Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong eroge fantasy gây trầm cảm kiểu Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 139

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 12

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

25 175

Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ. - Chap 38

Nếu nhắc đến tra tấn, mọi người sẽ tưởng tượng đến điều gì đây? Có lẽ là những dụng cụ tra tấn đẫm máu như 「Trinh nữ sắt」 vốn đã trở nên phổ biến chăng? Hay là hình ảnh bị quất roi đến mức da thịt bị róc ra từng mảng?

Trên thực tế, phần lớn những kiểu nhục hình gây đổ máu như vậy nếu nói đúng ra thì gần giống với hình phạt hơn là tra tấn. Cũng có thể là những hình ảnh được phóng đại để gieo rắc nỗi sợ vào dân chúng, hoặc không ít cũng là sản phẩm của hư cấu hậu thế.

Xét cho cùng, tra tấn phần nhiều là nhằm mục đích khai thác thông tin, điển hình là lời thú tội. Nếu khiến đối phương sốc vì đau đớn hay tử vong vì mất máu thì quả thực là lãng phí công cốc, những hình thức tra tấn như thế thường chỉ thuộc hạng hai, hạng ba mà thôi.

Thực ra, phần lớn những hình thức tra tấn có tính thực dụng cao và được mài giũa đến mức tinh vi đều là những cách khiến con người chịu đựng trong thời gian dài, gây đau đớn cực độ mà không để lại vết thương chí mạng hay chảy máu. Và trong số đó, không ít hình thức nếu chỉ nhìn thoáng qua thì lại không hề có vẻ gì là tàn nhẫn cả. …Phải, nếu chỉ nhìn thoáng qua.

「Hi, hự…!? Ặc, gư gư…!!?」

Tôi bất giác rên lên trong cơn đau, nước bọt chảy ra khoé miệng. Tiếng bụp bụp như dây chằng bị xé vang vọng bên trong cơ thể.

「Treo người tra khảo」, nghĩa là tra tấn bằng cách treo ngược thân thể lên. Tuy có vài biến thể khác nhau, nhưng về cơ bản là trói tay chân rồi dùng dây thừng thả từ trần nhà xuống, quấn quanh cánh tay bị bẻ ra sau lưng mà treo người lên không. Nếu chỉ nhìn bên ngoài, e rằng chỉ như bị trói thông thường. Nhưng chính nó lại là một trong những hình thức tra tấn bị khiếp sợ nhất tại Nhật Bản thời tiền thế.

Thử nghĩ xem, thân thể bị treo lên tức là toàn bộ trọng lượng sẽ dồn cả vào sợi dây. Và cùng lúc đó, cánh tay bị dây quấn cũng phải chịu áp lực tương đương.

Mức độ tàn nhẫn bên ngoài được giữ ở mức tối thiểu, nhưng sợi dây cứ thế cắm sâu vào lớp thịt và máu, rồi dưới trọng lượng cơ thể, các sợi cơ bên trong dần rách toạc. Chỉ sau vài giờ, máu bắt đầu rỉ ra từ chỗ trói ở tay, bắt đầu hoại tử, và cuối cùng thì cánh tay sẽ không còn cử động được nữa. Đây là một phương pháp đơn giản, hiệu quả và giúp người tra khảo bảo toàn sức lực lẫn tinh thần.

…Và đúng như thế, tôi đã bị buộc phải chịu đựng cực hình ấy cho đến khi máu bắt đầu rỉ ra từ cánh tay.

「…Được rồi, tạm thời thả xuống đi. Không thể để tay hắn bị hỏng ngay từ đầu được.」

「Hả? Thật á. …Hên cho mày đấy, có giờ nghỉ rồi kia kìa?」

Nghe lệnh của Ryuuhi, dù có chút không hài lòng nhưng Iruka vẫn làm theo. Gã tháo dây treo sau lưng tôi ra… và thế là với cả tay lẫn chân đều bị trói, tôi không thể đỡ nổi mà đập thẳng mặt xuống sàn.

「Gah…!? Haa… haa… gư… u…ugh!?」

Khi tôi nằm sõng soài trên sàn, thở hổn hển vì đau nhức cánh tay thì một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Chắc hẳn là để làm giảm thân nhiệt. Tôi đã bị làm thế không chỉ một lần, ngoài những màn tra tấn bằng nước. Rồi bị ép đứng dậy, bị ép ngồi xuống ghế. Đương nhiên, chiếc ghế cũng được cố tình thiết kế nên ngồi không thoải mái chút nào.

「Nào, vậy ngươi đã thấy gì dưới cống ngầm? Hãy kể lại cho ta nghe câu chuyện mà trí tưởng tượng phong phú của ngươi đã vẽ nên.」

Ryuuhi đặt câu hỏi. Có lẽ đây đã là lần thứ năm rồi. Câu hỏi thứ năm, vẫn là một câu hỏi y hệt…

「…………」

「Này, mày nghĩ im lặng thì qua mặt được bọn tao à?」

Iruka nắm tóc tôi lôi dậy, gằn giọng đe doạ. Tôi đáp lại bằng ánh mắt đục ngầu vô cảm.

「…Hừm, có vẻ không còn sức để nói nữa rồi. Này Iruka, thôi đi. Như thế thì hắn không thể cung cấp lời khai đâu. Tạm thời cứ để hắn yên, đợi đến khi tỉnh táo lại đã.」

Ryuuhi ra lệnh ngăn cản hành vi bạo lực của Iruka. Nhưng điều đó tuyệt đối không phải xuất phát từ lòng tốt.

(Chính là trò 「cây gậy và củ cà rốt「 đây mà. Dù cổ điển nhưng quả là hiệu nghiệm đấy…)*

Tôi, trong lúc chịu đựng nỗi đau của tra tấn, vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra tất cả đã nằm trong toan tính. Một bên đóng vai thô bạo, để làm nổi bật vẻ tử tế của bên còn lại, kỹ thuật cơ bản nhất trong việc buộc đối phương phải khai ra sự thật. Dù biết rõ điều đó, nhưng tâm trí tôi vẫn nhiều lúc bị dao động, thật đáng ghét.

(Cô bé đó… có vẻ vẫn còn bình an.)

