Sau khi mua sắm xong, bác chủ tiệm đưa cho chúng tôi một tờ vé bốc thăm trúng thưởng của khu phố.
“Gom đủ ba tờ là được quay một lần đấy, hai đứa thử vận may xem sao.” Bác nói.
Nghe bác chỉ chỗ, chúng tôi tìm đến khu vực tổ chức. Nơi đó khá đông và nhộn nhịp, giải thưởng cũng có nhiều món đồ giá trị.
“Ra vậy... Giải nhất là một bao gạo 50kg, giải nhì là một chiếc máy chơi game đời mới, còn giải đặc biệt là một cặp vé đi suối nước nóng à. Mà mấy trò này thì hên lắm cũng chỉ rinh về được giải khuyến khích là hộp khăn giấy thôi.”
Trong lúc tôi đang nghĩ thầm rằng mình chắc chẳng thể nào trúng được, thì Yuuka kéo tay áo tôi.
“Cậu cứ nghĩ vậy thì vận may nào dám đến. Để tớ quay ra giải đặc biệt cho cậu xem.”
Cô khoanh tay trước ngực, trông hừng hực khí thế. Yuuka tự tin đưa vé cho chị nhân viên ở quầy.
“Ồ? Bé Yuuka đấy à. Để chị giải thích luật chơi cho nhé: giải nhì là bóng màu xanh, giải nhất là màu đỏ, còn giải đặc biệt là màu vàng. Chúc em may mắn!” Chị nhân viên vui vẻ cổ vũ cô.
Yuuka nhắm mắt lại rồi từ từ quay vòng xoay.
Âm thanh của chiếc máy vang lên khiến tim tôi cũng đập thình thịch theo. Và rồi, một viên bi lăn ra với tiếng "cạch".
Không thể tin được, là màu vàng óng!
“Xin chúc mừng ạ! Giải đặc biệt, một cặp vé đi suối nước nóng đã có chủ nhân!”
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên không ngớt. Yuuka ưỡn ngực đầy tự hào.
“Thấy chưa, tớ làm được rồi nè!” Cô ấy vừa nói vừa chìa đầu ra trước mặt tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi như thể nhìn thấy một đôi tai và chiếc đuôi cún đang hiện ra sau lưng của cô.
“Yuuka giỏi quá ta.”
Nói rồi, tôi liền xoa đầu cô. Yuuka nhắm mắt lại tận hưởng, miệng thì cười toe toét.
“Chà chà, tình tứ quá nhỉ. Giải đặc biệt của hai em đây.”
Chị nhân viên đưa phần thưởng cho Yuuka.
Cô ấy nhận lấy rồi ngay lập tức đưa lại cho tôi.
“Mình cứ về nhà rồi tính tiếp nhé.” Tôi nói.
“Dù sao thì chuyện này cũng không thể tự quyết được.”
Chắc chắn sẽ phải mở một cuộc họp gia đình thôi. Chúng tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, phải hỏi ý kiến bố mẹ đã.
Trong khi đang suy nghĩ, Yuuka lại áp sát vào cánh tay tôi.
“Hay là chúng ta tặng vé này cho bố mẹ đi. Mình còn phải đi học, mà trẻ vị thành niên thì cũng không được ở lại qua đêm một mình đâu.”
Đề nghị của Yuuka khiến tôi chợt nhận ra rằng đúng là vậy thật.
“Vậy quyết định tặng cho bố mẹ nhé. Nếu nói đây là quà của Yuuka thì chắc hai người họ sẽ vui lắm đấy.”
“Vậy thì cùng tặng và nói là quà của hai đứa mình đi ha.”
Tôi mỉm cười đồng ý.
Tối hôm đó, chúng tôi trình bày mọi chuyện và trao cặp vé cho bố mẹ. Mẹ vui dữ lắm, cứ tấm tắc khen Yuuka. Còn bố thì hạnh phúc đến nỗi rơi cả lệ.