Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong eroge fantasy gây trầm cảm kiểu Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 139

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 12

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

25 175

Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ. - Chap 40

Giờ khắc đã là năm khắc giờ Tuất... tức là đã bước vào buổi tối. Dẫu cho kinh đô xứ Phù Tang này là thành phố không ngủ với dân số đông nhất cả nước, thì thời đại này vẫn chưa có điện, mà diện tích kinh đô cũng vô cùng rộng lớn. Không phải toàn bộ khu vực ấy lúc nào cũng tràn ngập người qua lại.

Các khu phố sầm uất, đại lộ lớn, hay hoàng cung cùng kỹ viện thì có lẽ là ngoại lệ, ở đó ánh sáng đèn lồng và lửa trại chen chúc bên mái hiên, người qua lại không ngớt; khu dân cư thì dù đã đến giờ chuẩn bị nghỉ ngơi, vẫn không ít người còn thức.

Tuy nhiên, khu vực gọi là kura…tức khu nhà kho, ngay cả ban ngày nếu không có việc cũng chẳng ai lui tới, huống hồ là ban đêm, chỗ này mà có dấu người qua lại vào giờ này mới là điều đáng ngờ. Vốn dĩ, nơi này vẫn thuộc phạm vi tuần tra của các kebiishi hoặc lính gác, hay vệ sĩ do các thương gia thuê, nhưng nếu đã dùng tiền hối lộ và bày kết giới xua người thì bóng dáng bọn họ cũng lập tức biến mất.

Vì vậy, khu nhà kho tiêu điều, vắng bóng người, không khí lạnh lẽo và vô hồn, giữa đêm chỉ có ánh trăng yếu ớt làm nguồn sáng, khiến cho bất kỳ ai trông thấy cũng cảm thấy bất an khó tả.

Và rồi, tại khu nhà kho ấy, thấp thoáng một bóng người đứng lặng lẽ...

「Chết tiệt, hớ hênh thật... Mũi chẳng ngửi được gì...!!」

Vừa cảnh giác quan sát xung quanh, Iruka lầm bầm chửi rủa. Tên thích khách đang khó chịu vì mọi chuyện không tiến triển như mong đợi.

Khác với những Ryuuhi thiên về chiến đấu hay Kamui có tính ứng dụng cao, năng lực mà Iruka sở hữu, tuy tính cách bản thân hắn có phần hung hãn, lại không thể nói là phù hợp để chiến đấu. Ngược lại, phải gọi đó là năng lực cảm ứng, truy dấu thì đúng hơn. Thế nhưng… hiện tại, Iruka không thể phát huy toàn bộ khả năng đó.

Dù mắt có thể thấy trong đêm, nhưng có vẻ do hiệu ứng cay mắt từ khói trắng, mắt hắn vẫn còn đẫm nước. Khứu giác thì tệ hơn nữa, bị mùi hăng làm tê liệt hoàn toàn. Thính giác thì không có vấn đề... nhưng có lẽ đối phương đang nín thở ẩn náu, nên chẳng nghe thấy tiếng động nào rõ ràng.

「Vậy thì thứ dẫn đường chỉ còn lại mỗi dấu vết máu này, sao…」

Iruka liếc qua những vệt máu đen sẫm rải rác trên mặt đất.

「…Là phía trước à.」

Hắn híp mắt lại, chăm chú nhìn theo vết máu kéo dài. Những chấm đỏ bám dính trên mặt đất tiếp tục kéo dài về phía bóng tối của một góc nhà kho.

Iruka không nói lời nào, rút kiếm ra tiến về hướng đó. Không để phát ra tiếng bước chân, hắn di chuyển như bóng ma, xóa sạch khí tức, lặng lẽ đến góc nhà kho. Và trong trạng thái cảnh giác tối đa, hắn nhanh chóng bước vào bóng tối ấy.

…Ở đó, chỉ có một mảnh vải thấm đầy máu bị vứt lại trên nền đất.

「Biết thừa là cái bẫy… cái thứ rác rưởi này!!!」

Ngay khoảnh khắc đó, Iruka gầm lên, như thể đã chuẩn bị từ trước, liền ngẩng đầu quay ngoắt lại. Và rồi, hắn nhanh như chớp vung kiếm, chém xuống cái bóng vừa nhảy khỏi mái kho…

「…!? Cũng chỉ là vải máu thôi à!?」

Thế nhưng, Iruka lập tức nhận ra thứ hắn vừa chém không phải tên kia, mà là một chiếc khăn quàng cổ đẫm máu. Và rồi, hắn thấy được bóng người xuất hiện từ sau lớp vải ấy.

「…!?」

Một thanh gỗ lớn vung xuống như cây gậy đang giáng tới, Iruka phản xạ đưa cánh tay phải đeo giáp lên đỡ. Cùng lúc, lực va chạm và cơn đau kéo đến...

「Đồ lắm trò…!!!」

Chớp mắt, Iruka truyền『Yêu Lực』vào tay trái rồi vung mạnh ra.

「Gì…!? Chết tiệt…」

Tiếng xé gió vang lên cùng một đường chém vô hình, kẻ tấn công vội vã xoay người tránh đòn. Nhưng đồng thời, cây gỗ trong tay hắn cũng bị chém như chẻ gỗ, vỡ vụn bay tứ tung. Kẻ tấn công, gã đầy tớ nhà Onizuki, ngã lăn lóc xuống đất, cố kéo giãn khoảng cách.

「Ta biết là dấu vết quá rõ ràng thì chắc chắn có bẫy, nhưng mà chơi hẳn hai tầng bẫy thế này thì hơi bị bất ngờ đó. Nếu ta không đoán được ngươi cũng có chút đầu óc, thì chắc tiêu rồi đấy?」

Iruka cười nhạt, giọng nói như chễ giễu. Trong khi đó, gã đầy tỡ đang thở hổn hển. Mảnh vải dùng để cầm máu trên người hắn đã nhuộm đỏ, máu vẫn còn nhỏ từng giọt xuống nền đất.

「Ngươi… chẳng lẽ, vừa rồi là… Yêu lực sao?」

Vừa giữ lấy vết thương, vừa cau mặt nghiêm trọng, gã hỏi. Nhưng vẻ nặng nề trong nét mặt ấy không đơn thuần chỉ vì đau đớn.

「Ồ, nhìn phát biết ngay à? Mà, nghề chính không phải là trông trẻ con mà là trừ yêu đúng không? Vậy thì bị lộ cũng phải thôi.」

Trước câu hỏi, Iruka ung dung đáp lại, khuôn mặt đầy đắc ý. Gã đầy tớ dường như càng thêm khó chịu với thái độ đó, mặt nhăn nhó.

「Được thôi. Coi như quà mang xuống địa ngục. Nhìn kỹ đi, đây là… bí kỹ của dân phương Bắc đấy.」

Vừa nói, Iruka vừa từ từ vén tay áo trái lên, ra chiều khoa trương.