Một tội danh tương đương với đại nghịch bất đạo, nếu sự thật bị bóp méo, thì dẫu là con gái của một thương nhân giàu có, khả năng bị tra khảo để ép cung là không nhỏ. Nhưng nhìn dáng vẻ run rẩy trong góc phòng tối, có vẻ hiện tại cô ấy vẫn chưa bị động chạm gì. Thật may mắn, nếu cô ấy mà có chuyện gì thì hậu quả về sau sẽ rất rắc rối.

…Mà, cũng chẳng có gì đảm bảo sẽ có 「về sau」 cả, nhỉ?

(Dù vậy… cách thẩm vấn lần này đúng là có điều gì đó kỳ lạ…)

Trong khi liên tục bị thẩm vấn và tra tấn, giữa cơn mê man mờ nhạt, nghi ngờ trong tôi lại ngày một rõ ràng hơn. Có gì đó không ổn. Có gì đó…

『Ngươi vẫn còn tỉnh táo chứ, đầy tớ?』

Đột nhiên, bên tai tôi vang lên một giọng nói điềm đạm. Một giọng nói không mang theo cảm xúc, giống như một bước kiểm tra máy móc. Giọng này là… Matsushige Botan.

『Đừng quay đầu. Ta đang dùng ẩn hành, nhưng không biết sẽ bị phát hiện lúc nào. Trả lời không bằng lời, hãy dùng cách chớp mắt. Nếu đồng ý, chớp mắt một lần trong vòng ba giây. Nếu không, thì chớp hai lần.』

Trước lời chỉ dẫn ấy, tôi chớp mắt một lần để trả lời. Quả như tôi dự đoán, thức thần của cô ta vẫn còn sống.

Những thức thần bị bọn bắt cóc giết chết trước đó đều thiên về chiến đấu hơn là theo dõi. Ngược lại, thức thần của cô ta gần như bỏ qua hoàn toàn khả năng chiến đấu để dồn toàn lực vào việc ẩn thân. Nhờ vậy mà nó sống sót. Có lẽ suốt quá trình tôi bị tra tấn, nó vẫn luôn ẩn thân quan sát tình hình.

『Thật may vì ngươi vẫn còn đủ năng lực phán đoán. Ta sẽ hỏi vài câu. Ngươi có nhận ra sự bất thường trong hành động của những kẻ tự xưng là quan chức Đan Chính Đài này không?』

(Có chứ)

Tôi chớp mắt một lần để xác nhận. Tôi cũng đã nhận ra không ít điểm đáng ngờ.

『Tốt. Tiếp theo. Ám khí của ngươi đều đã bị thu hồi rồi phải không? Hiện giờ ngươi không còn vũ khí nào, đúng chứ?』

Tôi lại gật đầu bằng một lần chớp mắt. Mặc dù tôi đã cẩn thận giấu kỹ, nhưng bọn chúng vẫn tịch thu sạch sẽ.

『Hiểu rồi. … Phòng bị vẫn hơn. Không dùng được cho chiến đấu, nhưng ta đã giấu một lưỡi dao cạo trong bụng của thức thần này. Ta sẽ tranh thủ cắt dây trói tay chân cho ngươi. Còn về trang bị, may thay ta đã kịp giấu mang theo một ít khi ẩn thân. Dù không nhiều nhưng vẫn còn hơn là không. Hãy tận dụng cho tốt.』

Rõ rồi đại tỷ. …Chết tiệt, tôi theo chị suốt đời luôn!!

『…Có vẻ ngươi vẫn còn tinh thần đấy. Cũng tốt thôi.』

Không biết có đọc được suy nghĩ của ta không, thức thần liếc ta một cái đầy ngao ngán. Nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, khẽ hắng giọng.

(Không phải là gì, chỉ là nếu không tự nâng cao tinh thần thì đầu óc tôi cũng sắp loạn mất thôi.)

Không rõ có hiểu hoàn cảnh của tôi không, nhưng dù sao thì Matsushige Botan cũng đã hỏi tiếp.

『…Giờ là câu hỏi cuối cùng. Tuy ngươi nói đã nghi ngờ đám quan Đan Chính Đài kia, nhưng ngươi có hiểu điều mà chúng thật sự muốn moi ra là gì không?』

(Thứ mà chúng thật sự muốn biết, là gì sao…)

Trước câu hỏi đó, tôi bất giác chìm vào suy nghĩ. Không thể không suy nghĩ.

Quả thực tôi cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng đáng tiếc, tôi vẫn chưa thể kết luận rốt cuộc mục tiêu thật sự của chúng là gì. Lẽ nào… cô ta đã nắm được rồi sao? Tôi chớp mắt hai lần để trả lời.

『Với kẻ trong cuộc thì khó có được cái nhìn khách quan. …Cũng được. Dù sao cũng có thể dùng để đánh lạc hướng lúc cần thiết, ta sẽ giải thích một chút.』

Cô ta trầm ngâm một lát, liếc nhìn đám thẩm vấn viên, xác nhận rằng sự chú ý của bọn chúng không hướng về phía tôi, rồi quyết định lên tiếng.

『Nghe cho kỹ. Mục tiêu của bọn chúng không phải là ép ngươi khai man. Chỉ là phỏng đoán cá nhân của ta thôi, nhưng có lẽ là…』

Sau lời mở đầu ấy, cô bắt đầu lý giải. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe với vẻ mặt nặng nề, rồi suy nghĩ.

…Và rồi, cuộc tra tấn và thẩm vấn dành cho tôi lại bắt đầu, chỉ vài phút sau khi cô ấy kết thúc phần phân tích chính xác và súc tích ấy.

Dẫu tôi có cố ra vẻ mạnh mẽ đến đâu, nhưng thể lực và tinh thần đã bị bào mòn bởi những đợt tra tấn liên tục, lúc này cũng đã gần như hoàn toàn suy kiệt…

-

(………À. Thì ra là vậy, hử.)

Chỉ trong khoảnh khắc, ký ức đến trước đó liền ùa về, đồng thời tôi cũng lướt mắt quan sát xung quanh để nắm bắt tình hình. Hahaha, xem ra vừa rồi tôi đã bị tra tấn đến mức bay luôn một khoảng thời gian trong ký ức. ………Chính vì thế tôi mới ghét cay ghét đắng mấy cái trò SM này, đồ khốn nạn!!

