Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xác suất để tôi gặp và yêu em

(Đang ra)

Xác suất để tôi gặp và yêu em

吉月 生

Một câu chuyện tình thuần khiết, với cái kết đắng lòng không khỏi khiến độc giả rơi lệ.

9 108

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

(Đang ra)

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

甘木智彬

Trong trò chơi đó, nhân vật chính Kei, một người chơi hardcore và là một cung thủ bậc thầy trên lưng ngựa, một ngày nọ bị dịch chuyển cùng người bạn đồng hành 『Russian NINJA』 đến một thế giới giống hệ

1 6

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

16 1705

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

(Đang ra)

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

相模優斗

Đây là câu chuyện quay ngược thời gian của chàng hiệp sĩ từng bị hành quyết và trở lại làm người mạnh nhất thêm một lần nữa!

127 15089

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

(Đang ra)

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

♂ Senpai: Mang khí chất soái ca, con nhà giàu.♀ Ryoko Nakano: Hơi mũm mĩm, sở hữu vòng một khủng.

6 5

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

(Đang ra)

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

心音ゆるり

Vậy nhưng, Atami Michika cũng đã ấp ủ tình cảm với một người trong suốt bảy năm trời. Vào một ngày trong quá khứ, cô đã được người ấy cứu nhưng không thể tỏ rõ lòng biết ơn của mình.

17 12

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 26: Buổi họp báo sôi động (1)

Tôi, Aizawa Kei– hay còn được biết đến với bút danh Rangaku Koto Hajime – đang ngồi trong phòng chờ của buổi họp báo công bố sản xuất phim Hai người và một người. Trong tay tôi là tài liệu giới thiệu có dòng chữ: “Đạo diễn Tatsumi × Rangaku Koto Hajime, Buổi họp báo công bố sản xuất phim Hai người và một người.”

Ánh sáng từ những chiếc đèn sang trọng dịu dàng chiếu lên tường. Trên quầy đá cẩm thạch là những chai nước khoáng và đĩa hoa quả được sắp xếp tinh tế. Trên tường treo những tấm poster phim được trang trí đẹp mắt.

Ghế sofa bọc da đen, mềm mại đến mức khi ngồi xuống, tôi có cảm giác như bị hút vào. Tiếng điều hòa khe khẽ hòa vào không gian tĩnh lặng, xen lẫn hương hoa thoang thoảng từ những lẵng hoa trang trí.

Dù chỉ là một người bình thường, căn phòng xa hoa này khiến tôi bất giác cảm thấy mình như một nhân vật trong ngành giải trí.

Nhưng có gì đó không ổn.

Cụ thể hơn, là hai người ngồi hai bên tôi.

“Nào sensei, há miệng ra nào!”

Kagura bên phải tôi nói, trong khi Marin bên trái bĩu môi phản đối: “Này, không công bằng! Lần này đến lượt mình chứ!”

“Có quy định lượt đâu mà!” Kagura tỉnh bơ đáp lại.

…Không, khoan đã.

Đây đáng lẽ là phòng chờ dành riêng cho tôi. Vậy tại sao Marin và Kagura, trong những bộ váy lộng lẫy chuẩn bị cho họp báo, lại xông vào đây với hộp cơm trưa và ép tôi chơi trò “há miệng”?

“Ưm, hai người… chuyện này là sao vậy?”

Tôi ngượng đến mức không chịu nổi, buột miệng hỏi. Cả hai quay sang nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.

Như thường lệ, họ đẹp như những nàng công chúa bước ra từ tranh vẽ, rực rỡ như vừa rời khỏi một sàn diễn thời trang cao cấp.

Chiếc váy của Marin đơn giản nhưng thanh lịch, tôn lên làn da trắng mịn như ngọc trai.

Trong khi đó, Kagura tự tin diện một thiết kế táo bạo với đường xẻ cao, mùi nước hoa thoang thoảng được tính toán kỹ lưỡng.

Bị kẹp giữa hai người họ, tôi bỗng cảm thấy mình lạc lõng. Họ tỏa sáng dưới ánh hào quang của showbiz, còn tôi chỉ là một gã nhạt nhòa. Sự đối lập này khiến lòng tôi xao động.

Marin mỉm cười, nói:

“Sao là sao? Đây là chuyện bình thường của bạn thuở nhỏ mà, Kei-sensei?”

“Đúng thế, sensei! Thời nay, chuyện này là lẽ thường thôi. Nào, há miệng!”

Tôi tròn mắt.

“Hả? Không, khoan! Đây chắc chắn không phải kiểu bạn thuở nhỏ mà tôi biết!”

