Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Ngoại truyện: Chuyện xưa giữa Lâm Nam và Trần Nghiêu - Phiên Ngoại 3: Trần Nghiêu

Bố mẹ lại đi làm rồi.

Hôm nay đã là tuần thứ hai của cấp hai rồi.

Thế nhưng Lâm Nam đến giờ vẫn chưa quen được một bạn học mới nào…

Cậu lờ mờ nhớ được tên của mấy bạn học ngồi cạnh, nhưng lại thường xuyên nhầm lẫn.

Vì tuổi nhỏ, dáng người lại thấp bé, cậu được xếp ngồi cùng bàn với một bạn nữ.

Thế nhưng đây chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Ngay ngày đầu tiên quen biết bạn nữ này, vạch ranh giới đã được vẽ ra, sau đó cô bạn cùng bàn trong ba ngày liền chưa từng nói với cậu một câu nào.

Cậu cũng không biết làm sao để chủ động mở lời làm quen với người khác, mỗi ngày chỉ ngoan ngoãn nghe giảng, tan học, một mình đến nhà ăn của trường ăn cơm rồi về nhà.

Học lực của Lâm Nam cũng không tệ, trước đây lúc học tiểu học dưới quê thường xuyên đứng top đầu trong lớp, nhưng đến đây, cậu lại vì sự bối rối bất an của môi trường mới mà chẳng có tâm trí học hành.

Hơn nữa ở đây một người bạn cũng không có…

Cậu có chút không thoải mái mà nằm bò ra bàn, vạch ranh giới của bạn cùng bàn chỉ chia cho cậu một phần ba cái bàn, cậu cũng không muốn tranh giành gì, cũng chưa bao giờ vượt qua.

Tai dỏng lên nghe thầy cô trên bục giảng bài, cậu thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi chép vài dòng.

Cậu ngồi ở hàng thứ ba trong lớp, có lẽ vì ngồi gần giáo viên, mấy bạn học xung quanh học hành cũng khá nghiêm túc, tuy cũng sẽ thì thầm nói nhỏ vài câu, nhưng so với mấy bạn cao to ngồi hàng sau thì đã tốt hơn nhiều.

Không khí học tập ở trường huyện lỵ tốt hơn dưới quê không ít.

Nhưng du côn cũng không ít, có lẽ vì cậu tuổi nhỏ dáng người thấp bé, lại có vẻ ngoài dễ bắt nạt, trong lớp luôn có mấy học sinh thích trêu chọc cậu, thậm chí lúc ra chơi còn bị bạn học trấn lột cái gọi là tiền bảo kê.

Nhưng việc trêu chọc tẩy chay cũng không quá nghiêm trọng, Lâm Nam cũng không để trong lòng, chỉ có mười mấy tệ tiền bảo kê bị trấn lột luôn khiến cậu canh cánh trong lòng.

Cậu bất giác quay đầu nhìn về phía sau lớp học, ánh mắt nhắm vào Trần Nghiêu mà cậu đã gặp lúc báo danh, Trần Nghiêu phát hiện ánh mắt của cậu, ngẩng đầu lên cười một cái, lại dọa cậu sợ đến mức vội vàng quay đầu nằm rạp xuống.

Trước đó Lâm Nam còn nghĩ có nên chính thức làm quen với bạn học mới Trần Nghiêu không, dù sao thì trông cũng khá hiền lành, chỉ là hơi ngốc một chút, lúc tan học luôn nằm bò trên cửa sổ cạnh hành lang, không biết nhìn gì ở bên ngoài.

Nhưng sau này, cậu nhìn thấy Trần Nghiêu cùng một đám học sinh không bao giờ nghe giảng trong lớp trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc, liền rén ngay.

Trông thì hiền lành, hóa ra cũng là du côn, xin kiếu.

Mấy lần Trần Nghiêu chủ động chào hỏi cậu, cậu đều không dám đáp lại.

Dù sao thì ở huyện lỵ không có nhiều anh em họ hàng che chở, hèn một chút, không gây sự ngoan ngoãn đi học, cũng khá tốt.

Tiết cuối cùng chiều nay là tiết thể dục.

Tuy có giáo viên thể dục, nhưng cũng chỉ là một đám học sinh xếp hàng trên sân thể dục, giáo viên liếc mắt một cái, rồi tuyên bố tự do hoạt động.

Lúc tiết thể dục kết thúc, từ sân thể dục về lại lớp học, Lâm Nam lại phát hiện bàn học của cậu bừa bộn một mớ.

Nhìn kỹ lại, cặp sách trong hộc bàn đã không thấy đâu.

Nhìn một vòng quanh lớp, cậu lúc này mới phát hiện hai học sinh ngồi hàng sau đang cầm cặp sách của cậu lục lọi gì đó.

Chính là hai học sinh lần trước ra chơi đòi tiền bảo kê của cậu.

“Các cậu làm gì thế?” Cậu chau mày, hùng hổ bước lên trước, cứng rắn hét lên, “Đây là cặp sách của tôi!”

Trong mắt cậu, bản thân lúc này giống như một con sư tử nổi giận, một tiếng gầm đầy khí thế.

Chỉ là trong mắt hai tên du côn, dáng vẻ ấm ức của cậu trông như sắp khóc đến nơi, lại còn phải cố tỏ ra hung dữ, trông chẳng khác nào một chú mèo con.

Vốn định trả lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Nam, họ liền xách cặp sách lên: “Muốn thì đến cướp đi! Cướp được thì trả cho cậu.”