「Haha… đau vãi cả linh hồn ra luôn…」

「Chậc, thằng khốn này tỉnh lại rồi à?」

Cùng với giọng nói đó, tôi bị đấm thêm một phát vào mặt, cứ như để chào đón tôi quay trở lại với thực tại vậy. Hình như là cái gã trẻ tuổi tên Iruka, đóng vai roi trong trò roi và củ cả rốt, thấy ánh mắt tôi đã tỉnh táo trở lại nên mới ra tay tặng một cú như thế. Ngay khoảnh khắc trước đó, tôi đã nghiến răng giữ tỉnh táo để không ngất đi.

「Guh…ggh…!?」

「Hừm, lúc nãy không thấy mày có phản ứng gì, cũng thấy lo đấy… Nhưng mà, ngươi quay về rồi thì tốt. Chứ ta cũng chẳng thấy thú vị gì khi tra hỏi một cái bù nhìn biết gật thôi đâu.」

Trái với Iruka, Ryuuhi cất giọng điềm đạm, không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Tuy vậy, nếu không để tâm thì khó nhận ra, nhưng sâu trong đáy mắt hắn, quả thật đã ánh lên một tia... đúng vậy, chỉ là một tia rất mờ nhạt của bực dọc.

「Giờ thì... lần này là lần thứ bao nhiêu nhỉ, ta sẽ hỏi lại một lần nữa. Chuyện ở hệ thống cống ngầm hôm trước. Những gì ngươi đã thấy, đã trải qua ở đó, hãy khai ra hết một lần nữa. Không được giấu giếm, toàn bộ, từng chút một.」

Ryuuhi khoanh tay đứng trước mặt tôi, cất giọng chất vấn. Từng cử chỉ, từng lời nói của hắn đều y như một tên thẩm vấn thực thụ. Phải. Vẻ bề ngoài thì đúng là vậy, nhưng mà……?

「…Ha… haha! Hahahahaha!」

Không kiềm chế được, vẫn còn cúi đầu, tôi bật ra một tràng cười rợn gáy. Là tiếng cười khinh bỉ, như thể giễu cợt, lại pha chút cay đắng, khiến người nghe phải nổi gai ốc...

「………Có gì đáng cười à?」

「Này này, đừng nói với tao là đầu óc mày hỏng thật rồi nhá?」

Thái độ của ta khiến tên Ryuuhi trước mắt khó chịu ra mặt và cất tiếng hỏi. Iruka đứng bên cạnh thì nhổ toẹt một tiếng, bực bội lộ rõ. Nhưng mà, phản ứng đó cũng là nằm trong dự tính của tôi.

(Tốt lắm, mắc câu rồi… nhỉ?)

Và rồi, để kéo thêm sự chú ý, tôi mở miệng.

「Ha ha ha… không có gì. Chỉ là càng nghĩ thì lại càng thấy mấy cái màn diễn nghiêm túc của bọn mày trông ngu xuẩn quá thôi. ………Bọn mày tưởng ta không nhận ra chỉ vì là đầy tớ à?」

「Hả?」

「…………」

Lời nói của ta khiến hai gã đồng thời phản ứng. Nhìn cái bộ dạng đó, tôi cong môi bật cười khinh bỉ hơn nữa.

Phải rồi, nếu thực sự chỉ là một tên đầy tớ thì chắc chắn tôi đã bị mấy trò kịch rẻ tiền của chúng lừa dễ như trở bàn tay. Trừ một vài trường hợp đặc biệt ra, phần lớn đám đầy tớ chẳng có kiến thức rộng, ý thức tự chủ thì mỏng, và vốn chẳng được huấn luyện để ứng phó với những cuộc đấu trí giữa người với người.

Và vì vậy… không, chính vì vậy, tôi mới phải tuyên bố, vạch trần, thú nhận. Rằng tất cả chỉ là một màn kịch ba xu lố bịch.

「Trước tiên thì, trình tự tra tấn lộn xộn quá thể đấy. Cái màn treo ngược tra khảo, làm ơn đừng có nhảy cóc nhanh như vậy được không?」

Tra khảo bằng cách treo ngược trông thì đơn giản, nhưng cơn đau mang lại thì quá sức khủng khiếp, vì thế nó vốn được áp dụng ở giai đoạn cuối trong các hình thức tra khảo leo thang. Đúng lý ra phải được ghi chép lại, và nếu dùng đến mức đó mà vẫn không moi được lời khai, thì sẽ ảnh hưởng đến uy danh của triều đình.

Hơn nữa, dù có nằm trong danh sách tra tấn thì tần suất thực thi cũng cực thấp, gần như đã trở thành điều luật chết từ lâu rồi… mà thôi, bọn đầy tớ thì lấy đâu ra kiến thức như vậy. Chứ tôi cũng chỉ là trích từ bộ cẩm nang chính thức thôi, hiểu chưa?

(Dù thế nào đi nữa, dùng đến mức đó với một kẻ như tôi ngay từ đầu thì cũng quá vô lý.)

Không, chỉ vậy thôi thì còn có thể hiểu được. Giả như muốn moi lời khai trong thời gian ngắn mà không để ai biết thì có thể lý giải. Nhưng mà………

「Ngay từ đầu… bọn mày vốn đâu có định khiến ta khai ra một câu chuyện bịa đặt nào đâu, đúng không?」

Trong suốt buổi tra khảo, bọn chúng chưa từng đề cập đến chuyện khoan hồng hay dụ dỗ. Nếu thật sự muốn khiến tôi khai ra, thì chí ít cũng phải dùng chiêu trò thương lượng, dù là hứa suông đi chăng nữa. Thẩm vấn dẫn dắt cũng không hề tích cực. Như thể ngay từ đầu đã không định ép tôi dựng nên kịch bản theo ý bọn chúng vậy.

Không, ngược lại, càng giống như là chúng đang cố gắng làm tôi suy yếu, lấy đi năng lực suy nghĩ, từ đó khiến tôi khai hết mọi bí mật mà không thể giấu giếm. Dù sao thì, mục đích thật sự đúng là để khiến tôi khai ra sự thật.