「…!!」

Gã đày tớ vô thức nín thở. Thứ hiện ra trước ánh mắt hắn, chính là cánh tay trái của Iruka, từ khuỷu trở xuống, mọc ra bộ vuốt khổng lồ như loài sói, tựa như được khâu thẳng vào thân thể hắn vậy…

-

Trong lúc đầy tớ và tên thích khách đang đối đầu nhau, trận chiến vẫn tiếp diễn giữa cơn bụi mù và tiếng sấm rền vang.

「Ara ara ara, chỉ đến thế thôi sao?」

Một bên không hề có tư thế phòng thủ, mỗi lần vung cây quạt lên là lại cuốn theo một cơn cuồng phong tàn phá mọi thứ xung quanh.

「Kh... Quả nhiên là Trừ yêu sư của triều đình...!!」

Gã đàn ông nọ vừa ra sức tránh né cơn lốc hủy diệt ấy, vừa ném ra những chiếc kunai và kim có tẩm độc cực mạnh ở mũi nhọn. Không rõ hắn giấu chúng ở đâu, nhưng vô số ám khí ấy đồng loạt bay thẳng về phía mục tiêu... Thế nhưng, chẳng một thứ nào trong số đó có thể chạm tới thiếu nữ trước mặt.

「Fufufu, nào nào, hãy khiêu vũ đi chứ!」

「Thật là, lượng linh lực điên rồ thật đấy...!!」

Linh lực, nói một cách ngắn gọn, là sức mạnh để bóp méo và chi phối hiện tượng. Và việc chuyển hóa linh lực thành thuật pháp tất nhiên cũng tiêu tốn năng lượng. Về cơ bản, việc tạo ra lửa hay nước từ linh lực tiêu hao nhiều hơn rất nhiều so với việc cường hóa cơ thể. Huống chi lại còn liên tục tung ra những đòn gió quy mô lớn như vậy... Lãng phí lượng linh lực khổng lồ mà không hề đổ một giọt mồ hôi nào, còn trông thì hoàn toàn thong dong, từ góc nhìn của những người hiểu biết trong nghề, việc muốn chửi rủa hình ảnh của Aoi lúc này quả là điều tự nhiên.

Trận chiến khốc liệt tạm ngừng trong chốc lát. Ryuuhi thở hổn hển còn Aoi vẫn giữ nguyên nụ cười hân hoan trên khuôn mặt. Hình dáng ấy khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ của một đứa trẻ đang thích thú quan sát một con côn trùng đau đớn quằn quại vì bị giật mất chân.

...Tức là, một nụ cười mang lại cảm giác khó chịu và nỗi sợ cho người nhìn.

(Kh... Dù không hề xem thường, nhưng đến mức này sao. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ kiệt sức trước mất... Không còn cách nào khác, phải dùng đến thứ đó thôi.)

Ryuhi cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở, nhưng lại buông tư thế sẵn sàng của mình. Đối với những ai vừa chứng kiến trận chiến lúc nãy, hành động đó quả là quá liều lĩnh. Thế nhưng...

「Ara? Bỏ cuộc rồi sao? Hãy cho ta chơi thêm chút nữa chứ. Không có tinh thần gì cả nhỉ?」

Lời nói của nàng tiểu thư mang sắc thái giễu cợt. Trước câu nói ấy, gã đàn ông đến từ phương Bắc liền nở một nụ cười đầy ngạo nghễ để đáp lại.

「Tất nhiên là không. Bây giờ mới thật sự bắt đầu. Tuy nhiên... nếu ngươi muốn vui thêm một chút, ta mong cô có thể bỏ qua những gì sắp xảy ra.」

Vì sự biến đổi này tốn khá nhiều thời gian... Nói như vậy, Ryuuhi liền giải phong ấn đã được khắc lên cơ thể mình.

「Ugh!? Ughhhhgggrrgrgghghhh!!!?」

Ngay khi giải trừ phong ấn, Ryuuhi đau đớn quằn quại và gục xuống. Nhưng chỉ trong thoáng chốc. Người đàn ông xứ Emishi bắt đầu tái tạo lại cơ thể mình.

「Grrrraaaa...GWOAAAAAAOOOOOOHHHH!!!!」

Tiếng gầm vang dội ấy còn dữ dội và hung bạo hơn cả dã thú. Các khối cơ bắp phồng to, âm thanh răng rắc của những sợi cơ bị xé rách, tiếng xương cốt biến dạng ghê rợn vang vọng khắp nơi. Và rồi, cơ thể của Ryuuhi bắt đầu biến đổi thành một thứ không còn thuộc về loài người nữa.

「Hee, lại là một thứ thật ghê tởm đấy……」

Aoi, đang quan sát sự biến hóa rùng rợn đó, dùng quạt che miệng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại đầy ghê tởm. Nỗi ghê sợ ấy hướng về cả cạm bẫy đã được áp dụng lên người đàn ông trước mặt, lẫn sự biến đổi do cạm bẫy ấy mang lại.

Quá trình biến đổi, hay có thể gọi là hóa thân, kết thúc sau khi đếm đến năm mươi. Và thứ còn lại sau đó, là một sinh vật chẳng thể nào gọi là con người nữa.

Với Aoi, hình hài ấy khiến nàng liên tưởng đến một con kỳ giông khổng lồ. Cái miệng rộng nứt toác, đường nét cơ thể cong tròn, đôi mắt tròn lồi nằm cách xa nhau, trông như một con đại kỳ giông đứng thẳng... Nhưng điều thay đổi lớn nhất là luồng tà khí tỏa ra từ cơ thể gã đàn ông.

「Yêu quái biến thân... có thể gọi là vậy chăng? Một loại cấm thuật cao cấp bị triều đình liệt vào hàng cấm... Vậy mà lại do một tên man di vô danh phát triển nên sao?」

Với những Trừ yêu sư và người mang linh lực, xuất thân là tuyệt đối. Đó là do đặc tính của linh lực.

Nếu dựa theo kiến thức của chàng đầy tớ mà Aoi yêu thương tới vô tận, thì linh lực giống như nhiên liệu xe hơi. Nó là nguồn động lực để biến đổi hiện tượng, được tạo ra từ sức sống nội tại... Và động cơ cùng thân xe lần lượt tượng trưng cho cơ chế và kỹ thuật chuyển hóa linh lực, cũng như thân thể cường tráng của trừ yêu sư.

Trong thế giới này, ba yếu tố 「tâm – kỹ – thể」 là nền tảng, trong đó đặc biệt là tâm và thể là nhiên liệu và thân xe, phụ thuộc rất nhiều vào huyết thống… Không, cả 「kỹ」, tức cơ chế chuyển hóa linh lực, cũng không chỉ là kỹ thuật thuần túy, mà còn đòi hỏi nội tạng đủ mạnh để đốt cháy linh lực.