Nói rồi, hai người vội vàng ôm cặp sách chạy ra hành lang, Lâm Nam sững người một chút, cũng hoảng hốt đuổi theo.

Cậu có chút không hiểu tình hình, rõ ràng lần trước đã nộp tiền bảo kê rồi.

Chạy ra hành lang, lại thấy họ đã chia ra chạy, Lâm Nam nhắm vào đứa đang ôm cặp sách của mình, cúi đầu một mực đuổi theo.

So với những học sinh mười hai mười ba tuổi này, cậu mới mười một tuổi rõ ràng không bằng đối phương về mặt phát triển, chiều cao chân dài đều có sự chênh lệch rõ rệt, người ta chạy một bước, cậu phải đuổi hai bước.

Sau khi náo nhiệt chạy một vòng quanh hành lang của tòa nhà dạy học, Lâm Nam cuối cùng cũng dồn được đối phương vào cuối hành lang tầng ba.

“Trả lại cho tôi!”

Thở hổn hển, thể lực của Lâm Nam đã không còn, nhưng đối phương vẫn cười cợt, giơ cặp sách lên, ném lên cao.

Cậu trơ mắt nhìn cặp sách bay qua đầu, quay đầu nhìn lại, lại thấy học sinh kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng, vừa hay đỡ được cặp sách của mình.

Đây là hạng người gì thế này!

Nếu ở trong làng, ba người anh họ của mình đã dẫn mấy chục người đến đánh cho các cậu một trận rồi!

Lâm Nam tức đến mức mặt đỏ bừng, mắt rưng rưng, nhưng vẫn phải nén nước mắt không cho chảy ra, sợ bị để lại ấn tượng dễ bắt nạt.

Nhưng ấn tượng này chắc đã sớm để lại rồi, nếu không cũng sẽ không hết lần này đến lần khác.

“Tiền của cậu đâu? Sao trong cặp không tìm thấy?”

Nói nhảm, lần trước bị các cậu cướp tiền rồi, sao có thể để tiền trong người nữa?

“Tôi không có tiền!”

Chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng dính đến tiền, khí thế của Lâm Nam tức thì càng mạnh hơn: “Trả lại cặp sách cho tôi!”

“Vậy thì bọn tôi ném cặp sách xuống dưới nhé.” Hai người cười hì hì tụ lại một chỗ, giơ cặp sách ra ngoài hành lang.

Ném xuống rồi đi nhặt là được.

Nhưng Lâm Nam thò đầu ra nhìn, lại thấy không xa bên dưới hành lang là nhà vệ sinh, chỉ cần họ hơi dùng sức, cặp sách sẽ bị ném lên nóc nhà vệ sinh.

Cậu tức thì hết cách.

Không muốn đưa tiền, nhưng lại không muốn cặp sách bị ném, đành phải giằng co, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tức đến lúc đỏ lúc trắng, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.

“Này này, cậu không phải định khóc đấy chứ?”

“Tôi không có!”

Thế nhưng lúc này, cặp sách đột nhiên bị một bàn tay giật lấy, tiện tay ném xuống đất.

Hai người kia sững người, vừa quay đầu lại, lại thấy hai nắm đấm nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt, một trái một phải, đấm thẳng vào mũi của hai đứa.

Chiếc mũi yếu ớt bị một đòn nặng, nước mũi nước mắt hòa cùng máu mũi chảy xuống, hai người nói cho cùng cũng chỉ là học sinh cấp hai, lùi lại hai bước, mặt đầy vẻ kinh hoàng, tức thì không còn chút dũng khí nào.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút! Mẹ nó chứ chỉ biết bắt nạt bạn học!”

Nghe vậy, hai người quay đầu bỏ chạy.

Lúc hai người họ chạy đi, diện mạo của học sinh kia mới hiện ra trước mắt Lâm Nam, cậu sững người, không thể tin được mà hỏi: “Trần Nghiêu?”

“Không sao chứ?” Trần Nghiêu bước lên trước, cười hì hì đưa cặp sách cho Lâm Nam.

Vốn dĩ không sao, nước mắt cũng nén được, nhưng câu hỏi này, nước mắt của Lâm Nam liền không kìm được mà tuôn ra ào ào.

Trần Nghiêu bị dọa cho hết hồn, luống cuống tay chân: “Có bị thương ở đâu không? Sao cậu nói khóc là khóc thế?”

“Không sao…” Cậu ra sức lắc đầu, “Cảm ơn.”

Người này hình như cũng không xấu lắm?

Nghĩ kỹ lại, tuy cậu ta hút thuốc, trông giống du côn, nhưng trong lớp cũng chưa thấy cậu ta bắt nạt ai, ngược lại quan hệ với ai cũng khá tốt.

“Không sao là được rồi, sau này tớ che chở cho cậu.” Trần Nghiêu vỗ vỗ vai Lâm Nam, nhiệt tình choàng tay qua cổ cậu, mặt đầy nụ cười, “Cái đám này chỉ biết bắt nạt những đứa trông hiền lành lại không có mấy bạn bè như cậu thôi.”

“Hả?”

Sao cứ cảm thấy câu này nghe đau lòng thế nhỉ?

“Đúng rồi, tớ còn có hẹn đánh nhau, không nói nữa.” Trần Nghiêu đột nhiên nhớ ra chuyện chính, buông cổ Lâm Nam ra, vội vã chạy đi.

Lâm Nam càng ngơ ngác hơn, ngẩn người nhìn Trần Nghiêu rời đi.

Vậy thì, mình và Trần Nghiêu xem như là bạn bè rồi sao?