「Mà nghĩ kỹ thì thấy càng lạ, đúng không? Việc bọn mày làm rõ ràng chẳng hợp logic gì cả. Chủ nhân của ta vốn đã từ chối giao nộp ta. Nghĩa là bọn mày đã sẵn sàng gây mâu thuẫn với Onizuki để bắt cóc ta, đúng không? Nếu vậy thì cứ rút ký ức rồi biến ta thành phế nhân là xong. Tội gì phải làm mấy trò vòng vo?」

Ở thế giới này, dù có khả năng cải biến ký ức, nhưng Đàn Chính Đài vẫn sở hữu chú thuật có thể rút trích ký ức thật sự, đổi lại sẽ biến nạn nhân thành phế nhân. Đã liều đến mức bắt cóc người rồi, thì chẳng có lý do gì để không dùng đến chiêu đó. Ngược lại, nếu không có dũng khí làm thế thì việc bắt cóc đã là vô lý từ đầu.

Hai tên tra khảo im lặng lắng nghe những gì ta nói. Nhưng ánh mắt bọn chúng dần nheo lại, khí thế tỏa ra từ người cũng hoàn toàn thay đổi.

「Tóm lại là vậy. Bọn mày chẳng có cái kỹ thuật đó, hoặc có lý do gì đó khiến không thể dùng, đúng không? Nói rộng ra thì, mục đích thật sự của bọn mày chẳng phải là lời khai bịa đặt nào cả, mà là có điều gì đó trong vụ hệ thống cống ngầm mà bọn mày muốn biết…… nhỉ? Dù sao thì, với triều đình, đây cũng chẳng phải chuyện đủ quan trọng để đắc tội Onizuki đâu nhỉ?」

Việc hạ bệ thương hội Tachibana thì còn hiểu được vì liên quan đến tiền bạc. Nhưng ngay cả Triều đình cũng đã nắm được sự thật về những gì có trong hệ thống cống ngầm. Giờ lại đi hỏi một tên đầy tớ như tôi những chuyện đó thì rõ ràng chẳng hợp lý. Nếu thật sự có ai dấn thân vào chuyện này, thì kẻ đó chỉ có thể là 「hắn「 thôi. Dù thế nào đi nữa, điều đó cũng chỉ ra một sự thật…

「Này, bọn mày. Thực ra không phải người của Đàn Chính Đài, đúng không?………Là lũ mọi rợ ở đâu thế hả?」

Ta nở một nụ cười đầy ngạo mạn, cất lời như đang khinh thường đối phương. Rõ ràng là một hành động khiêu khích có chủ đích.

「……!!」

Ngay lập tức, tên thanh niên gọi là Iruka trừng mắt, tung cùi chỏ vào đầu tôi nồng nặc sát ý. Có lẽ định đánh cho tôi bất tỉnh, nếu may mắn thì khiến tôi mất trí. Nhưng……… đó là hành động nằm trong dự liệu của tôi.

「Iruka! Đừng mắc bẫy khiêu khích!!」

Ryuuhi cảm thấy điều gì đó liền hét lên. Đồng thời, tôi cởi dây trói ở chân tung cước.

「Chậc!?」

Gã đàn ông vừa nhào tới vội ngẩng đầu né tránh cú đá nhằm nghiền nát cằm mình, thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Tôi hạ chân xuống ngay lập tức, nhưng hắn lại lùi ra sau với động tác như dã thú để né tránh. Chậc, tưởng mình là diễn viên xiếc Trung Hoa chắc!?

「Hắn tháo được dây trói chân…!?」

「Không, cả dây trói tay nữa. Hỏng bét rồi. Hắn còn giấu thứ gì nữa vậy!?」

Được thức thần cắt trộm dây trói tay chân, tôi gắng gượng đứng lên thủ thế. Tuy nhiên, ngoại trừ vật duy nhất mà Botan kịp giao lại lúc bị bắt, tôi không có lấy một món vũ khí nào khác. Không cần nghĩ cũng biết, tình thế quá mức bất lợi.

………Và cũng chính vì vậy, tôi mới cần phải làm chuyện này.

「Haa… haa… à, suýt nữa quên nói. Cho ta nói một câu thôi.」

Tôi thở hổn hển, gọi hai tên đang rút kiếm vào tư thế sẵn sàng. Trước lời tôi, cả hai khựng lại trong thoáng chốc, bối rối.

「…Chuyện vừa nãy ấy mà. Thật ra là ta chém gió đấy.」

Rốt cuộc cũng chỉ là suy luận dựa trên các tình tiết bên ngoài, một phỏng đoán được hình thành từ những giả định không chắc chắn. Thực ra, có rất nhiều khả năng khác. Có nghi ngờ, nhưng chưa thể chắc chắn. Nhưng mà………

「Nhờ cái hành động nông nổi vừa rồi mà ta đã kiểm chứng được đáp án của suy luận. Cảm ơn nhé.」

Lời cảm ơn nặng mùi mỉa mai đầy khiêu khích của tôi được đáp lại bằng đòn xông tới của hai tên sát nhân đang vung kiếm.

(Rồi, liệu mà làm cho tốt nhé…?)

Vừa thủ thế đối mặt với hai tên sát thủ, tôi kín đáo liếc về phía sâu trong căn phòng.

Thức thần Hachidori đang đậu bên cạnh cô gái tóc vàng đang run rẩy ở góc phòng, thì thầm gì đó vào tai cô. Cô gái ấy vì bất ngờ mà khẽ mở to mắt, nhưng rồi cũng liếc nhìn về phía tôi. Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau… cũng chính là lúc tôi lập tức quay lại đối mặt với hai kẻ trước mặt.

Tiếc thay, tôi chẳng còn dư hơi để an ủi hay động viên ai cả. Bởi lẽ, ngay giây sau đó, tôi đã phải lách người trong đường tơ kẽ tóc để né lưỡi kiếm bạc đang bổ xuống cổ mình rồi…

-

Sinh ra trong một chi tộc thuộc gia tộc sáng lập là Tachibana, và cũng là một trong những nhân vật chủ chốt của thương hội, Tachibana Kurayoshi, người giám sát hoạt động thương mại giữa Bắc Thổ, Đông Thổ và Trung Thổ, tuyệt đối không phải kẻ bất tài hay thiếu tầm nhìn xa.

