Trong lúc chúng tôi đang đi về phía lớp học, Kouhei khẽ thì thầm với vẻ hơi buồn:
“Vậy là tốt nghiệp cấp hai rồi. Cảm giác vừa dài lại vừa ngắn nhỉ.”
“Đúng đó, nhưng vì chúng ta học chung cấp ba nên tớ nghĩ cũng không khác giờ là bao đâu.”
“Chắc cũng y như giờ thôi.”
Khi tôi vừa nói vậy, Yuuka vui vẻ thì thầm:
“Đúng vậy nhỉ. Những ngày tháng mà cả bốn chúng ta cùng nhau đến trường, cùng nhau vui vẻ sẽ không thay đổi.”
Rồi chúng tôi bước vào lớp học của mình, thong thả chờ đợi cho đến khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu.
Buổi lễ diễn ra và kết thúc một cách suôn sẻ. Khi chúng tôi về lớp và đang chuẩn bị ra về, một cậu bạn trong lớp đột nhiên đứng bật dậy, dõng dạc tuyên bố.
“Yuuka-chan, tớ đã luôn thích cậu. Xin hãy hẹn hò với tớ!”
Cơ mà Yuuka thậm chí còn không thèm quan tâm, cứ thế tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Này Yuuka, ít nhất cũng nên trả lời đi chứ?” Không thể chịu nổi bầu không khí này, tôi đành lên tiếng hỏi.
“? Ai vừa nói gì với tớ à?” Cô ấy đáp lại.
Cậu bạn cùng lớp kia xấu hổ ngồi phịch xuống ghế. Những người bạn xung quanh vỗ vai cậu ta an ủi.
“Thôi không sao, mày cũng biết là không có cơ hội mà. Trong đầu cổ chỉ có mỗi Yuuto thôi.”
“Xong rồi nè Yuuto, mình về thôi.”
Ngay khi Yuuka vừa nói xong, lần này đến lượt một cô bạn trong lớp đứng dậy.
“Yuuto-kun, tớ cũng có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì vậy?”
Cô bạn kia khẽ liếc nhìn về phía Yuuka. Tức thì, Yuuka vòng tay ôm chầm lấy tôi từ phía sau, như thể đang khẳng định chủ quyền ‘đây là của tôi’.
Cô bạn cùng lớp nhìn thấy cảnh đó rồi nói:
“Aah, dễ thương quá... Yuuto-kun, xin hãy cho phép tớ được làm mẹ của Yuuka-chan!”
Nghe thấy lời tuyên bố đó, đầu óc tôi như bị tê liệt.
“Tớ cũng muốn được cưng chiều Yuuka-chan hết mức có thể. Và rồi tớ nhận ra, cách tốt nhất chính là trở thành mẹ của cậu ấy.”
“Vậy chúng ta thử hỏi Yuuka xem sao nhé.”
Nói rồi, tôi để Yuuka ngồi xuống ghế. Nhưng Yuuka có vẻ không hài lòng. Cô kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế của mình, rồi ngồi thẳng vào lòng tôi, vòng tay ôm chặt và bắt đầu dụi dụi má.
“Yuuka, bạn ấy nói muốn làm mẹ của cậu kìa, thấy sao?”
Cô ngay lập tức đáp.
“Không cần. Một mình Yuuto là đủ rồi.”
Cô ấy thẳng thừng từ chối. Dù vậy, cô bạn kia vẫn nhìn chúng tôi bằng một ánh mắt ấm áp.
Sau đó, tôi cõng Yuuka về nhà trên con đường tan học của thời cấp hai một lần cuối cùng.