Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 3

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 11

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 59

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 3

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4305

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11342

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 33: Trái tim đóng băng, bàn tay nhỏ bé

Nhà thi đấu được ánh hoàng hôn chiếu rọi, vẫn ngập trong không khí nóng bỏng sau trận đấu.

Gió lạnh mùa đông tràn qua cánh cửa mở, nhưng sức nóng trong đây chưa nguôi, tiếng hò reo và vỗ tay vẫn vang vọng.

Kagura lau mồ hôi và vẫy tay với khán giả.

Học sinh vẫn phấn khích, dành cho cô những lời khen ngợi.

“Thật tuyệt vời…!”

Nhìn gương mặt Marin bên cạnh, tôi vô thức gật đầu.

“…Ừ, đúng là tuyệt thật.”

Aoi, át chủ bài đội bóng rổ, thể hiện sức mạnh xứng đáng, còn Kagura không hề thua kém, ghi điểm bằng những pha di chuyển nhanh nhẹn.

Họ như ánh sáng và bóng tối đối đầu.

Chúng tôi rời nhà thi đấu để đợi họ thay đồ.

Bên ngoài, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, gió lạnh lùa qua má.

Mặt trời lặn dần, bóng trường học kéo dài.

Khi tôi định đi về phía Aoi và Kagura, một cảm giác bất thường khiến tôi khựng lại.

Một giọng nói thấp, gấp gáp vang lên.

Chân tôi tự động dừng, mắt hướng về phía âm thanh.

Tôi nhận ra mình đang ở phía sau nhà thi đấu.

Nhìn sang, tôi thấy–

“…Godai?”

Và trước mặt hắn ta là Miyabi.

Tôi bất giác dừng chân, tay siết chặt.

Marin nhận ra sự thay đổi, lo lắng nhìn tôi.

“Kei-kun, anh ổn chứ?”

“…Xin lỗi, tôi đi đây một lát.”

Nói xong, tôi đuổi theo họ.

Phía sau nhà thi đấu vắng lặng.

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng cây, lá khô bay trong gió.

Godai đứng trước Miyabi, cúi đầu sâu.

“Chuyện ở công viên lần trước là hiểu lầm. Xin em… cho anh một cơ hội nữa được không!?”

Giọng hắn ta đầy tha thiết.

Miyabi bối rối, nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

Môi cô ấy khẽ mở, nhưng ánh mắt kiên định, không chút do dự. Dường như cậu ấy đang sắp xếp cảm xúc trước khi nói.

Tôi không biết cảm xúc đó là gì… nhưng tôi biết.

Godai đã lừa dối Miyabi.

“Cậu vẫn qua lại với loại người đó sao, Miyabi!?”

Tôi vô thức hét lên.

Godai và Miyabi giật mình quay lại.

Godai rõ ràng hoảng loạn, ánh mắt như hỏi tại sao tôi ở đây.

“Kei…!?”

Miyabi trợn mắt.

Mặt Godai méo mó vì bối rối.

“Sao… mày lại ở đây…?”

Nhìn hắn ta, tôi chợt nghĩ.

Godai rõ ràng không muốn tôi xuất hiện.

Bằng chứng là hắn ta liếc Miyabi, cố nói gì đó trong hoảng loạn.

Marin, lo lắng nhìn tôi, bước đến và vòng tay qua tay tôi.

Miyabi khựng lại, ánh mắt cứng đờ, vô thức nắm chặt tay, nhìn đi chỗ khác khi thấy Marin bên tôi.

“Chuyện này không liên quan đến Kei!”

Tôi lập tức phản bác.

“Liên quan chứ! Miyabi, cậu muốn ở bên ai là quyền của cậu… Nếu người đó thực sự tốt cho cậu, tớ sẽ không nói gì. Nhưng Godai thì không! Hắn đang lừa cậu đấy!”

Miyabi dao động, môi khẽ run.

“Sao Kei phải nói thế!? Tôi qua lại với ai, liên quan gì đến cậu!?”