Vì vậy, theo cách ví von với tiền kiếp, thân thể trừ yêu sư được ví như một chiếc xe. Dù có nhiều nhiên liệu mà động cơ kém thì cũng vô ích; có nhiên liệu và động cơ tốt mà thân xe yếu thì sẽ vỡ vụn ngay khi chạy. Dù động cơ và thân xe tốt mà nhiên liệu ít thì cũng chỉ đi được quãng ngắn... Trừ yêu sư cũng giống như vậy.

Nếu linh lực yếu thì không thể chiến đấu, nếu khả năng chuyển hóa kém thì chỉ là kẻ ăn hại, và dù có đủ cả hai mà thân thể yếu đuối thì cũng chẳng thể chịu nổi.

Tất nhiên, chỉ riêng linh lực thì vẫn có thể cường hóa tạm thời bằng dược liệu, đổi lấy tuổi thọ. Khả năng chuyển hóa linh lực có thể nâng cao bằng rèn luyện kỹ thuật. Tuy nhiên, việc cường hóa thân thể lại không dễ chút nào. Trong thời kỳ Đại Loạn, một trong những giải pháp được đề ra để khắc phục vấn đề đó, đồng thời để biến người thường thành chiến lực hiệu quả trong thời gian ngắn — chính là việc yêu hóa con người.

Từ vị cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu, Azuma Hibari, vốn là bán yêu, cho tới những tồn tại trong triều đình hiện tại — không phải là không có. Tuy nhiên, phần lớn những Trừ yêu sư đã hấp thu sức mạnh yêu quái đều là người sống sót từ Đại Loạn, và giờ đây số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và việc nghiên cứu, thực hành những kỹ thuật đó giờ đây đã bị cấm hoàn toàn.

Do đó, ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt, việc tạo ra biến thể yêu quái mới bị triều đình chính thức phủ nhận. Ngay cả những trường hợp ngoại lệ ấy cũng chỉ là do tai nạn hấp thụ yêu lực hay dịch thể yêu quái rồi bị bán yêu hóa. Và sinh vật trước mắt đây có lẽ là...

「Nhìn thế này... có phải đã thay thế một phần cơ thể bằng bộ phận của yêu quái không? Thật điên rồ. Thành công chưa tới một phần năm lần thử nghiệm.」

Với kỹ thuật thô thiển của bọn man tộc, nếu không chết vì mất máu thì cũng chết vì nhiễm trùng. Nếu may mắn sống sót thì cơ thể người có khả năng sẽ phản ứng loại bỏ bộ phận yêu quái. Trong triều đình hiện nay, ngay cả với nô lệ hay tử tù cũng không cho phép làm chuyện ghê tởm như vậy.

「Bớt lắm lời đi. Có giỏi thì tới đây.」

「Vậy thì để ta tiếp nhận lời mời đó.」

Đáp lại lời khiêu khích của Ryuuhi, Aoi lạnh lùng vung quạt lên không chút nương tay. Những lưỡi gió sắc bén đủ để cắt nát cả mũ sắt lao thẳng về phía Ryuhi, song, hắn không hề tránh né.

Trúng đòn trực diện... Lẽ ra trong khoảnh khắc tiếp theo, thi thể bị chém đôi của gã Emishi sẽ còn sót lại. Thế nhưng... khi bụi mù tan đi, thứ đứng đó vẫn là một con đại kỳ giông không hề hấn gì.

「...Không cắt được sao?」

Aoi nhíu mày đầy nghi hoặc khi đòn gió mang linh lực phi thường, xuất phát từ pháp cụ là cây quạt kia, lại không hề tác động chút nào lên kẻ địch chẳng hề thi triển bất kỳ thuật pháp nào. Nàng tiếp tục tung thêm vài đòn gió nữa.

Những cơn gió dữ dội thổi lên lớp bụi đất dày đặc xung quanh... Thế nhưng, trước mặt kẻ đã hóa yêu quái, tất cả chỉ trượt qua như gió lướt qua vách đá. Ryuuhi phát ra tiếng cười khúc khích đầy chế giễu trong cổ họng.

「Tiếc thật, vô ích rồi. Những thứ đó đã không còn tác dụng với ta nữa.」

「...Cũng không phải là tránh né với tốc độ cao.」

Aoi nheo mắt lại, vừa che miệng bằng quạt vừa trầm ngâm phân tích.

「Dù sao thì, một tên man di như ngươi không thể dùng loại năng lực mang tính khái niệm được. Xét theo những gì đã thấy... Có vẻ là đang làm lệch hướng đòn tấn công, đúng không?」

「...Ồ, đã đoán ra rồi sao? Chính xác lắm, nhị tiểu thư Onizuki.」

Tiểu thư nhà Onizuki chỉ qua vài lần quan sát đã gần như hoàn toàn nhận ra cơ chế mà kẻ địch đang vô hiệu hóa đòn tấn công của mình.

「Cơ thể này thật sự rất tiện lợi. Chất nhờn tiết ra từ toàn thân ta hoạt động như chất bôi trơn và đệm va chạm, làm giảm đáng kể độ sắc bén của lưỡi kiếm.」

Nếu thêm vào kỹ thuật chiến đấu độc đáo do hắn tự phát triển để làm lệch hướng lực đánh của đối phương, thì kiếm hay thương gần như chỉ còn là những khối sắt vô dụng trước hắn. Ít nhất với trình độ kiếm thuật như Ako Murasaki, muốn gây vết thương cho hắn phải tung ra tuyệt kỹ tiêu hao sức lực cực lớn, và làm vậy khi đối mặt với Ryuuhi chính là tự sát.

Tất nhiên, dù không cắt được, nếu chỉ là khối sắt thì vẫn có thể dùng như vũ khí đập mạnh... Nhưng với Ryuuhi đã yêu hóa thành hình dáng kỳ giông và có lớp mỡ dày như thế, trừ khi là vật thể có khối lượng cực lớn đánh với tốc độ cực cao, thì cũng vô ích.

「Và còn một điểm tiện lợi nữa của cơ thể này.」

Cùng với câu nói ấy, Ryuuhi vung tay. Ngay tức khắc, Aoi theo linh cảm thứ sáu mà bật nhảy né tránh những bóng đen bay tới từ cánh tay hắn.

Chỉ trong tích tắc, tại nơi Aoi đứng lúc trước, một chất lỏng đen kịt văng tung tóe, vừa chạm đất đã bốc khói trắng, ăn mòn đất đá đến mức hòa tan. Mùi lưu huỳnh nồng nặc lan khắp không gian.