Việc thanh trừng trong nội bộ để chấn chỉnh lại thương hội của người cháu trai Tachibana Kageki tất nhiên cũng ảnh hưởng đến cả thân tộc, thế nhưng ông lão thương nhân bảy mươi mốt tuổi, từng sống sót qua cơn sóng gió đó, với kinh nghiệm và thành tích dày dặn, hiện đang nắm toàn quyền kinh doanh tại vùng Bắc Thổ và Đông Thổ rộng lớn này, từ khi đảm nhận vị trí đó đến nay, chưa từng để xảy ra thâm hụt tài chính trong khu vực mình quản lý. Đặc biệt là từ Bắc Thổ, những sản phẩm như lông thú, cá hồi, cá tuyết hay hải sản như tảo bẹ; còn từ Đông Thổ là vàng sa khoáng và gỗ nhập khẩu, tất cả đều đem về lợi nhuận kếch xù cho thương hội.

Phải, ông ta quả thực là một thương nhân xuất chúng… là sự thật không thể chối cãi. Thế nhưng, dù có xuất chúng đến đâu, cũng không có gì đảm bảo rằng cách của ông ta cũng cao thượng tương xứng, hay rằng giữa những thương nhân tài giỏi với nhau có thể thấu hiểu lẫn nhau.

Lão thương nhân ấy đã bắt tay với Bắc Địch và Đông Di, những thế lực bị triều đình nghiêm cấm giao dịch và thường gọi chung là Man Di, để thu mua đặc sản từ họ. Không chỉ vậy, ông ta còn sai khiến bọn chúng tấn công những thương nhân đồng nghiệp có ý định mua hàng từ Bắc Thổ hay Đông Thổ, rồi đổi lại bán vũ khí và tạp vật cho chúng, từ đó thu lợi khổng lồ qua sổ sách ngầm.

Không dừng lại ở đó, lợi dụng việc triều đình không thể giám sát đến tận vùng biên viễn, ông ta còn nuôi dưỡng Yêu quái bị bắt giữ ở những nơi ấy, để chúng tấn công các thôn làng khai hoang, rồi ngầm buôn bán máu thịt của những sinh linh mập mạp ấy. Hơn thế nữa, ông ta còn công khai bán vũ khí cho các làng khai hoang và triều đình, môi giới hộ vệ và thu lợi từ đó, có thể nói đây là hành vi chẳng khác nào thách thức cả Phật tổ.

Tuy nhiên, từ góc nhìn của lão thương nhân, tuy biết rõ những hành vi đó là nguy hiểm, ông ta lại hoàn toàn không cảm thấy chút tội lỗi nào. So với các quan chức bị trục xuất vì tư lợi dùng tiền và hàng hóa của thương hội để sống xa hoa, ông ta tin rằng mình mới là kẻ cao quý hơn hẳn. Thứ mà thương nhân tôn thờ là tiền bạc, điều đáng trân quý là hợp đồng, còn tất cả những gì ngoài đó chỉ là cặn bã.

Chính vì vậy, khi Tachibana Kageki bắt đầu nghi ngờ những hành vi của ông, và âm thầm lên kế hoạch trục xuất ông ta, rút lui khỏi những giao dịch ngầm, thì sự thất vọng và phẫn nộ của lão già ấy thật sự là không thể diễn tả nổi. Đồng thời, khi nhận ra địa vị của mình đang bị lung lay, bản năng sinh tồn trong ông ta cũng trỗi dậy, không hề nương tay dù đối phương có là người thân.

Sau khi bàn bạc với một vị quan cao cấp trong triều đình, từng cùng chia sẻ lợi ích, lão thương nhân đã mượn sát thủ từ Đông Di, lúc ấy đang có tranh chấp với triều đình, để khởi động kế hoạch lật đổ Tachibana Kageki. Dù lúc thường cảnh vệ của nàng rất nghiêm ngặt, nhưng không phải là hoàn toàn không có sơ hở. Kurayoshi biết rõ nàng thỉnh thoảng có thói quen cải trang vi hành ra khu dân thường, và khi ấy thì cảnh vệ ắt hẳn sẽ lỏng lẻo hơn.

Và người đàn ông ấy, tuy tài giỏi, nhưng hễ liên quan đến cô con gái được ông ta cưng chiều hết mực thì lập tức trở nên mất hết lý trí. Vậy nên, chỉ cần bắt cóc con gái ông ta làm con tin một lần, thì sau đó muốn nắm quyền sinh sát ra sao cũng tùy ý. Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, và ông ta còn có trong tay khối tài sản khổng lồ tích trữ trong bóng tối. Vụ náo loạn phiền toái ở hệ thống cống ngầm xảy ra gần đây cũng là điều may mắn. Bởi khi sự chú ý đổ dồn vào việc xử lý vụ đó, chính là thời cơ tốt nhất. Nếu thuận lợi, có thể sẽ chôn vùi tất cả vào bóng tối mà giành được chiếc ghế hội trưởng.

Phải, mọi chuyện đều thuận lợi, lẽ ra không nên có vấn đề gì. Thế nhưng………

「Thật sự là không có vấn đề gì chứ? Cả mấy tên trừ yêu sư mà cũng bị lôi vào chuyện này thì……….」

Tại một góc trong hoàng cung, lão già đang cùng vị quan lại từng chia sẻ lợi ích hỏi han. Trên mặt nước đỏ sóng sánh trong chiếc ấm trà Nam Man ngoại quốc được dâng lên để tiếp khách, hình ảnh phản chiếu của chính mình hiện rõ với một vẻ bất an chưa từng thấy.

「Thật là chuyện lạ. Người như ngài đã từng thực hiện bao giao dịch đủ để bị xử tử, lại thốt ra những lời như vậy sao?」

Trong phòng làm việc thuộc tòa Kokuga gỗ ba tầng, sau khi đưa mắt nhìn thoáng qua hoàng cung hiện ra ngoài cửa sổ, người đàn ông khẽ vuốt ve đầu con chim lớn được nuôi trong chiếc lồng treo bên cạnh rồi khẽ cười khẩy.

