Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

11 17

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

12 11

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

237 4308

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

33 305

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 31: Ánh mắt giao nhau

Sau giờ học, trường học ồn ào hơn thường lệ, khắp nơi râm ran về trận đấu bóng rổ 1 đấu 1 giữa Aoi và Kagura tại nhà thi đấu.

“Thật sao? Trận này chắc chắn đỉnh!”

“Kagura biết chơi bóng rổ à? Làm sao thắng nổi Tachibana đây?”

“Không đâu, chắc có chiêu gì đó. Shinomiya Kagura dám thách đấu thì không đơn giản.”

“Tại sao Shinomiya Kagura và Kosaka Marin lại đến trường mình? Họ đã quay phim rồi à?”

Trong lớp, những cuộc trò chuyện như vậy rộn ràng, mọi người đầy kì vọng và tò mò.

Hình như khi Aoi xin phép sử dụng nhà thi đấu, giáo viên đã vô tình để lộ thông tin.

Tôi ngồi trong lớp, nghe những lời bàn tán, lặng lẽ quan sát. Bỗng Miyabi đứng dậy, vẻ bất an.

Cậu ấy liếc tôi, nét mặt lẫn lộn giữa bối rối và muốn nói gì đó. Nhưng rồi, không nói gì mà cậu ấy rời khỏi lớp.

Tôi lo lắng, nhưng không đuổi theo, mà quyết định đến nhà thi đấu.

Dù bận tâm về Miyabi, tôi muốn chứng kiến trận đấu giữa Aoi và Kagura hơn.

Đến nhà thi đấu, đám đông học sinh đã tụ tập. Trong số đó, Marin, đang cố tránh ánh mắt mọi người, khi nhận ra tôi, cô ấy mỉm cười dễ thương và chạy đến.

“Hajime-sensei, em đợi sensei mãi!”

Marin mỉm cười vui vẻ, bước đến gần.

Tôi nghĩ cô ấy lo cho Kagura, nhưng Marin không có vẻ gì là lo lắng.

“Aoi chơi giỏi thật đấy. Kagura nói thế mà ổn không…?”

Tôi vô thức lẩm bẩm.

Ở giữa sân, Aoi, trong bộ đồ thể thao, đang khởi động linh hoạt.

Mỗi động tác của cô ấy đều dứt khoát, đúng chất át chủ bài đội bóng rổ.

Trong khi đó, Kagura chỉ thong thả tập sút bóng, thực lực hoàn toàn là bí ẩn.

Tôi bắt đầu lo lắng.

Biết Aoi mạnh cỡ nào, tôi nghi ngờ liệu Kagura có thể đối đầu.

Nhưng Marin bên cạnh chẳng lo chút nào, nghiêng đầu.

“Ừm… chắc cậu ấy sẽ ổn thôi mà?”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngơ ngác, như không hiểu nỗi lo của tôi.

“Không, Aoi từng đưa đội bóng rổ yếu ớt của trường đến giải cấp tỉnh. Cậu ấy nỗ lực rất nhiều để mạnh như vậy, cho nên không dễ thắng đâu.”

Tôi hào hứng giải thích, nhưng Marin không ngạc nhiên, đáp gọn.

“Vậy à. Nhưng… Kagura cũng từng dự giải, hồi cấp hai ấy sensei.”

“Hả? Giải gì?”

Tôi giật mình hỏi lại.

“Giải bóng rổ toàn quốc.”

Câu trả lời khiến tôi sững sờ.

“Tôi chưa từng nghe chuyện này…”

Có lẽ tôi không biết cũng bình thường, nhưng vẫn bất ngờ.

Kagura? Giải toàn quốc?

Hình ảnh Kagura quyến rũ, tinh nghịch thường ngày chẳng liên quan gì đến bóng rổ.

“Nhưng cậu ấy nghỉ lâu rồi, nên đó là điều đáng lo… Có lẽ vì vậy mà cậu ấy mới chọn đấu 1-1…”

“Ra vậy, định đánh nhanh thắng nhanh.”

Hóa ra Kagura đã tính toán kĩ lưỡng.

Trong khi tôi còn ngạc nhiên, Marin bình thản nhìn ra sân, như thể kết quả đã định sẵn.

Đột nhiên, tôi cảm nhận một ánh mắt.

Quay lại, tôi thấy Miyabi đứng gần cửa nhà thi đấu, nhìn tôi chằm chằm.

Như thể muốn xác nhận phản ứng của tôi, ánh mắt cậu ấy ánh lên những cảm xúc phức tạp.

Miyabi muốn nói gì, hay chỉ quan sát tôi? Tôi không đọc được tâm tư của Miyabi. Chỉ biết ánh mắt ấy khiến tôi hít một hơi.

Miyabi không nói gì, khẽ cúi mắt, rồi chậm rãi nhìn đi chỗ khác. Hành động ấy như thể từ bỏ điều gì, nhưng chưa hoàn toàn buông tay.

Tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Miyabi, không làm gì hơn.