「Axit... Không, là độc sao?」

「Giờ đây ta có thể sản sinh ra hàng chục loại độc cực mạnh trong cơ thể. Cho dù là Trừ yêu sư danh tiếng, chắc gì đã có kẻ nào đủ sức kháng độc? Tốt nhất là cứ nhảy múa trong đau đớn đi là vừa...!!」

Cùng với những lời lẽ đầy thú tính ấy, Ryuuhi nhe ra cái miệng đặc trưng của mình đến mức tưởng chừng như muốn xé toạc cả khóe môi. Từ trong khoang miệng u ám ấy, hắn nhả ra phi tiêu kunai tẩm đầy độc. Nhiều loại độc khác nhau được thấm vào, và ngoài ra, như cá súng, hắn còn phun ra chất lỏng độc dưới dạng đạn. Hơn nữa, sức công phá của nó sắc bén đến mức không cơn gió nào có thể làm lệch hướng.

Vì vậy, Aoi cũng phải di chuyển để né tránh đòn đó.

Như tiếng thét của Ryuuhi, Aoi khiêu vũ. Nàng tránh né các đòn công kích với thân pháp tao nhã tựa như đang múa. Khi những lưỡi gió của nàng không còn sử dụng được nữa, trận chiến này đã trở thành cuộc tấn công một chiều.

「Bắt được rồi!」

「……!?」

Ngay khoảnh khắc kế tiếp, từ miệng Ryuuhi vươn ra nhiều chiếc lưỡi. Ba chiếc lưỡi như sên, to bằng cánh tay người trưởng thành, uốn lượn như roi nhưng lại đầy chủ ý, quấn lấy cây quạt của Aoi. Rồi cứ thế, kéo nàng về phía Ryuuhi.

「……!!」

Ngay lập tức vứt bỏ cây quạt là một quyết định sáng suốt. Nếu vẫn còn nắm lấy nó, khi bị kéo lại, nàng sẽ mất đi khả năng cơ động và hứng chịu một đòn kịch độc chí mạng. Tuy nhiên………

「Fufufu, ta đã lấy được vũ khí của ngươi rồi? Vậy là giờ ngươi tay không tấc sắt?」

Ryuuhi, vẫn quấn lưỡi quanh chiếc quạt lộng lẫy, thẩm định chất lượng của nó rồi cười nhạo. Dựa trên thông tin nhận được từ trước, hắn biết được rằng vũ khí của cô gái này chỉ có mỗi cây quạt đó. Tất nhiên, nguồn tin cũng chỉ đủ mức đánh giá sai sức mạnh của một đầy tớ, nên không thể lơ là. Tuy vậy, việc cướp được vũ khí chính vẫn là một thành tựu lớn!!

(Mình làm được rồi. Mình có thể làm được……!! Khặc khặc, lần này công việc không diễn ra như ý muốn, nhưng có vẻ vận may cuối cùng cũng đã mỉm cười với ta...!!)

Con yêu quái kỳ nhông lớn nhoẻn miệng liếm môi, khóe miệng cong lên. Nước dãi từ khe môi hắn nhỏ xuống thành dòng.

(Chậc……!? Không ổn. Suýt nữa đã bị nó nuốt chửng rồi)

Sau khi hóa thành yêu quái, hắn tự nhận thức được tính cách của mình đang dần biến đổi. Tư duy của hắn đang dần nghiêng về phía yêu giới. Ryuuhi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu hắn chỉ toàn hiện lên dục vọng muốn cắn xé cô gái trước mặt, nàng thiếu nữ mang linh lực ngút trời. Thịt của thiếu nữ ấy trông thật mềm mại. Rốt cuộc sẽ có hương vị như thế nào đây………

(Chết tiệt, phải giữ bình tĩnh…… Hình dạng này cũng không phải vạn năng)

Hắn có thể vô hiệu hóa hoàn toàn các loại vũ khí như kiếm dao hay võ thuật, nhưng với linh thuật có khả năng phát hỏa hay các loại chú nguyền thì cũng không phải là miễn nhiễm hoàn toàn. Mà lá bài trong tay cô gái trước mặt chắc chắn không chỉ có mỗi cây quạt. Không được chủ quan. Phải kết thúc trận chiến nhanh chóng và trở lại làm người, nếu không tinh thần sẽ bị ô nhiễm, và có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể………

(Không sao, trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ kết liễu trận này)

Nghĩ vậy, Ryuuhi xóa sạch sơ hở và vào thế phòng bị. Trong khi đó, Aoi đang chăm chú nhìn bàn tay phải từng cầm lấy cây quạt. Nàng nắm lấy bàn tay trắng đến mức kỳ lạ ấy, rồi mở ra, cứ thế lặp lại hành động nắm lại rồi mở ra. Và rồi………

「………Ừm, chắc thế này là được rồi nhỉ」

Ngay khoảnh khắc nàng thốt ra câu nói nhẹ bẫng đó… Aoi đã áp sát ngay trước mặt Ryuuhi cùng với một luồng gió nổ dữ dội.

「………!?」

Tốc độ ấy khiến người ta lầm tưởng như thể dịch chuyển tức thời. Có lẽ nàng đã bật nhảy từ mặt đất. Với tốc độ ngang với âm thanh, cô gái ấy lập tức thu hẹp khoảng cách khiến Ryuuhi kinh ngạc, nhưng hắn không phải loại chưa từng đối mặt với tử thần. Chỉ trong tích tắc, hắn lập tức tìm ra đáp án tối ưu bằng trực giác.

「Ngây thơ!!」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Ryuuhi tiết ra chất độc gây tê liệt từ toàn bộ tuyến mồ hôi trên cơ thể. Đối đầu cận chiến sao? Thật ngu ngốc...

(Chẳng lẽ không nghe ta nói lúc nãy sao? Cơ thể ta có thể tạo ra độc cơ mà……!!?)

Suy nghĩ đến đó, Ryuuhi chợt nhận ra cú đấm của Aoi đang hướng về phía mình có thể chỉ là hư chiêu. Có lẽ nàng chỉ giả vờ đánh để thực hiện một pháp thuật nào đó? Hắn lập tức tập trung cảnh giác để đối phó với thuật thức…thì khoảnh khắc tiếp theo, một đòn quá nặng giáng thẳng vào bụng.

「Agh…gagh……!?」

Đau đớn tưởng như lục phủ ngũ tạng bị khuấy đảo…… không, chính xác là nội tạng đã bị đảo lộn, Ryuuhi gào lên trong đau đớn, thậm chí có lúc trợn trắng mắt và ngất đi. Nhưng ngay sau đó, bị cơn đau buộc phải tỉnh lại. Không thể nào, thật sự là bị đánh à? Không thể nào, còn chất độc thì sao!? Nếu tiếp xúc trực tiếp thì……!!