Trong lúc tôi hoảng loạn, cả hai giả vờ không hiểu, tiếp tục đưa thức ăn đến gần miệng tôi.

Cái gọi là “bạn thuở nhỏ” mà họ nhắc đến chắc chắn liên quan đến lần họ đến nhà tôi trước đây.

“Chúng em… không thể trở thành bạn thuở nhỏ của sensei sao?”

Lời nói ấy ám chỉ mong muốn của họ: trở thành những người bạn thuở nhỏ như trong tiểu thuyết Hai người và một người của tôi.

Nhưng quá sai rồi.

Trong tiểu thuyết của tôi, chẳng có cảnh nào “há miệng” đáng xấu hổ như thế này cả… Hay là trong kịch bản phim có thêm chi tiết này?

“Sensei thấy chiếc váy hôm nay của em thế nào?”

Bất chợt, Marin xoay người như một nàng công chúa tại vũ hội, chiếc váy tung bay, ánh sáng phản chiếu trên lớp ren lấp lánh.

“Hehe, đẹp không?”

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, như một đứa trẻ chờ được khen. Vẻ trong trẻo thường ngày giờ pha chút nũng nịu đáng yêu.

“Ưm… rất hợp, tôi nghĩ thế… à, ý là hợp lắm.”

Tôi lắp bắp trả lời. Marin rạng rỡ, má ửng hồng, thì thầm, “May quá." giọng nhỏ nhẹ đáng yêu đến mức tôi phải ngoảnh mặt đi.

Trong lúc tôi còn lúng túng, Kagura nhếch môi cười, ngón tay khẽ nâng cằm tôi, ép tôi quay lại nhìn cô ấy.

“Sensei, còn váy của em thì sao? Có hơi táo bạo quá không?”

Ánh mắt khiêu khích, ngón tay lướt nhẹ trên đường viền chiếc váy hở ngực. Cô ấy cố tình nghiêng người sát lại, khiến tôi hoàn toàn mất kiểm soát.

“Này, sensei?”

Kagura khẽ cắn môi, mùi hương ngọt ngào lan tỏa. Tôi hoảng loạn.

“Gì!? Khoan, đợi đã…!”

“Hihi, sensei đỏ mặt kìa, dễ thương quá!”

Giọng cô ấy thì thầm bên tai khiến tôi đạt đến giới hạn.

“Không công bằng! Sensei, nhìn em nữa đi!”

Marin bĩu môi, áp sát vào lưng tôi, giọng nũng nịu vang lên bên tai, khiến tôi rùng mình.

“Ơ, khoan, cả hai người!”

–Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan không khí trong phòng.

Cả ba chúng tôi giật mình, khựng lại.

Tôi vội vàng chụp chiếc mặt nạ thỏ lên mặt.

Chiếc mặt nạ thỏ này là thứ tôi mang theo đề phòng trường hợp khẩn cấp. Quả nhiên, chiếc mặt nạ mà chị Hizaki chuẩn bị là một chiếc mô phỏng nhân vật siêu anh hùng Mỹ nào đó, nên tôi đã thẳng thừng từ chối.

Xong rồi…

Mồ hôi lấm tấm trên trán thấm vào mặt nạ.

“Sensei, mặt nạ đó hợp quá, dễ thương ghê!”

Kagura khúc khích cười, còn Marin mỉm cười, “Như linh vật ấy!”

Dù tình huống căng thẳng, cả hai vẫn vô tư.

Tôi thở dài, thận trọng tiến đến cửa. Khi tay chạm vào nắm cửa, tim tôi đập thình thịch.

“Vâng?”

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, mở cửa. Trước mặt tôi là một người đàn ông tóc vàng, cao lớn.

“Ồ, đúng là che mặt thật. Chào sensei, tôi nghe nói sensei ở đây nên đến chào hỏi.”

Người đàn ông nở nụ cười tươi tắn, giọng nói trơn tru. Phong thái tự tin toát lên khí chất của một người kì cựu trong ngành giải trí.

“Anh là ai?”

Tôi hỏi. Anh ta cười nhẹ, tự giới thiệu một cách chuyên nghiệp.

“Xin lỗi vì chưa giới thiệu. Tôi là Kouda Subaru, đảm nhận vai người giám hộ của nhân vật chính trong phim lần này.”

Kouda Subaru.

Nghe cái tên, tôi cảm thấy một chút bất an. Tôi không rành về showbiz, nên không biết nhiều về Kouda Subaru. Nhưng phản ứng của Marin và Kagura phía sau lại khiến tôi chú ý.