Chừng ba mươi tuổi chăng? Là một người đàn ông trí thức, dung mạo khôi ngô, toát lên phong thái ôn hòa, trên người khoác bộ quan phục của triều đình.

Tại xứ Phù Tang đã từ lâu bắt đầu mục ruỗng trong vỏ bọc ổn định giả tạo, các quan chức đứng đầu bộ ngành dần trở thành những chức danh danh dự để tô điểm cho dòng dõi danh gia vọng tộc. Trong bối cảnh ấy, những kẻ thực sự nắm quyền hành chính và thực quyền để xử lý chính vụ cùng các đại thần chính là đám quan lại cấp phó trở xuống. Và ở Đàn Chính Đài, vị trí thực tế đứng thứ hai chính là 「Đàn Chính Đài Thiếu Bật」. Chính vì thế, phòng làm việc của hã được bao quanh bởi kết giới cách âm để giữ kín mọi bí mật, dù là trò chuyện bên khung cửa sổ cũng không lo bị nghe lén. Nhờ vậy mà những cuộc đối thoại nguy hiểm như thế này mới có thể diễn ra……

「Xin đừng nói chuyện ở bên cửa sổ nhiều như vậy được không? Tuy không thể nghe thấy tiếng, nhưng chẳng phải môi vẫn sẽ mấp máy đó sao……?」

Kurayoshi thỉnh cầu đầy khẩn thiết. Dù đúng là âm thanh không lọt ra ngoài, nhưng nếu có ai đó đọc được khẩu hình từ xa, vẫn có khả năng bị lộ. Dù là kẻ gan lì, lão thương nhân ấy không phải kẻ liều mạng. Chính sự cẩn trọng này mới giúp ông ta sống sót khi băng qua biết bao hiểm họa đến ngày hôm nay.

「Xin lỗi vì đã thất lễ…… Nhưng hôm nay quả thật là thời điểm lý tưởng để bắt cóc cô bé ấy, đúng không? Huống hồ để trì hoãn việc sự việc bị phát giác, chẳng phải nên tạm thời buông tha cho đám giám sát kia sao?」

「Đúng là vậy…… Nhưng vẫn không có lý do gì để giữ mạng chúng. Những vệ sĩ đi theo ấy, cứ giết quách đi chẳng phải tốt hơn sao?」

-

Nghe nói những kẻ thuộc ẩn hành chúng âm thầm đi theo đã bị trừ khử rồi. Thế nhưng, lão thương nhân Kurayoshi vẫn không tài nào hiểu nổi vì cớ gì lại phải bắt sống tên đầy tớ gia tộc Onizuki cùng đi theo ở bên cạnh.

「Không không, nhắc đến Onizuki thì đó là danh gia trừ yêu xứ Bắc Thổ. Vậy mà vào thời buổi này lại tiếp cận với Kageki, thì thông thường hẳn ai cũng nghĩ rằng có điều gì đó khả nghi… Đã vậy thì phải điều tra thật kỹ càng, thật kỹ càng mới được」

Vừa khẽ vuốt đầu con chim không ngừng kêu líu lo như mọi khi, Shouhitsu nhoẻn cười giễu cợt mà cất lời. Trước câu nói ấy, ngay cả lão thương nhân cũng không thể phản bác. Từ vụ Yêu Hồ hoành hành trong kinh, đến sự kiện Yêu Mẫu làm loạn dưới cống ngầm, cả hai đều có liên quan đến Thương hội Tachibana. Và hơn hết, đó đều là những sự kiện suýt chút nữa đã khiến Tachibana Kageki thân bại danh liệt. Chính gia tộc Onizuki là nhân tố đã ra tay ngăn chặn điều đó, và cả việc gia tộc họ có dính líu vào cũng là điều Kurayoshi đã rõ từ lâu. Mà Bắc Thổ lại là lãnh địa của gã.

「Theo tin tức ta thu được, thì kẻ làm nhiệm vụ hộ vệ cho tiểu thư lại chính là đầy tớ từng được điều động trong hai vụ án kia. Hơn nữa còn nghe nói là thuộc hạ trực tiếp của Nhị tiểu thư Onizuki. Như vậy thì trước khi xử lý, tra hỏi một hai câu cũng chẳng sao chứ?」

「Ừm...」

Không thể phủ nhận được. Tuy không thể chối bỏ, nhưng Kurayoshi cũng chỉ có thể đáp lại bằng một câu trả lời đầy lấp lửng.

…Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian xung quanh. Bộ dáng ung dung tự tại cùng vẻ mặt đầy khí phách thường thấy của lão thương nhân nay đã chẳng còn đâu, thay vào đó là cái chân không yên liên tục rung lên, ánh mắt dáo dác nhìn quanh, như đang cố làm điều gì để che đậy sự bất an trong lòng. Rồi lão cất tiếng, cố gắng lắm mới dựng được một chủ đề để gợi chuyện.

「Con chim kia, ngươi chăm nó chu đáo quá nhỉ. Hồi trước đến đây ta chưa thấy nó thì phải…」

「Phải rồi. Một vị quý phu nhân nọ vì thương con mà gửi tặng cho ta đấy. Quý lắm chứ còn gì nữa?」

Kurayoshi coi món quà ấy như một dạng hối lộ. Không đến mức công khai lộ liễu, nhưng những kiểu hối lộ được nói giảm nói tránh như thế này vốn đã lan tràn trong giới quan lại nước này từ lâu. Dù là quý tộc, lãnh chúa, hay gia tộc trừ yêu, một khi có người trong tộc nắm giữ chức vụ trong triều, thì những thân thích của họ thường sẽ ngấm ngầm gửi đến cấp trên, đồng liêu, thậm chí cả thuộc hạ đủ loại 「lễ vật」 với danh nghĩa quà tặng để tìm cách rút lấy ân huệ từ trong bóng tối.