「C-cái này là……!? Sóng xung kích, sao!!? K-Khốn……!?」

Đang gắng phân tích trong cơn đau tưởng chừng muốn ngất lịm khi nội tạng tiếp tục bị chấn động, Ryuuhi thừa nhận rằng đó là một đòn sóng xung kích gây ra bởi cú đánh vừa rồi. Không phải thân thể bị xuyên thủng. Nhưng…… nỗi đau này rõ ràng bắt nguồn từ cú sốc của đòn đánh. Đúng thật, như vậy thì không cần phải chạm trực tiếp. Nhưng…… cơ thể hắn vốn được phủ bởi chất nhầy và mỡ có khả năng chống chịu các đòn vật lý cơ mà………

「Thật bẩn thỉu. Thế này thì chỉ còn cách vứt đi thôi.」

Chẳng buồn quan tâm đến nỗi nghi hoặc của Ryuuhi, Aoi chỉ liếc nhìn cây quạt rơi dưới đất và cất lời. Cây quạt dính đầy chất nhầy do lưỡi của Ryuuhi đánh rơi sau đòn tấn công vừa rồi, rõ ràng là chẳng ai muốn chạm vào nữa.

「………!!」

Ba chiếc lưỡi lại bắn ra, nhắm thẳng vào Aoi phía trước. Không hề có động tác chuẩn bị, chúng nhắm chính xác vào đầu nàng, nếu trúng, có lẽ đầu người thường đã bị xé toạc dễ dàng…… Nhưng Aoi bình thản, không hề hoảng loạn, lạnh lùng né tránh cả ba chiếc lưỡi trong gang tấc và chém đứt tất cả bằng một đòn chém tay trần.

「Agghh…!!? Chưa xong đâu!!」

Chưa đầy một giây sau, Ryuuhi lập tức vung cả hai tay, tung ra vô số giọt độc. Hàng chục, thậm chí hơn trăm giọt nước độc hắc ám bắn ra ở cự ly gần khiến việc tránh né là không thể…… Dù điều đó với kẻ trước mặt thì hoàn toàn vô nghĩa.

「Hả……? Aghh!?」

Mắt mở to vì không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt, đồng thời hai cánh tay hắn đã bị chém đứt từ khuỷu tay. Không một giọt máu nào phun ra, bởi vì đòn chém tay trần ấy đã được bao phủ bởi linh lực chuyển hóa thành nhiệt.

Ngay khi chạm vào, lớp nhầy nơi ấy lập tức bốc hơi, rồi vết thương bị thiêu cháy để giảm thiểu việc xuất huyết. Nhưng lý do không phải vì lòng trắc ẩn, mà chỉ đơn giản là nàng không muốn để thứ máu hạ tiện ấy làm bẩn y phục mình.

Nhưng, điều đó chẳng có gì quan trọng. Đối với Ryuuhi, điều đó chẳng là gì cả. Quan trọng hơn là sự thật kinh khủng vừa xảy ra trước mắt hắn.

「G-Gh… k-không thể nào…… Dối trá, không thể như thế được. Ngươi phủ linh lực toàn thân… không, trước đó thì…!? Cái thứ thể thuật đó là……!?」

Không thể tin đòn độc vừa rồi không có chút hiệu quả nào, Ryuuhi rơi vào hoang mang. Hắn không tài nào chấp nhận được những gì vừa xảy ra.

Bao phủ cơ thể bằng màng linh lực mỏng như vậy vốn là hành động cực kỳ kém hiệu quả và ngu ngốc, nhưng nếu xét đến lượng linh lực khổng lồ của cô gái này thì vẫn có thể hiểu được.

Tuy nhiên, loại độc mà hắn phun ra vừa rồi không thể bị ngăn chặn dễ dàng như thế. Đó là kịch độc đã tiêu hao hơn mười năm sinh mệnh để luyện chế, tinh luyện, và nén lại, một lớp màng linh lực mỏng không thể chịu đựng nổi quá một giây. Sự thật đáng sợ ở đây là……

「Không lẽ…… ngươi đã đỡ được hết sao? Cả toàn bộ đó? Hơn nữa, cách ngươi di chuyển chẳng khác gì của ta………!?」

Đúng vậy, cách nàng đỡ đòn độc ấy hệt như loại thể thuật chuyên dùng để phản đòn mà hắn đã sáng tạo ra nhằm tận dụng tối đa đặc tính cơ thể này… không, thậm chí kỹ thuật của cô nàng trước mắt còn tinh luyện hơn, hiệu quả hơn rất nhiều………!!

「Ngươi… chẳng lẽ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó mà………!?」

Kể cả cú đấm vừa rồi làm nội tạng chấn động cũng vậy, Ryuuhi đã nhận ra đáp án, rùng mình, run rẩy trong sợ hãi. Và Aoi, với gương mặt xinh đẹp không thấy rõ vì bị mái tóc che phủ phần mắt, khóe môi khẽ cong lên đầy tàn nhẫn.

「Ara. Bởi vì…… ta đã thấy nó rất nhiều lần rồi mà」

Lời nói tùy hứng nhưng đầy vô tình của mỹ thiếu nữ kia, đối với Ryuuhi, và cả những kẻ mộng tưởng bước lên con đường tối thượng của thế gian, chính là tuyên ngôn đến từ ác ma…

-

Trước tiên, cần phải nói rõ một điều như một tiền đề căn bản. Đó là, Onizuki Aoi không sở hữu bất kỳ dị năng nào như người chị của mình, Onizuki Hina, một sự thật hiển nhiên.

Dị năng bẩm sinh của Onizuki Hina, gọi là 「Diệt Khước」, là một năng lực gần như bất khả chiến bại. Tuy không phải là không có cách đối phó hay khắc chế, nhưng đó là một năng lực cực kỳ phiền toái, hiếm ai có thể ứng phó dễ dàng.

Lặp lại lần nữa, Onizuki Aoi không sở hữu bất kỳ dị năng cố hữu nào. Thứ mà nàng thừa hưởng chỉ là dòng máu danh giá của gia tộc cùng với lượng linh lực khổng lồ. Dĩ nhiên, đó là những yếu tố trọng yếu. Tuy vậy… trong thế giới của các trừ yêu sư, nơi phụ nữ cũng có thể kế thừa vị trí gia chủ, thì thực lực cá nhân không bao giờ là thứ có thể xem nhẹ. Ngoài ra, còn có vấn đề tuổi tác. Chênh lệch tám năm tuổi, ngay cả khi tính đến huyết thống và linh lực, vẫn là một nhân tố lớn trong việc quyết định người kế vị tiếp theo.

Hơn hết là sự chênh lệch rõ ràng trong sự sủng ái mà đương kim gia chủ dành cho hai chị em… Ấy vậy mà, tại sao Onizuki Aoi lại được xem là người có triển vọng kế vị không thua kém gì Hina, thậm chí còn hơn thế nữa? Chẳng lẽ Onizuki Aoi có điều gì đó vượt qua được cả dị năng 「Diệt Khước」 của Hina sao?