Giọng cô ấy cứng nhắc, như cố tự thuyết phục, mạnh mẽ một cách gượng ép.

– Lời nói ấy đâm sâu vào tim tôi.

Gió lạnh thổi qua, lưng tôi như đóng băng.

“Vậy… cậu muốn làm gì thì làm đi.”

Giọng tôi khô khốc đến chính tôi cũng giật mình.

Ánh mắt Miyabi khẽ run.

Ngay sau đó, cậu ấy mở to mắt.

“Sao chứ hả? Tìm được hai người mới rồi, nên bảo tôi muốn làm gì thì làm sao? Cậu tự cao quá rồi đấy, Kei!”

Giọng Miyabi run lên vì giận. Marin từ nãy giờ im lặng, cô ấy bước tới và nhìn Miyabi với ánh mắt kiên định.

“Sao… sao cô có thể nói những lời tệ hại thế với Hajime – Kei-kun?”

Miyabi trừng mắt, hét lên.

“Cô là ai? Diễn viên gì đó đúng không? Cô chẳng biết gì về người này mà bám lấy cậu ta? Để tôi nói cho mà biết! Kei là kẻ thất hứa, chỉ biết nói mồm! Cậu ta đã phản bội tôi và Aoi!”

Miyabi nói một hơi, thở hổn hển, nắm chặt tay.

Marin không chịu thua, phản bác.

“Kei-kun không làm thế! Tuyệt đối không! Anh ấy rất tốt và chu đáo, nên tôi và Kagura ở bên anh ấy, chỉ thế thôi! Cô mới là người chẳng hiểu gì! Kei-kun đã–”

Cảm nhận giọng Marin càng lúc càng gay gắt, tôi giơ tay ngăn, nhìn cô ấy và dịu dàng nói.

“Cảm ơn… Marin…”

Nghe tên mình, Marin giật mình, má đỏ ửng và cúi đầu ngượng ngùng.

Thấy vậy, Miyabi càng lộ vẻ tiếc nuối.

Cậu ấy nắm chặt tay Godai, người đang sững sờ.

“Đi thôi, Godai-senpai!”

Miyabi lướt qua tôi, nói bằng giọng cứng rắn.

Godai thoáng ngập ngừng, nhưng rồi nhếch môi, như thể thấy thú vị và gật đầu “…Ừ, ừ.” Thái độ nhẹ nhàng ấy càng khiến tôi bực tức.

Tiếng bước chân Miyabi lướt qua. Vô thức, tay tôi siết chặt.

Run rẩy ngừng lại. Ngẩng mặt, tôi nói như ép ra từ lồng ngực.

“…Chúc cậu hạnh phúc, Miyabi. Và... vĩnh biệt”

Giọng tôi tĩnh lặng đến bất ngờ.

Nhưng dường như lại vang đi rất xa.

Bước chân Miyabi dừng lại. Thời gian như đóng băng, và cậu ấy quay lại.

“Hả…?”

Dưới ánh hoàng hôn, nét mặt cậu ấy lẫn lộn giữa ngạc nhiên và bối rối.

Môi khẽ run, như muốn nói gì, nhưng không thành lời.

Ngực tôi nhói đau, nhưng không như trước. Tôi không do dự nữa.

Một bàn tay nhỏ khẽ kéo tay tôi.

Là Marin.

Hơi ấm của cô ấy là cứu cánh duy nhất cho trái tim gần như đóng băng của tôi.

Miyabi đứng sững, nhìn tôi chằm chằm.

Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt cậu ấy, ánh mắt dao động giữa bối rối và do dự.

Godai bên cạnh cười khẽ và thúc giục “Đi thôi em.” nhưng Miyabi không mảy mai nhúc nhích.

Tôi khẽ nhắm mắt, thở dài.

“…Đi thôi, Marin.”

Lẩm bẩm, tôi chậm rãi bước đi.

Gió đông lùa qua má, bóng chúng tôi kéo dài, tiến về phía trước.