“Bản kiểm điểm: Kính gửi thầy chủ nhiệm và các bạn học, tôi, Trần Nghiêu, chiều hôm qua đã dụ dỗ Lâm Nam trốn học đi tiệm net…”
Trong tiết sinh hoạt lớp chiều thứ sáu, Trần Nghiêu uể oải đọc bản kiểm điểm cậu viết trên bục giảng, tuy sáu trăm chữ này phần lớn là cậu chép trên mạng, nhưng nhìn Lâm Nam đang nằm bò ra bàn giả vờ ngủ gật ở dưới, cậu lại thấy khá bực bội.
Dựa vào đâu mà mỗi lần có chuyện gì Lâm Nam đều có thể trốn thoát?
Tại sao thầy chủ nhiệm vừa bắt được họ đi tiệm net, liền ngay lập tức bảo Lâm Nam đừng chơi với cậu nữa?
Trông ngoan ngoãn là muốn làm gì thì làm à?!
Lâm Nam bây giờ trên mặt đã mọc vài nốt mụn trứng cá, không còn vẻ đáng yêu như hồi cấp hai, nhưng chút mụn này không thể thay đổi được khí chất ngoan hiền toát ra từ trong ra ngoài của cậu.
Hơn nữa bình thường lên lớp đều chăm chú nghe giảng ghi chép, tuy con người có hơi hướng nội, nhưng thầy chủ nhiệm lại có ấn tượng sâu sắc với cậu.
Lần này tuy Lâm Nam cũng đã viết bản kiểm điểm, nhưng không bị yêu cầu lên bục giảng làm mất mặt trước cả lớp, có lẽ thầy chủ nhiệm cho rằng với một cậu bé tính cách rụt rè như cậu mà bị xử tử công khai, sẽ gây đả kích tâm lý quá lớn.
Nhưng Trần Nghiêu vẫn không phục.
Vì vậy lúc đọc bản kiểm điểm, giọng điệu cũng đầy oán hận, thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn thầy chủ nhiệm một cái.
Cuối cùng, bản kiểm điểm cũng đọc xong, cậu ngẩng đầu nhìn về phía thầy chủ nhiệm đang ngồi ở chỗ của cậu.
Thầy chủ nhiệm gật đầu, ra hiệu cho cậu xuống bục, và đứng dậy đi về phía bục giảng, chỉ là lúc đi ngang qua Lâm Nam, thầy thấp giọng khuyên: “Sau này đừng chơi chung với Trần Nghiêu nữa, nó làm hư em đấy.”
“Vâng vâng, lần sau em nhất định sẽ không nữa.” Lâm Nam hai tay đặt lên nhau, ngồi thẳng tắp, ngoan ngoãn ngẩng đầu đảm bảo.
Thầy chủ nhiệm lúc này mới yên tâm.
Cấp ba mới khai giảng được một tháng, ấn tượng của thầy về học sinh chỉ có thể giới hạn ở biểu hiện thường ngày và vẻ ngoài, một vài học sinh năng động hơn thầy cũng đã để ý, bây giờ tiết học này thầy định bầu ban cán sự lớp.
“Lâm Nam, đại diện môn toán.” Thầy trực tiếp viết tên Lâm Nam lên bảng đen, bổ sung, “Tôi chỉ định.”
“Các chức vụ cán bộ lớp còn lại mọi người bỏ phiếu bầu, lớp trưởng, ai muốn làm?”
Trên đầu Lâm Nam ngơ ngác hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
Thầy chủ nhiệm làm vậy đương nhiên là có lý do, học sinh tính cách hướng nội, lại quá ngoan ngoãn dễ bị dụ dỗ như Lâm Nam, sắp xếp một chức vụ trong lớp có thể giúp cậu hòa nhập với lớp nhanh hơn, cải thiện khiếm khuyết tính cách.
Một tiết học, đã sắp xếp các loại chức vụ cho một phần tư số học sinh trong lớp.
Một tổ mười mấy học sinh thì có chính phó hai tổ trưởng, ủy viên tuyên truyền chuyên làm báo tường cũng bổ nhiệm hai người… Dù sao thì chức vụ lớn nhỏ không quan trọng, càng nhiều càng tốt, để học sinh có thể tham gia vào việc xây dựng lớp học nhiều nhất có thể.
Lớp mười, cuối tuần vẫn chưa có chuyện học thêm.