…Có. Dù Aoi không có 「dị năng」, nhưng nàng có một 「thiên phú」 nằm ngoài giới hạn của con người.

Nếu như thứ đó không phải là dị năng bẩm sinh hay cố hữu, mà là một 「kỹ thuật」 mà bất kỳ ai cũng có thể học được miễn là bỏ thời gian ra, thì Aoi chính là người có thể nắm bắt nó một cách hoàn hảo. Hơn nữa... chỉ cần nhìn một lần thì đã hiểu tám phần, nhìn hai lần thì nắm chắc toàn bộ, nhìn ba lần thì thậm chí có thể cải tiến nó vượt xa cả nguyên bản.

Bởi vậy, đối với Aoi, việc nhìn qua thể thuật của Ryuuhi, rồi từ đó phát triển một kỹ thuật có thể hoá giải từng giọt độc khí bằng cách tận dụng cả mỡ và dịch nhầy của đối phương để truyền sóng xung kích vào nội tạng của hắn… chỉ là chuyện nhỏ. Đúng vậy, đối với nàng thì…

「Không thể nào… không thể nào… sao có thể có chuyện như thế được chứ!!? Thật là vô lý…!?」

Ryuuhi mất cả hai tay, hoảng loạn lùi lại, chân run rẩy đến mức không đứng vững nổi. Đó là điều tất nhiên. Không thể nào có chuyện như vậy được. Ngươi nghĩ ta đã phải mất bao nhiêu thời gian để sáng tạo và hoàn thiện bộ thể thuật đó chứ? Đổ biết bao nhiêu máu và mồ hôi? Thế mà chỉ cần nhìn vài lần…!?

Sự sợ hãi trong lòng Ryuuhi không phải là điều chỉ riêng hắn cảm nhận. Bất kỳ ai đã từng nỗ lực cũng sẽ có chung một cảm giác ấy. Đổ máu, mồ hôi, dành cả đời, thậm chí là trải qua nhiều thế hệ, để sáng tạo và tinh chỉnh một kỹ thuật, một niềm kiêu hãnh… Vậy mà cô gái trước mắt lại coi nó như vật trong tay, không chỉ bắt chước mà còn tinh luyện vượt xa nguyên mẫu…

Đó là phi lý. Là báng bổ. Là tuyệt vọng. Sự tồn tại của nàng, đối với những kẻ đi theo 「con đường」 của vạn vật, chẳng khác nào một ác ma, là hiện thân phủ nhận toàn bộ giá trị tồn tại của họ.

「Ta chưa từng nghe gì về chuyện này cả!! Tại sao!? Nếu vậy thì sao từ trước đến giờ ngươi chỉ dùng mỗi cây quạt!? Sao… tại sao lại như thế…!?」

Ryuuhi vừa run rẩy lùi lại một hai bước, vừa thét lên. Trong mật thư ghi chép về nàng tiểu thư này, không hề đề cập đến chuyện như vậy. Theo như thông tin mà người của tên thương nhân đó thu thập được, thì suốt bao năm qua, nàng ta gần như chỉ dùng các đòn phong kích bằng cây quạt. Nếu có một năng lực điên rồ như thế, tại sao chưa từng sử dụng!?

「Trời ạ, chuyện đó đơn giản thôi mà. …Chỉ là, trước giờ chưa từng có đối thủ nào đáng để ta phải dùng tới nó cả, thế thôi?」

Aoi đáp lại như thể điều đó quá hiển nhiên. Và Ryuuhi lập tức hiểu được đó là sự thật, theo trực giác.

Đúng vậy, Onizuki Aoi chưa từng sử dụng những tài năng mà nàng 「nhìn là học được」chỉ đơn giản là vì… không cần thiết.

Bởi lẽ, nếu chỉ là đại yêu quái thông thường thì nàng chỉ cần vung nhẹ cây quạt là giải quyết xong. Tại sao phải mất công sử dụng các cách chiến đấu khác? Đối với Aoi, việc sử dụng quạt không chỉ là vì tiện lợi nhất, mà còn bởi vì đánh từ xa giúp nàng tránh tiếp xúc với yêu quái, khỏi phải dính máu hay thứ gì ghê tởm.

Hơn nữa, với nàng, tài năng có thể thành thục vạn kỹ chỉ qua quan sát cũng chỉ là một thứ phụ kiện tầm thường. Vì rằng, thay vì dùng tiểu xảo đó thì…

「Trực tiếp đánh chết luôn là xong nhanh nhất, đúng không nào?」

Vì thế, nàng cũng chẳng xem mấy trò biểu diễn này là điều đáng để khoe khoang hay tự hào… nàng chỉ thản nhiên tuyên bố như thể chuyện đó đương nhiên phải vậy.

「Quái… quái vật…!!」

「………」

Ryuuhi run rẩy, sợ hãi tột độ trước lời nói của Aoi, gào lên như nguyền rủa, Aoi chỉ đáp lại bằng một nụ cười lãnh khốc và im lặng.

…Một nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng, như đang nhạo báng đối phương đến tận cùng.

「Hííí…!!」

Trước nụ cười lạnh đến rợn sống lưng ấy, Ryuuhi không kìm được mà thét lên và lùi lại. Rồi ngay lập tức, chân hắn vướng vào nhau và ngã nhào xuống đất. Hắn không thể đứng dậy. Cánh tay đã không còn. Không thể chạy. Cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi hình ảnh mình thoát khỏi nơi này. Tinh thần của Ryuuhi đã gần như hoàn toàn gãy vụn.

「Khốn… khốn kiếp…!!」

Ryuuhi bất giác rút ra con át chủ bài cuối cùng. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã phun ra chiếc đoản thương từng được giấu trong dạ dày về phía Aoi với tốc độ cực nhanh.

Một đòn tập kích từ khoảng cách gần, bất ngờ đến mức khiến cả cao thủ lão luyện cũng phải trở tay không kịp. Thế nhưng… Aoi dễ dàng nghiêng đầu né tránh. Chỉ cách một tơ tóc, bằng cử động tối thiểu, nàng đã bình thản tránh được đòn tuyệt vọng đó. Và rồi…

「Gư—!!?」

Aoi nắm lấy cán thương lướt qua sát bên mình, xoay nó lại một vòng, rồi không chần chừ, đập trả đầu thương mang cực độc về đúng nơi nó được phóng ra.

Mũi thương tẩm độc xuyên qua miệng Ryuuhi, cắm sâu xuống đất, đóng đinh hắn tại chỗ.

Có lẽ, chỉ với thương tích đó, sinh mệnh của hắn, một kẻ đã hoá yêu, vẫn còn có thể được cứu vãn. Nhưng… chất độc thẩm thấu từ vết thương vào cơ thể, lan đến tận não bộ, gây ra cơn đau khôn tả, rồi từ từ cướp đi sinh mạng hắn.

