Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Ngoại truyện: Chuyện xưa giữa Lâm Nam và Trần Nghiêu - Phiên Ngoại 8: Tiền Mừng Tuổi

Sau Tết, tiệm net mở cửa rồi.

“Trần Nghiêu! Tớ mới nhận ra một thứ hay ho trên mạng!”

Lâm Nam đột nhiên quay đầu nhìn Trần Nghiêu bên cạnh.

Vì mới qua Tết, bố mẹ vẫn còn ở nhà, nhưng cậu đã quen cái kiểu phải lên mạng, bèn kiếm một lý do chuồn ra ngoài, rồi vui vẻ cùng Trần Nghiêu đến tiệm net.

“Thứ hay ho?”

“Ừm, không phải dạo trước tớ muốn tìm anime xem sao? Lên mạng đăng bài hỏi, rồi có người giới thiệu cho tớ.” Lâm Nam lấy chiếc điện thoại mới mua ra, đắn đo một lát rồi nói, “Cậu có xem anime thể loại cuộc sống thường ngày không? Hay là xem cùng nhau đi.”

“Xem cũng được, tớ không kén cá chọn canh.”

Trần Nghiêu ngáp một cái, mở trình duyệt trên máy tính.

“Bộ đầu tiên, Sekai-ichi Hatsukoi.”

“Ừm, nghe có vẻ là anime lãng mạn nhỉ.” Trần Nghiêu không mấy mặn mà mà gõ tên vào thanh tìm kiếm, nhấn Enter.

Lâm Nam rướn người thập thò lại gần vai cậu, nhìn màn hình máy tính, giục: “Mở vào xem thử đi? Nếu hay thì tớ tải thẳng về điện thoại luôn.”

Chiếc điện thoại mới mua có màn hình lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với chiếc Nokia phím bấm ngày xưa, nên Lâm Nam mới nảy ra ý định tải một ít video vào điện thoại để tận dụng hết công dụng.

Trần Nghiêu ngáp dài một tiếng, mở anime ra, một tay chống cằm, cùng Lâm Nam xem với vẻ không mấy mặn mà.

Xem được mười phút, cậu nhận ra có gì đó không đúng.

Nhưng quay đầu nhìn sang Lâm Nam, lại thấy cậu nhóc này vẫn xem rất say sưa, hoàn toàn không nói gì.

Không nói gì cũng là chuyện thường, dù sao thì thằng nhóc này mới bắt đầu dậy thì, gần như không có khái niệm gì về con gái, e là cậu ta còn chẳng biết rõ mình thích con gái hay con trai.

Thậm chí có thể đã hoàn toàn xem nội dung trong anime này như là chuyện giữa hai người bạn chí cốt.

“Trần Nghiêu, sau này chúng ta cũng ở chung nhé? Giống họ ấy?”

“Thôi thôi.” Trần Nghiêu vội vã xua tay gạt đi, “Tớ thích con gái.”

“?” Trên đầu Lâm Nam xuất hiện một dấu chấm hỏi nhỏ nhắn đáng yêu.

“Đổi bộ khác đi, bộ này không phù hợp với cậu đâu.” Trần Nghiêu vội vã tắt anime đi, sợ rằng Lâm Nam vốn chưa định hình được khái niệm tình yêu chân chính, đã bị anime bẻ cong mất.

“Bộ tiếp theo tên gì?”

“Để tớ xem nào… Boku no Pico.”

Trần Nghiêu vừa tìm kiếm vừa tự nhủ: “Sao tên nghe kỳ kỳ vậy?”

“Sao trên Bilibili không có anime này?”

Cậu liếc nhìn ảnh bìa của anime, thấy nhẹ nhõm hơn, là một cô bé.

Trần Nghiêu luôn coi Lâm Nam như em trai, nên rất lo cậu sẽ bị mấy bộ anime kỳ lạ bẻ cong.

Tựa lưng thoải mái vào ghế sofa, trong lúc chờ quảng cáo, cậu nói với Lâm Nam: “Sau này mấy bộ anime như Sekai-ichi Hatsukoi thì đừng xem nữa.”

“Sao thế?”

“Đó là cho hủ nữ xem.”

Hửm? Hủ nữ?

Lâm Nam không hiểu ý nghĩa, nhưng quảng cáo đã kết thúc, hai người liền dán mắt vào màn hình.