Và tối thứ sáu không có lớp tự học buổi tối, vì vậy tiết sinh hoạt lớp vừa kết thúc, Lâm Nam và Trần Nghiêu liền lon ton chạy về phía tiệm net.
Nhưng vừa ra khỏi cửa lớp, Lâm Nam lại bị thầy chủ nhiệm đột nhiên gọi lại.
“Lâm Nam, tối nay thầy đến nhà em thăm nhà.”
“A?” Lâm Nam càng ngơ ngác hơn mà quay đầu lại.
Cậu trước đây chỉ nghe qua danh từ thăm nhà, chứ chưa bao giờ nghĩ mình cũng có ngày được thăm nhà.
Nhưng nghĩ kỹ lại, người khác sợ thăm nhà là sợ thầy cô méc tội với bố mẹ, nhưng cậu thì không cần lo, dù sao thì hôm nay bố mẹ vẫn như thường lệ không có ở nhà.
“Sao thế? Tình hình nhà em?”
Lâm Nam vội vàng lắc đầu: “Không có ạ, hoan nghênh thầy đến thăm nhà.”
Đã thăm nhà thì chiều tối hôm nay không đi tiệm net được rồi.
Cậu tiếc nuối nhìn Trần Nghiêu, mặt đầy vẻ bất lực: “Mày đi tiệm net đi, tao về chuẩn bị một chút.”
Trần Nghiêu phát hiện, hình như dạo này cứ đến thứ sáu là có đủ loại chuyện phiền phức.
Hoặc là bố mẹ cậu gọi cậu đến quán giúp, hoặc là về quê thăm ông, dù sao thì cũng khiến cậu sau khi lên cấp ba mới đi tiệm net được một lần.
Còn là trốn học đi, rồi bị bắt.
“Vậy tao cũng đến nhà mày chơi, dù sao tao về cũng không có việc gì làm.”
Lâm Nam gật đầu đồng ý.
Cấp hai ba năm, Trần Nghiêu đã không biết bao nhiêu lần đến nhà Lâm Nam lánh nạn, gây ra chuyện gì cần tạm thời trốn tránh, cậu sẽ chạy đến đây, vì vậy nhà Lâm Nam đối với cậu đã có thể xem như quen đường quen lối.
Chỉ là lâu nay, cậu luôn cảm thấy nhà Lâm Nam có chút quá tồi tàn.
Cho dù nhà này là nhà trọ, nhưng cũng không cần thiết cả căn nhà không có một món đồ nội thất cá nhân nào chứ?
Hai người về đến nhà, Lâm Nam lập tức bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong nhà, hy vọng có thể dùng điều kiện vệ sinh tốt hơn để tiếp đãi thầy chủ nhiệm.
Nghĩ một lát, cậu lại chỉ huy Trần Nghiêu: “Mày xuống lầu mua chút cá viên và hoành thánh thịt gì đó đi, lát nữa thầy chủ nhiệm đến phải tiếp đãi.”
“Mày quan tâm thế làm gì? Tao đến nhà mày cũng không thấy mày tiếp đãi bao giờ.” Trần Nghiêu lẩm bẩm, “Nếu không phải tại thầy ấy tao cũng sẽ không phải lên bục đọc bản kiểm điểm.”
Ấn tượng của cậu về thầy chủ nhiệm rất không tốt, nhìn gã hói đầu béo ú đó thế nào cũng không thuận mắt, lần này lại rõ ràng bị nhìn mặt bắt hình dong, thật sự càng thêm bực bội.
Tuy cậu trước đây trốn học đi tiệm net, trước đây còn thường xuyên đánh nhau, nhưng cậu là một học sinh tốt.
“Ai bảo mày với tao thân quá làm gì?”
Đang nói, chuông cửa nhà vang lên, Lâm Nam lon ton chạy ra mở cửa, thò đầu ra nhìn, bên ngoài quả nhiên là thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm này cũng có chút bản lĩnh, có thể tìm được nhà Lâm Nam trong khu nhà lụp xụp trong thành phố phức tạp này.
Lúc đầu Lâm Nam mới chuyển đến đây cũng bị lạc mấy lần.
“Chỉ có một mình em ở nhà à?” Thầy chủ nhiệm cười hì hì tay không đến.
“Vâng, bố mẹ em đi làm bên ngoài, thường một hai tuần mới về mấy ngày.”
Thầy chủ nhiệm đi vào trong mấy bước, liếc mắt một cái liền thấy học sinh không mấy được lòng thầy.