「Nhìn qua thì... đó là vẹt thì phải? Loài chim ở phương Nam đúng không? Hừm, ta chưa từng thấy loài nào có bộ lông rực rỡ như vậy bao giờ. Lạ thật đấy. Nếu mang bán thì chắc cũng được năm mươi lượng vàng chứ chẳng chơi. Hahaha, đúng là hiếm có… thật sự là...」

Vừa nói, Kurayoshi vừa bật ra một tràng cười khô khốc. Nhưng trong tiếng cười ấy chẳng có chút sức sống nào, trống rỗng, gượng ép, khiến ai cũng nhận ra đó là tiếng cười miễn cưỡng. Và rồi tiếng cười đó cũng nhanh chóng tan biến như bị hút vào không trung… để nhường chỗ cho một khoảng lặng khác lại kéo đến.

「……Ta hiểu tâm trạng của ngài, Kurayoshi-dono. Nhưng chẳng cần phải quá nôn nóng đâu. Việc điều tra đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, mà dù có thế nào thì chuyện để kẻ đó trốn thoát là hoàn toàn không thể xảy ra. Đám người man di lần này được cử đến đúng là có thực lực ghê đấy, thêm vào đó, ta cũng đã cẩn thận gửi theo một quân bài dự phòng nữa rồi. Còn gì phải lo sợ nữa đâu?」

Với giọng điệu vừa như an ủi, vừa mang chút cảm thông, Shouhitsu cất lời trấn an Kurayoshi. Mà lời hắn nói cũng chẳng phải lời hứa hão huyền vô căn cứ.

Tên quan chức này từ trước đến nay đã nhiều lần nhận yêu cầu từ đám man tộc hay những kẻ trong thế giới ngầm để cài người vào hệ thống triều đình. Đặc biệt lần này, trong số những gián điệp Đông Thổ được hắn gài vào Đàn Chính Đài, có hai tên đã được cử đến làm viện binh, kết hợp với những sát thủ đã lén thâm nhập kinh thành. Với sức mạnh như vậy, đám đầy tớ kia căn bản không có cơ hội chống lại. Không cần phải sợ gì cả.

「Hay là... ngài đang lo lắng về cháu gái cả của mình chăng?」

「...!!」

Kurayoshi lập tức liếc ánh mắt sắc như dao về phía viên quan. Trong ánh mắt ấy chứa đầy phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng phản chiếu rõ sự dao động, một sự dao động đã gián tiếp xác thực lời của đối phương.

「Nghe nói lần này chính cháu gái cả của ngài là người tự mình chỉ định vệ sĩ. Có vẻ như nàng rất ưu ái kẻ đó…」

「Ta còn bận lắm!! Ta về đây!!」

「Vậy thì tốt quá. Ta sẽ cho người tiễn ngài. Đường xa hãy cẩn trọng nhé.」

Kurayoshi gắt lên tức tối vì bị nhắc đến tin đồn chẳng biết từ đâu mà viên quan có được. Trái lại, đối phương vẫn đáp lời với cái giọng chẳng hề kiêng nể. Chính cái điệu bộ ung dung, tự tại ấy lại càng khiến Kurayoshi nổi giận hơn nữa.

「…Ngươi, đừng có phản ta đấy? Ngươi tưởng ta không có chuẩn bị gì sao?」

Nếu cần thiết, ta hoàn toàn có thể kéo ngươi cùng chết, dù là về mặt pháp lý hay mặt xã hội, ta đều đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu không thì đã chẳng dám kéo ngươi vào vụ này. Lão thương nhân này là một kẻ thận trọng và gian xảo đến đáng sợ.

「Nếu không thể tín nhiệm ta thì xin cứ việc, cứ thoải mái mà chuẩn bị bao nhiêu lớp phòng bị cũng được. Nếu điều đó giúp lòng ngài thấy yên ổn hơn, thì ta rất hoan nghênh.」

「...Hừ!」

Kurayoshi khịt mũi đầy khó chịu, rồi lườm nguýt một cách đầy căm phẫn mà rời khỏi phòng khách. Viên quan vẫn giữ nụ cười nhàn nhã tiễn chân lão. Cánh cửa bị đóng sầm lại trong tiếng động mạnh. Và rồi…tĩnh lặng lại trở về căn phòng.

「……Xem ra lời đồn lòng ghen tuông của đàn ông là thứ xấu xí quả thật không sai.」

Dù không thay đổi vẻ mặt, nhưng với giọng điệu vô hồn, viên thiếu phó của Đàn Chính Đài thản nhiên cất lời. Dẫu là một con người luôn giữ cái đầu lạnh khi làm ăn, thì dường như cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh khi đụng đến những chuyện như thế này.

「Cảm xúc, thật là thứ khó hiểu. Dù là con người, hay là yêu quái, cũng vậy thôi.」

「KHÓ HIỂU LẮM! KHÓ HIỂU LẮM!」

Con vẹt trong lồng kêu lên lặp lại lời chủ. Cách nó nói ra như thể đang giễu cợt. Không, thực sự thì con động vật ấy đang cười nhạo.

「…Thôi nào, đừng có kích động thế chứ? Miệng ngươi sắp rách toác rồi kìa?」

Viên quan cất tiếng như đang rầy la một đứa trẻ. …Mỏ con vẹt ấy đã rách làm bốn, trong cái miệng lởm chởm răng như dao kia, một khuôn mặt nhỏ xíu không có mắt, như mặt của một đứa trẻ sơ sinh, từ sâu trong cổ họng nó thò ra, phô bày dáng vẻ ghê tởm tột cùng.

Phiền thật đấy, trong lúc ông già kia còn ở đây, giữ con quái vật này không nổi loạn đã đủ mệt rồi. Nếu trí tuệ nó quá kém, đến cả đe dọa cũng không hiểu, thì việc kìm hãm nó lại càng vất vả hơn.

「Nghe lời đi. Bằng không thì khỏi ăn cơm nhé?」

Lời nói được thốt ra bằng nụ cười vẫn luôn tươi tắn ấy, lại là một cảnh cáo băng giá thấu xương.

「…「

Con quái vật mang lốt vẹt thoáng liếc hắn bằng khuôn mặt không mắt. Vài giây sau, nó 「zuzuzuzu「 một tiếng, nhỏ dãi chảy ròng, rồi từ từ khép miệng lại. Khi viên quan chớp mắt, thì trước mặt hắn đã chẳng còn gì ngoài một chú vẹt nhỏ xinh xắn dễ thương.