Mở đầu phim rất bình thường, nhưng đợi một lát, Lâm Nam đỏ bừng mặt quay đi, còn Trần Nghiêu thì mắt chữ A mồm chữ O nhìn màn hình rồi lại nhìn Lâm Nam.

Không phải chứ, hóa ra Lâm Nam là một cao thủ ngầm?

Hơn nữa, anime là nam với nam à! Nhân vật trông như con gái đó, vậy mà lại là con trai!

Cậu ngẩn tò te tắt trang web đi, cố không liên hệ Lâm Nam với những đặc điểm kỳ cục, trấn tĩnh hỏi: “Bộ tiếp theo.”

“Hay là thôi đi… đám bạn ngáo ngơ trên mạng này chắc chẳng giới thiệu cho tớ bộ anime nào đàng hoàng đâu.” Lâm Nam làu bàu, gò má nóng bừng.

Hết thể diện đâu mà đối mặt với Trần Nghiêu rồi…

“Sau này cậu muốn xem anime thì lên Bilibili mà tìm.”

“Trang đó hình như không tải xuống được…” Lâm Nam làm bộ như không có chuyện gì mà mở game trên máy tính, nhưng sắc hồng trên mặt đã lan đến tận mang tai.

Trần Nghiêu lén liếc nhìn nét mặt của cậu, nhận ra Lâm Nam lúc xấu hổ đỏ mặt cũng khá đáng yêu.

“Chơi game đi, tớ định luyện hỗ trợ mới ra này!”

“Lulu?”

“Ừm! Mạnh ghê gớm!”

“Vậy tớ chơi Graves.”

Chơi được mấy tháng, hai người cũng tàm tạm lên được cấp ba mươi, nhưng chưa đủ tướng, vẫn chưa thể đánh rank.

Mấy tiếng sau, Lâm Nam liếc nhìn trời bên ngoài đã dần tối, uể oải vươn vai một cái, đứng dậy nói: “Tớ phải về nhà rồi, mẹ bảo tớ mua chút đồ ăn nhanh về làm bữa tối.”

Bố mẹ cậu đều không biết nấu cơm, hay nói đúng hơn là lười nấu, ngày thường lái xe tải lớn bên ngoài đã đủ mệt mỏi, về nhà ngay cả việc nhà cũng lười biếng, thuộc dạng thà nằm ườn trên sofa ngẩn người, cũng quyết không chịu đứng dậy quét nhà.

Ngay cả đồ lót của bố mẹ cũng là do Lâm Nam giặt, nhưng hình như họ đang định mua một cái máy giặt cho nhà.

Trần Nghiêu biết sơ qua về gia đình Lâm Nam, nhún vai nói: “Sao tớ cứ có cảm giác cậu giống như người giúp việc nhà cậu thuê về thế?”

Lâm Nam nói đùa: “Vậy thì lương một tháng của tớ còn chưa đến một nghìn, hay là cậu thuê tớ đến nhà cậu làm người giúp việc đi? Cho mấy nghìn là được.”

“Mơ đẹp quá ha~” Trần Nghiêu cũng đứng dậy theo Lâm Nam, đến quầy của tiệm net trả lại tiền thối.

Trần Nghiêu bây giờ không có việc gì làm, bèn đi cùng Lâm Nam đến quán ăn nhanh gần đó.

Cậu có chút bất cần đời mà đút hai tay vào túi quần, hơi khom lưng, ra vẻ ngông nghênh, khác người.

Học sinh cấp hai nói chung đều thích tỏ ra khác biệt, luôn nghĩ rằng như vậy trông rất ngầu.

Lâm Nam có chút không thích vẻ ngoài này của cậu, nhưng không ít bạn nữ trong lớp lại khá thích những cậu bạn trai có chút phong trần.

“Nói mới nhớ, sau này cậu muốn làm gì?” Lâm Nam đột nhiên hỏi cậu.

“Làm… nghệ sĩ thì thế nào?” Trần Nghiêu xoa xoa đám râu lún phún trên cằm, hý hửng nói, “Tớ cho rằng tớ chắc chắn có năng khiếu nghệ thuật.”

“Cái đó không ra tiền đâu?”

“Sao cậu lúc nào cũng chỉ nhìn vào tiền thế?”

Không phải vì nghèo sao?