Thầy liếc nhìn đồ đạc trong nhà, lại nhìn Trần Nghiêu, sau đó quay đầu dùng ánh mắt hỏi Lâm Nam.
Đã nói là đừng chơi chung với Trần Nghiêu nữa mà?
Lâm Nam làm bộ như không thấy, cười tủm tỉm lấy một đôi dép lê từ trên kệ giày xuống đặt dưới đất, sau đó chạy vào bếp, lôi ra một hộp bánh trôi đã đông cứng.
Cũng không biết đã hết hạn chưa, đằng nào thì Trần Nghiêu cũng chưa kịp đi mua, vậy thì vừa hay để thầy chủ nhiệm giúp dọn kho.
“Thầy ơi, ăn chút bánh trôi không ạ?”
“Không cần đâu.” Thầy chủ nhiệm xua tay, thản nhiên đi vào phòng khách, lại nhìn về phía Trần Nghiêu đang ung dung tự tại ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Thầy tò mò thấp giọng hỏi: “Em và Lâm Nam là anh em họ à?”
“Không phải ạ.”
Vậy thì tại sao Lâm Nam lại một mực đi theo thằng nhóc hư hỏng này?
Thầy khá xem trọng Lâm Nam, tuy hiện tại chưa bắt đầu thi tháng không rõ thành tích của Lâm Nam, nhưng xem bài tập thì chữ viết của Lâm Nam rất đẹp, rất ít khi có lỗi sai, lúc lên lớp bất kể là nghe giảng hay ghi chép đều làm rất tốt, là một mầm non tốt.
Chủ yếu là trông ngoan ngoãn, liếc mắt một cái liền rất dễ mến.
Lỡ như bị thằng nhóc Trần Nghiêu này làm hư, vậy thì thầy với tư cách là giáo viên chủ nhiệm sẽ có lỗi.
Lâm Nam lúc này cũng từ nhà bếp ra phòng khách, thầy chủ nhiệm lập tức quay đầu hỏi cậu: “Dẫn thầy dạo một vòng nhà em đi?”
“Cũng không có gì đáng xem đâu ạ…”
Vì bố mẹ thường xuyên không ở nhà, căn nhà này về cơ bản vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc mới thuê, chỉ trong phòng Lâm Nam có thêm một chiếc tủ vải đơn giản, ngoài ban công có thêm một chiếc máy giặt, ngay cả chiếc TV kia, cũng vẫn là loại TV lồi cũ kỹ.
Lâm Nam cũng muốn sắm đồ nội thất, nhưng cậu không có tiền.
Từ lúc bắt đầu đi tiệm net với Trần Nghiêu, tiền sinh hoạt mỗi tháng của cậu chỉ có thể miễn cưỡng đủ dùng, thỉnh thoảng có thể để dành được mấy chục tệ, nhưng trường học thỉnh thoảng mua sách bài tập gì đó, liền có thể moi sạch số tiền cậu để dành được.
Sau khi cùng Lâm Nam dạo một vòng trong căn nhà hai phòng một sảnh, thầy chủ nhiệm mới ngồi xuống ghế sofa, sau đó nhỏ giọng hỏi han tình hình gia đình của Lâm Nam.
Vốn dĩ thầy chủ nhiệm còn muốn để bố mẹ cậu hạn chế cậu giao tiếp với Trần Nghiêu, xem xét quan niệm giáo dục của bố mẹ cậu…
Nhưng ai ngờ Lâm Nam ở nhà gần như là ở một mình.
Sau khi đại khái biết được tình hình bố mẹ Lâm Nam từ miệng cậu, trên mặt thầy chủ nhiệm liền xuất hiện vẻ lo lắng.
Nhìn thế nào cũng thấy bố mẹ cậu không đáng tin cậy cho lắm.
“Thầy chủ nhiệm, thầy cũng rảnh rỗi quá, có thời gian thăm nhà này còn không bằng về sớm chấm xong bài tập đi.” Trần Nghiêu vắt chéo chân ngồi nghe, không hiểu thầy chủ nhiệm hỏi một đống câu hỏi rốt cuộc muốn làm gì.
Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn cậu.
Lâm Nam lần đầu gặp chuyện thăm nhà, rụt rè ngồi đó, hai tay đặt trên đùi, cúi đầu, không biết còn tưởng đây là nhà Trần Nghiêu.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Thầy chủ nhiệm đứng dậy, nhìn về phía hai người đang ngồi thành một hàng trên ghế sofa.
Không biết tại sao, lại có cảm giác cặp đôi kỳ lạ.
