiện với nó.

Trần Nghiêu trực tiếp bật điều hòa xuống mười sáu độ, tên này trước nay luôn sợ nóng.

Đồ ăn ngoài đến cũng khá nhanh, chưa đến nửa tiếng, món gà rán kiểu Hàn Lâm Nam gọi đã đến.

Ăn gà rán, kê một cái ghế ngồi bên cạnh Trần Nghiêu xem cậu chơi Monster Hunter, Lâm Nam cũng xem rất say sưa, thỉnh thoảng lại đưa tay vào trong lồng ấp xoa xoa cái đầu nhỏ của Chanh, dùng ma pháp nói với nó một vài triết lý làm chim.

Mãi đến khoảng mười giờ tối, cửa nhà Trần Nghiêu mới được mở ra.

“Nam Nam đến rồi à?”

Dì hớn hở mở cửa phòng, thò đầu vào trong, lại vừa hay thấy con vẹt trong chiếc lồng ấp trong suốt, tức thì bị dọa cho giật mình: “Sao lại nuôi chim rồi?”

“Thú cưng con mới mua.” Lâm Nam giải thích, quay đầu nhìn, lại thấy sắc mặt dì trắng bệch, tâm trạng tức thì rơi xuống đáy vực, thăm dò hỏi, “Dì không thích chim à?”

“Dì sợ mấy thứ mỏ nhọn này......” Dì trông có vẻ hơi lúng túng.

Ể?

Còn có người sợ mỏ nhọn sao? Mà còn là đầu bếp nữa chứ?

Lâm Nam cũng không nghĩ tất cả mọi người đều có thể thích Chanh, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Vậy con để nó trong phòng ngủ không ra ngoài dọa dì nhé?”

“Vậy thì tốt nhất.” Dì vội vàng đóng cửa lại, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Chanh.

Con vẹt nhỏ chưa đầy tháng tuổi vậy mà đã dọa lui một người phụ nữ trung niên bốn mươi mấy tuổi sao?

Lâm Nam còn có chút tự trách, lẽ ra lúc mua vẹt cô nên hỏi dì trước.

Trần Nghiêu lại khá vui vẻ: “Tốt đấy, sau này Chanh ở trong phòng thì mẹ anh sẽ không xông vào mà không gõ cửa nữa.”

“Nhưng vệ sinh phòng ngủ của anh sau này chúng ta phải tự làm rồi.”

“Không sao, dù gì vệ sinh cũng là em phụ trách mà.”

Lúc ở nhà trọ, Trần Nghiêu thường phụ trách nấu cơm và giặt quần áo cho hai người, còn Lâm Nam phụ trách hai ba ngày lau nhà một lần.

Một lát sau, dì mới gõ cửa: “Nam Nam, ra đây một lát.”

“Dạ!”

Cô lập tức đứng dậy, đẩy cửa rời khỏi phòng ngủ, lại thấy dì cầm hai ly sữa trong tay, vẻ mặt có chút oán trách Lâm Nam: “Con về cũng không gọi điện cho dì một tiếng, mang một con chim về cũng không nói một lời.”

“Con tưởng Trần Nghiêu nói với dì rồi......” Lâm Nam mặt đầy vẻ đáng thương nhìn dì, đổ vỏ lên đầu Trần Nghiêu.

“Dì sợ chim nhất.” Bà nghe vậy, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đặt ly sữa vào tay Lâm Nam, “Hồi nhỏ cũng không biết chọc phải ai, ngày nào ra đường cũng có con chim mổ vào người dì......”

Chắc là do chọc tổ chim nên mới bị nó ghét nhỉ?

Lâm Nam có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy không khí nghiêm túc không nên cười ra tiếng.

Nhưng mím môi, vai vẫn không nhịn được mà run lên.

“Đừng có mang con chim đó ra ngoài nhé.” Dì lại nhấn mạnh nhắc nhở.

“Con biết rồi, không mang ra ngoài dọa dì đâu.” Lâm Nam nghiêm túc gật đầu.

Dì lúc này mới hơi yên tâm, quay người định đi, nhưng vẫn lo lắng mà liên tục quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ của Trần Nghiêu.

Lâm Nam cầm ly sữa nóng quay về phòng, đưa cho Trần Nghiêu một ly rồi hỏi: “Chú sao vẫn chưa về?”

“Chú ấy còn phải dọn dẹp vệ sinh quán, mẹ anh thường là quán đóng cửa rồi thì về dọn dẹp nhà cửa.” Trần Nghiêu lúc trước đã nghe thấy cuộc trò chuyện ở cửa, không nhịn được cười, “Nếu không phải vì Chanh, anh thật sự không biết mẹ anh sợ chim, bảo sao trong nhà không bao giờ mua gà nguyên con vịt nguyên con.”

Trần Nghiêu tức thì cảm thấy đã nắm được thóp của mẹ mình, bắt đầu suy nghĩ sau này nếu còn bị đem ra so sánh với con nhà người ta, thì sẽ lấy Chanh ra dọa.