「Gah…!? Gahh…!!!? Guhh… gghhh……………」

Chính việc hoá yêu nửa vời lại phản tác dụng. Sinh lực quá mạnh khiến hắn không thể chết ngay, chỉ còn biết giãy giụa trong đau đớn. Máu rồi nước mắt chảy ra từ đôi mắt trợn trắng, dịch dạ dày và máu cùng bọt phun ra từ miệng. Toàn thân co giật, mồ hôi tuôn như suối. Hắn tiểu tiện không kiểm soát. Vẫn chưa chết. Không thể chết.

「Ara ara, thảm hại thật đấy. Trông cứ như một con côn trùng bị xịt thuốc trừ sâu đang giãy chết vậy」

Giữa màn đêm, vang lên tiếng cười khúc khích, tàn nhẫn, lãnh khốc và độc ác. Dù ý thức đang bị cơn đau hành hạ đến phát điên, Ryuuhi vẫn nghe rõ mồn một.

「Xem ra là không cứu nổi nữa rồi nhỉ. Nhưng nhìn thế này thì không biết phải đau đớn đến bao lâu nữa mới tắt thở đây… Thật là bi thảm…」

Ryuuhi cảm nhận được, bằng bản năng, rằng những lời ấy chẳng chứa lấy chút đồng cảm nào. Dẫu vậy, tiếng nói như chuông ngân ấy lại ghim sâu vào tâm trí hắn giữa cơn ác mộng khôn tả này, không thể nào xoá đi.

「Này, ai là kẻ đứng sau vụ lộn xộn lần này thế? Nói cho ta nghe xem nào, coi như quà mang xuống suối vàng. Nếu ngươi nói thật… ta sẽ giải thoát ngươi khỏi địa ngục này đấy?」

「Ughh… guh… gaaahh…!!!?」

Câu nói tùy hứng, độc địa, nhưng ngọt ngào ấy lại hấp dẫn vô cùng với Ryuuhi. Hắn từng được huấn luyện để chịu đựng tra tấn. Từng dày vò thân thể vì tu luyện và biến đổi thể chất.

Nhưng… ngay cả thế cũng không thể bằng cơn đau này. Nếu có thể chấm dứt nó, ngay lập tức, thì đó chẳng khác gì ân huệ. Lời dụ dỗ ấy thật khó lòng cưỡng lại.

「Ah… guh, a… a…………」

Vì vậy… Ryuuhi run run môi, định lên tiếng, định nói ra điều gì đó…

「Gah!!」

Ngay lúc đó, hắn phun ra thứ chất độc cực mạnh hòa lẫn máu, nhắm vào Aoi khi nàng vừa cúi người đến gần để lắng nghe. Tuy nhiên, Aoi nghiêng đầu né tránh như thể đó là chuyện đương nhiên. Cử động nhỏ nhất có thể.

Aoi liếc nhìn tên thích khách. Đôi mắt lạnh như băng, như nhìn một cọng rác.

「…Ra thế. Vậy đó là câu trả lời của ngươi. Được thôi. Vậy thì cứ việc đau đớn, giãy giụa, chết dần trong nhục nhã đi nhé. À mà… cây kim tẩm độc giấu trong răng hàm để tự sát ấy, ta lấy luôn rồi đấy, trông có vẻ nguy hiểm nên ta không để lại đâu?」

Nàng nói, rồi giả vờ vô tình giơ ngón tay ra, giữa hai ngón là chiếc kim nhỏ được nàng lấy lúc chặn thương vừa rồi. Một loại độc không ảnh hưởng tới người thường, nhưng lại là khắc tinh của yêu quái. Lý do vì sao nó được giấu ở đó, chẳng cần nghĩ cũng biết.

「Guhhhh… gghhh… gyaaaaaaaa!!!?」

Ryuuhi không còn phản ứng gì nữa. Chỉ có thể giãy giụa trên đất, rít lên trong đau đớn, như một con thú sắp chết.

「Guuuh… gahh… ahh… aahh………」

Và tiếng rên gầm đầy thú tính ấy kéo dài… đến khi có thể đếm được khoảng một trăm nhịp thở. Dù vậy, đến cuối cùng, tên thích khách vẫn không hề van xin tha mạng, cũng chẳng để lộ một lời cầu xin nào cả…

-

「………Dám nhìn ta bằng ánh mắt như thế, thật là vô lễ mà.」

Giọng nói chất chứa đau đớn dần yếu đi, vang vọng nơi xa. Giữa âm thanh ấy, Aoi khẽ lẩm bẩm một mình.

Dưới ánh trăng bạc, nàng lặng lẽ bước đi, giở chiếc quạt dự phòng ra, ánh mắt mang theo vẻ nguy hiểm. Hiện lên trong tâm trí nàng là ánh nhìn đầy sợ hãi, khinh miệt và phẫn nộ mà tên thích khách đã dành cho nàng như thể đang đối mặt với một con quái vật. Đó là ánh nhìn mà nàng đã quá quen thuộc từ thuở ấu thơ cho đến nay, từng lần một đều y hệt như vậy.

Toàn bộ võ nghệ…pháp thuật, kết giới thuật, nhãn thuật, ngôn linh thuật cùng các loại linh thuật khác, kiếm thuật, cung thuật, thương thuật, kỵ mã, côn thuật, trường đao thuật, tiểu đao thuật, nhu thuật, thiết phiến thuật… Những kỹ nghệ thuộc về võ đạo này vốn là điều hiển nhiên, nhưng đến cả trà đạo, hoa đạo, thư đạo, ca đạo, hương đạo, tiên trà đạo, nghệ thuật vườn kiểng và quốc nhạc…tất cả tri thức ấy, những người từng là sư phụ của nàng đều, ngay trong ngày đầu tiên, cạn kiệt mọi thứ cần dạy mà tái mặt, kẻ thì tôn sùng nàng, kẻ thì nổi giận điên cuồng, người thì than khóc, có người còn tìm đến cái chết. Tất cả bọn họ, trong đôi mắt của chính họ khi nhìn nàng, đều không thể nào là cái nhìn dành cho một con người đồng loại.

Và người trong gia tộc cũng chẳng khác gì. Những kẻ ủng hộ nàng trở thành gia chủ kế nhiệm, hay những kẻ phản đối, rốt cuộc cũng chỉ nhìn vào tài năng ấy mà thôi. Rốt cuộc, cả người cha mà nàng từng tin tưởng sẽ yêu thương, xoa đầu và để nàng nũng nịu, kẻ ấy cũng lại vì tài năng của nàng mà sinh lòng đố kỵ, và biến điều đó thành nhát kiếm cuối cùng cắt đứt mạng sống nàng...