Lâm Nam bây giờ mỗi tháng chỉ có tám trăm tiền sinh hoạt, ăn uống bình thường thì đủ, nhưng muốn mua skin thì thiếu trước hụt sau, còn Trần Nghiêu tuy mỗi ngày cũng chỉ có ba mươi tệ tiền ăn, nhưng chỉ cần kiếm bừa một lý do là có thể xin thêm được một ít.

“Tiền mừng tuổi của cậu được bao nhiêu?”

“Năm mươi tệ, ông bà ngoại cho.” Lâm Nam trả lời.

Mà Trần Nghiêu lại lém lỉnh lấy ra năm trăm tệ từ trong túi, huơ huơ trước mặt cậu, vô cùng tự mãn: “Vậy là tớ gấp mười lần cậu, nào, gọi một tiếng bố, tớ mua cho bộ skin Tết?”

Lâm Nam có chút lạ lùng mà liếc cậu một cái, nghĩ rằng đầu óc Trần Nghiêu có gì đó không ổn.

Sau đó cậu không chút ngần ngại mà hô lên: “Bố! Mua skin cho con đi!”

“…”

“Cậu không phải là nói không giữ lời đấy chứ?” Lâm Nam chọc ghẹo dùng cùi chỏ huých vào eo Trần Nghiêu, “Đàn ông con trai nói không thể không giữ lời, cậu đã nói rồi.”

“Sao cậu…” Trần Nghiêu hoàn toàn không ngờ Lâm Nam lại trơ trẽn đến vậy.

Lâm Nam lúc này vẫn chưa bộc lộ ra vẻ ngoài quá ham tiền trước mặt cậu, dù sao thì tám trăm tệ với một học sinh cấp hai là hoàn toàn đủ chi tiêu.

“Không phải chứ? Cậu định thất hứa à?” Lâm Nam làm quá trợn to mắt.

Cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng dưới sự chọc ghẹo của Lâm Nam đã chọn chịu thua, làm bộ hào phóng gật đầu: “Mua! Bố mày không thiếu chút tiền này…”

Tiếng bố này gọi thật đáng giá.

Lấy xong đồ ăn nhanh, Lâm Nam lập tức quên mất ở nhà còn có bố mẹ đang đói meo, liền kéo Trần Nghiêu chạy đến tiệm net, ở quầy lễ tân nạp tiền vào game, vui vẻ hớn hở bắt đầu chọn skin Tết.

Còn Trần Nghiêu thì im lặng không nói, tiếc ngẩn tiếc ngơ đến mức mí mắt cứ giật liên hồi.

Mắt trái giật tài, mắt phải giật tai, vậy thì mình giật mắt phải…

Mê tín! Xúi quẩy!

Nửa tiếng sau, Trần Nghiêu về đến nhà.

Vì qua Tết, quán ăn nhà cậu vẫn đang nghỉ, nên bố mẹ còn ở nhà.

Vừa về đến nhà, mẹ của Trần Nghiêu liền liếc cậu một cái từ trên sofa: “Tiền mừng tuổi ông bà nội cho con đâu? Lấy ra đây, mẹ giữ hộ.”

“Hả?”

“Con cứ yên tâm, mẹ còn lừa tiền của con à? Giữ hộ thôi, sợ con tiêu lung tung.”

Trần Nghiêu lùi lại một bước, một tay nắm lấy tay nắm cửa, dáng vẻ chính trực hiên ngang nói: “Mẹ, con thấy con lớn rồi, biết cách tiêu tiền rồi, mẹ chính là không tin con! Con có một bạn học mỗi tháng có tám chín trăm tiền sinh hoạt đấy! Bố mẹ bạn ấy còn không sợ bạn ấy tiêu lung tung.”

Mẹ nghi hoặc nhìn Trần Nghiêu.

Dù sao cũng đã nuôi Trần Nghiêu mười mấy năm, bà tinh ý nhận thấy con trai mình mồm toàn nói điêu.

Thế là bà cười tủm tỉm đứng dậy đi lên trước: “Được rồi, hôm nay làm món con thích ăn nhất đấy, mau đi ăn đi.”

Coi như qua ải rồi.

Trần Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, buông tay nắm cửa định đi về phía nhà bếp, lại đột nhiên mắt giật một cái, cả người chết lặng tại chỗ, run rẩy hỏi: “Mẹ, mẹ lấy chổi lông gà làm gì?”

Mẹ haha cười một tiếng: “Nói, tiền mừng tuổi con tiêu đi đâu rồi? Năm trăm tệ, vào tay con chưa được một ngày!”

“…”