Cả hai lập tức thay đổi sắc mặt, né tránh ánh mắt và rúc vào sau lưng tôi như muốn trốn. Vai họ khẽ run, Kagura im lặng cắn môi, còn Marin mất đi nụ cười thanh lịch, cúi đầu lúng túng.

Tôi không rõ lí do, nhưng trực giác mách bảo người đàn ông này có vấn đề.

“Ồ, Marin-chan và Kagura-chan, hóa ra hai em ở đây à?”

Kouda-san nói với giọng thân thiện, nhưng ánh mắt anh ta lại lạnh lùng, vô cảm, khiến tôi cảm thấy rùng mình.

“Hai em đang tránh anh à? Nếu có gì không ổn, lần sau chúng ta nói chuyện kĩ nhé, để giải quyết hiểu lầm.”

Anh ta cười thoải mái, nhưng vai Marin và Kagura khẽ run.

Tôi cảnh giác, cố giữ bình tĩnh qua lớp mặt nạ.

“Cho tôi bắt tay được không?”

Anh ta chìa tay ra.

“Vâng, được thôi…”

Tôi ngập ngừng đưa tay, nhưng bất ngờ bị nắm chặt đến đau điếng.

“Á…!”

Tôi nhăn mặt.

“Ôi, xin lỗi. Hiếm có cơ hội bắt tay đại văn hào, nên tôi hơi mạnh tay.”

Kouda-san nói với giọng điệu giả tạo.

Lúc này, từ cuối hành lang vang lên tiếng nhân viên.

“Xin lỗi, đến giờ rồi! Mời chuẩn bị vào hội trường!”

“Vậy, hẹn gặp lại ở hội trường.”

Kouda-san vẫy tay, quay lưng rời đi.

Tôi nhìn theo, từ từ mở bàn tay vừa bị siết. Cơn đau âm ỉ lan đến đầu ngón tay.

Sức mạnh kinh khủng.

Tôi vô thức xoa tay, cố xua đi cảm giác khó chịu. Marin và Kagura lo lắng nhìn tôi.

Marin khẽ kéo tay áo tôi, còn Kagura nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tay tôi.

“Sensei, sensei ổn chứ?”

Marin hỏi nhỏ, ánh mắt đầy lo âu.

Kagura cũng mất đi vẻ tự tin thường ngày, cắn môi nhìn tay tôi.

“Ổn thôi. Chỉ là tôi hơi bất ngờ.”

Tôi cố gắng nói giọng bình tĩnh, mỉm cười trấn an họ.

Nhưng cả hai vẫn chưa yên tâm. Nhìn họ, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

“Này, hai người… có phải hai người không thích Kouda-san không?”

Câu hỏi khiến Marin và Kagura nhìn nhau, ngập ngừng, rồi khẽ gật đầu.

“…Thực ra, công ty của anh ta, một công ty lớn, đã gây áp lực lên bọn em qua công ty quản lí nhiều lần.”

“Họ ép bọn em phải đi ăn cùng. Hiện tại, giám đốc của bọn em đang tìm cách từ chối, nhưng…”

Nghe họ nói, tôi cau mày.

Công ty của Marin và Kagura chỉ là một công ty giải trí mới, rõ ràng ở thế yếu.

“Có chuyện như vậy sao…”

Tôi muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói sao.

Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không nhận ra họ đang phải chịu đựng những chuyện như vậy. Họ luôn tỏ ra mạnh mẽ và chuyên nghiệp, nhưng hóa ra lại phải đối mặt với những áp lực này.

Muốn động viên họ, tôi nhìn vào mắt họ, nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

“…Hai người hẳn đã rất khó khăn. Nhưng tôi rất khâm phục hai người. Dù trong hoàn cảnh nào, hai người vẫn luôn nỗ lực và tiến về phía trước. Vì vậy… đừng quá lo lắng. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ hỗ trợ cho.”

Lời nói của tôi khiến Marin chớp mắt ngạc nhiên, còn Kagura khẽ cắn môi.

“Sensei…”

Marin thì thầm, còn Kagura mỉm cười nhỏ.

“Sensei luôn như vậy nhỉ? Em thích điểm đó của sensei.”

Nét mặt họ dường như dịu đi đôi chút.

Hi vọng điều này sẽ giúp họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù chỉ một chút. Tôi khẽ gật đầu.

“Sensei ơi, đến giờ rồi.”

Kagura kéo tay áo tôi. Thời gian đến hội trường đã đến.

“…Ừ, cảm ơn.”

Tôi hít sâu, trấn tĩnh, rồi cùng họ bước đến hội trường.

******

P/S: Không phải khi không mà tôi in hoa đâu. <(") - Thích Xì Poi