「………Đôi mắt đó, thật sự rất khó chịu mà.」

Aoi cười khẩy với chính mình. Cuối cùng thì, ngay cả cha ruột cũng không từng xem nàng là con. Nàng chỉ là một 「con quái vật」 chướng mắt, một mối đe dọa cho địa vị của 「đứa con gái yêu quý」 vì tài năng và huyết thống. Cuối cùng, người duy nhất từng thật sự nhìn thấy con người nàng, lo lắng cho nàng như một con người thực thụ, chỉ có mình chàng.

Và rồi, chính nàng là người khiến đôi tay chàng vấy bẩn, đẩy chàng vào tuyệt vọng sâu thẳm như địa ngục, khiến chàng bật khóc tan vỡ. Giờ đây, ngay cả ký ức ấy cũng đã tan biến vào hư vô, và nàng vẫn tiếp tục đặt lên chàng những thử thách khiến trái tim chàng thêm rướm máu.

「………Dù vậy, cũng là chuyện chẳng thể khác.」

Không thể khác được. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể sống sót nếu không làm vậy. Nàng không thể cứ mãi miễn cưỡng giữ chàng bên cạnh. Chính chàng phải trở thành một người xứng đáng ở bên nàng. Vì chàng, và cũng vì chính bản thân nàng...

「T-T…tiểu…thư…?」

Bỗng dưng, nàng bị gọi tên. Aoi xoay ánh nhìn về phía giọng nói run rẩy đó. Là bán yêu Bạch Hồ nàng từng dẫn theo, được nàng ra lệnh phải lẩn trốn cho đến khi sự việc kết thúc, đang nhìn nàng với vẻ lo lắng.

「………Ô kìa, đâu cần phải run sợ đến thế. Ta có định bắt ngươi rồi ăn thịt đâu. Ở đây an toàn mà?」

Aoi thản nhiên, như chỉ đơn thuần truyền đạt sự thật. Thế nhưng ánh mắt lướt qua ấy cùng khóe môi nhếch lên lại thấp thoáng vẻ nham hiểm như dã thú đang rình mồi.

「X-xin lỗi ạ…!!」

Bán yêu khẽ run lên, đôi tai và chiếc đuôi cáo cụp xuống cúi đầu xin lỗi. Đối với người thường, có lẽ dáng vẻ ấy là đáng yêu, nhưng với một số người lại khơi dậy cảm giác muốn trêu chọc. Và Aoi, e rằng thuộc về vế sau. Nàng thoáng nghĩ đến việc trêu ghẹo một chút, rồi lại âm thầm nhíu mày trong lòng.

(Không nên hành hạ quá. Kẻo bị chàng ghét mất.)

Thành thật mà nói, với Aoi, ngoài nàng và chàng ra thì bất cứ điều gì xảy ra với người khác cũng chẳng can hệ gì. Chỉ cần có hai người họ là đủ.

「…………Phải rồi. Đúng là như thế.」

Vì ngoài chàng ra, chẳng có ai từng thật sự quý trọng nàng...

「……Gì vậy, đột ngột thế?」

Vừa nghĩ đến điều đó, Aoi im lặng một lúc. Rồi cuối cùng cũng nhận ra. Trước mặt nàng là Bạch Hồ, đang lo lắng nhìn lên. Trong tay là một chiếc khăn tay, thứ mà các nữ tỳ thường mang theo bên người để phục vụ quý nhân…

「Ah, um… Chuyện là… vì thấy người trông có chút buồn… nên… thần nghĩ có lẽ sẽ cần đến… Không biết… có làm phiền người không ạ………?」

Dù vẫn sợ sệt, nhưng Bạch Hồ vẫn nhỏ giọng, đầy quan tâm mà nói như vậy.

「…………」

Aoi thoáng chút ngỡ ngàng, một biểu cảm hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt nàng. Nàng quan sát cô bé Bạch Hồ ấy rồi chợt nhớ lại. Phải rồi, dù con hồ ly này vẫn luôn sợ hãi, nhưng chưa từng nhìn nàng với ánh mắt khinh ghét như nhìn quái vật...

Nàng khẽ nở một nụ cười nhỏ. Xoa đầu thì đúng là tội đáng muôn chết thật đấy, nhưng lần này, coi như là chút nghịch ngợm nhỏ cũng được đi...

「……Ô kìa, khôn lỏi thật đấy. Tìm cơ hội lấy lòng ta à? Đúng là hồ ly nhỉ?」

「H-hể……!? K-không phải đâu ạ!! T-thần không có…!!?」

Trước lời chủ nhân, thiếu nữ trước mặt vội vàng thanh minh. Dáng vẻ luống cuống giải thích rằng bản thân không có ý gì khác ấy khiến Aoi bật cười khúc khích. Không giống với những tiếng cười nhếch mép trước đó, lần này là một nụ cười vô tư, đầy nữ tính, không mang chút bóng tối nào. Dĩ nhiên, với người bị cười thì lại thấy như có áp lực đến mức tưởng như mất mạng… nhưng xét theo bản chất con người mang tên Onizuki Aoi, thì có thể nói như vậy đã là rất khoan dung rồi.

「Fufufu, vừa rồi hơi vung tay chân nên cũng lấm lem ít nhiều rồi nhỉ. Được thôi, ta sẽ nhận tạm chiếc khăn này vậy.」

Nói rồi nàng chìa tay, nhận lấy khăn từ tay Bạch Hồ đang mang dáng vẻ trẻ con ấy. Nhẹ nhàng lau đi lớp bụi bẩn trên tay, nàng vẫn cầm khăn trong tay khi xoay người lại.

「……Giờ thì, chắc chàng ấy cũng giải quyết xong rồi nhỉ? Với loại tép riu như vậy, chắc cũng chẳng bị thương gì mấy đâu, nhưng… nhớ lại chuyện lần trước thì, tốt hơn là nên đi đón chàng một chút nhỉ?」

Vì thiếp đây vốn là người vô cùng dịu dàng mà. Nàng khép lại câu nói của mình như thế.

Aoi bước đi, nhẹ nhàng cất lời. Bạch Hồ, vừa vội vàng giải thích xong, khi thấy chủ nhân lại đổi ý tùy hứng như vậy thì vội vã bước theo sau. Dù nàng bán yêu ấy có đôi chút bất mãn với chủ nhân của mình, nhưng ít nhất, với lời nói vừa rồi thì nàng cũng đồng tình…

-

「……………」

………Toàn bộ quá trình chiến đấu của Onizuki Aoi đã được hắn lặng lẽ quan sát từ nơi xa.

「…………」

Không nói lấy một lời, hắn trong im lặng khiến cơ thể, đầu đã bị nghiền nát, hòa tan dần vào bóng tối, trở về với cái bóng nguyên bản của mình. Và cứ như vậy, hắn lặng lẽ hoà vào màn đêm bao quanh, âm thầm rời khỏi nơi đó mà không để bất kỳ ai nhận ra………….

Giờ Tuất là khoảng thời gian từ 19h đến 21h