「…Ôi chao, giá như cô ta chịu gửi tới đây một đứa có đầu óc một chút thì tốt rồi. Chứ không phải cái thứ đầu chim như ngươi.「

Hắn buông một tiếng thở dài ngán ngẩm, như đang than phiền về người bạn cũ thuở xưa, đồng thời là Yêu Mẫu, kẻ yêu thương mọi sinh linh trên thế gian này. Lần cuối cùng người ấy gửi 「thư」 cho hắn là bao nhiêu trăm năm trước nhỉ?

「Lâu ngày mới liên lạc trở lại, vậy mà lại là một món hàng lỗi thế này sao…… Hẳn là vội vã sinh ra trong lúc hoảng loạn quá rồi nhỉ.」

Dù chất liệu thế nào đi nữa, thì việc có thể điều chỉnh trí tuệ, hình dáng, và năng lực của thứ được tạo ra trong bụng mình vốn là chuyện thường tình. Thế nhưng thứ được gửi tới lại là một tiểu yêu kém cỏi không hơn vài bước so với phế phẩm, dùng làm truyền tin cũng thật khó coi.

Hiển nhiên đây là một món hàng cấp tốc…. Mà nội dung được truyền lại thì tám phần là chuyện khoe khoang đứa con trai mới sinh, một phần là trò đùa giỡn với đứa con gái, và phần còn lại mới nói đến chuyện từ bỏ kế hoạch dưới cống ngầm cùng hành động sắp tới. Có rất nhiều điều muốn phê phán, nhưng……… rốt cuộc điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là câu chuyện về một con người đã lọt vào mắt xanh của nàng ta.

Yêu Mẫu, kẻ bình đẳng yêu thương mọi sinh linh trên đời… tức là có thể thương xót từ côn trùng đến con người ở cùng một mức độ… lại có thể rõ ràng nhận thức, thiết tha nói đến, và vô cùng chấp nhất với một cá nhân con người như thế này, dù là hắn cũng không thể không cảm thấy bất ngờ.

「Cậu bé đáng yêu! Con yêu quý! Nhìn bao nhiêu cũng không đủ! Muốn ăn luôn cả nó!」

Tiểu yêu truyền tin cứ thế dùng giọng bập bẹ mà gào đi gào lại những lời đã được mẹ nó nhồi vào đầu. Có vẻ nàng đã kiên nhẫn dạy đến khi thứ này nhớ được, thế nhưng thật đáng tiếc là cái đầu chim kia không hiểu được ý nghĩa lời mình nói, dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Gã đàn ông chỉ nhún vai.

「Ôi trời…… Thật không hiểu nổi sao có thể vô lo đến mức chỉ toàn kể chuyện khoe con như thế chứ.」

Vốn dĩ nàng ta rất khó đối phó, nên hắn cũng chẳng kỳ vọng nhiều…. Nhưng việc gần như chẳng hề có lấy một lời xin lỗi về chuyện kế hoạch bị bại lộ và buộc phải rút khỏi lòng đất kinh đô… đúng là thần kinh nàng ta cũng đủ mạnh.

「………Mà, có lẽ ta cũng không có tư cách nói người khác.」

Vừa nói, gã vừa lấy ra từ trong người một cái túi, rồi lấy vật bên trong ra. Thứ từ trong túi rơi xuống… là một ngón tay. Một ngón tay người bị chặt đứt ngay đốt đầu tiên…

「Dù sao thì, thân phận này cũng đã bắt đầu bị nghi ngờ rồi. Đã vậy thì chi bằng nhân cơ hội khuấy cho thật đục nước một phen, nghĩ theo cách đó cũng không tệ.」

Tiểu yêu trong lồng chim vỗ cánh rối rít như đang phấn khích, đòi 「cơm」. Gã đàn ông thản nhiên để nó mổ lấy 「ngón tay」, đồng thời buông lời lạnh lùng.

Hắn đã thâm nhập vào nội cục của kết giới, và của giới thượng tầng quốc gia này, hơn một trăm năm.

Từ đó đến nay, hắn không ngừng thực hiện sứ mệnh theo mệnh lệnh năm xưa. Đổi hình đổi dạng thành biết bao con người, thay thế, dàn dựng, từng chút từng chút một, lặng lẽ khiến trụ cột quốc gia này mục nát từ bên trong. Có khi còn cố ý để bản thân bị giết, và vai trò hiện tại của hắn cũng được định sẵn để kết thúc như vậy.

Về mặt nào đó, lần này chính là một cơ hội hiếm có. Nếu âm mưu bị lộ thì càng dễ khiến quốc gia này rối loạn. Đã vậy thì, thử dây dưa một chút với「cậu bé」mà nàng ta phải lòng cũng chẳng sao. Hơn nữa…

「Đã hai lần rồi, y đã cản đường kế hoạch của chúng ta. Lần này là lần thứ ba, không để y chịu chút khổ sở thì chẳng hợp lý chút nào nhỉ…?」

Gã vừa nói, vừa nở một nụ cười hiền hậu, dịu dàng, tràn đầy thiện ý. Thế nhưng, cái bóng đổ dài từ thân hình gã lại dị thường to lớn, u ám, và rõ ràng không phải thứ thuộc về con người. Nhưng ngoài con vẹt trong lồng, chẳng ai khác hiện diện nơi này để chứng kiến cảnh ấy………

Quốc nha/国衙/kokuga là khu vực nơi đặt trụ sở hành chính, nơi các quan quốc sử (quốc tư) đảm nhiệm việc quản lý chính sự địa phương trong hệ thống luật lệnh (ritsuryo) của Nhật Bản. Cũng có trường hợp từ “quốc nha” được dùng để chỉ các quan lại, viên chức (quốc tư) làm việc tại quốc nha, hoặc để chỉ lãnh địa thuộc quốc nha quản lý (quốc nha lĩnh). Tại trung tâm của mỗi quốc gia theo hệ thống luật lệnh, khu đô thị tập trung các cơ sở quan trọng như quốc nha được gọi là quốc phủ/国府, cụm các cơ quan hành chính làm nhiệm vụ chính trị trung tâm được gọi là quốc nha/国衙, và cơ sở trung tâm nơi quốc tư tiến hành nghi lễ và xử lý chính vụ được gọi là quốc sảnh/政庁.