Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

153 1517

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

293 5159

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

7 21

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

11 33

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

37 152

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 14: Trò lừa ngọt ngào

Shinjuku tháng Hai. Gió lạnh thổi qua các tòa nhà, làm lay động áo khoác của người đi đường. Nhưng Kagura, bước bên tôi, dường như chẳng hề thấy lạnh, nhẹ nhàng như không.

Đeo kính râm đen, vai khoác túi nhỏ, cô kéo vạt áo thun rộng, thỉnh thoảng liếc tôi.

“Này, Kei. Lát nữa chúng ta đi đâu vậy anh?”

“À… tôi vẫn chưa quyết định gì cả.”

“Hừm, vậy em quyết được không?”

Kagura cười ranh mãnh, nhìn tôi qua kính râm.

“…Ừ, được thôi.”

“Vậy trước tiên, đi mua sắm nào!”

“Mua sắm ư?”

“Vâng. Em muốn mua quần áo mới để mặc khi đi với Kei.”

Tôi khựng lại. Mua quần áo để mặc khi đi với tôi? Người ta thường nghĩ vậy sao?

“S-Sao lại thế?”

“Chẳng mấy khi được hẹn hò với Kei, em cũng muốn mặc gì đó hợp gu của anh, không được sao?”

Lời nói nhẹ nhàng ấy khiến tim tôi thắt lại. Tôi hít vào, ngỡ ngàng. Kagura mỉm cười thích thú, khoác tay tôi.

“Đi nào!”

Bước vào khu thời trang của trung tâm thương mại, hơi ấm từ điều hòa chào đón chúng tôi. Kagura mắt sáng, ngắm nhìn các quầy quần áo.

“Nè, Kei thích kiểu quần áo nào?”

“Hả?”

“Nếu em mặc, anh muốn em mặc gì?”

“…Tôi không rõ lắm.”

Tôi còn chẳng chọn nổi quần áo cho bản thân, huống chi là cho con gái.

“Vậy em thử rồi cho anh xem nha.”

“Ơ? Khoan—”

Kagura kéo tay tôi, chọn vài bộ rồi đi thẳng vào phòng thử đồ.

Cô kéo rèm, tôi ngồi xuống ghế trong cửa hàng. Một lúc sau, rèm mở ra.

“Này, Kei… giúp em một tay với.”

“Hả?”

Kagura, từ trong phòng, vẫy tay gọi.

“Khóa kéo không lên được. Anh vào đây một chút thôi?”

“Ơ, không, nhưng—”

“Nhanh lên!”

Bị thúc giục, tôi đứng trước cửa phòng thử. Kagura quay lưng, khóa kéo váy hơi hé, nhìn tôi qua vai.

“Anh kéo chỗ này lên đi.”

“…Ừ, ừ.”

Run run nắm khóa kéo, tôi kéo lên, làn da lưng cô dần khuất đi.

“…Hì, anh căng thẳng hả?”

“K-Không có…”

Kagura quay lại, nhìn tôi ở cự ly gần.

“Này… theo anh cái nào đẹp hơn?”

Hương thơm dịu nhẹ thoảng qua.

Gương mặt Kagura, gần đến thế.

“…!”

Tim tôi đập thình thịch.

“Hì, ra là anh thích cái này à? Vậy em sẽ chọn cái này nhé.”

Kagura cười, thích thú với phản ứng của tôi, rồi kéo rèm lại.

“Này, chúng ta đi trung tâm trò chơi nhé?”

“Trung tâm trò chơi á?”

“Ừ, lâu rồi em không chụp purikura!”

Kagura cười tinh nghịch, kéo tôi đi.

Bước vào trung tâm trò chơi, âm thanh máy móc và nhạc pop vang lên. Giữa các máy gắp thú, bắn súng, nhảy theo nhạc, Kagura đi thẳng đến máy purikura.

“Cái này đây.”

“T-Thật sự chụp sao?”

“Dĩ nhiên! Hẹn hò mà, phải lưu giữ kỉ niệm chứ anh.”

Nghe cô nhấn mạnh “hẹn hò”, tôi thấy ngượng ngùng.

Vào máy purikura, Kagura lập tức sát lại gần. Vai chạm nhau. Hương dầu gội của cô thoảng qua, ngọt ngào, dịu nhẹ.

Lúc với Ranko cũng vậy, con gái giờ gần gũi quá mức à?

“Này, anh nhìn vào đây nào?”

Giọng Kagura vang bên tai, tim tôi đập loạn nhịp.

“Này, nhìn đây đi?”

“À…”

Kagura chậm rãi kề mặt lại. Hơi thở nhẹ lướt qua tai, da tôi râm ran. Tôi bất động, ánh mắt cô lấp lánh tinh nghịch.

“Hì… ngượng rồi à?”

“K-Không có…!”

Chưa kịp thanh minh, Kagura kề môi sát má tôi—rồi dừng lại ngay khoảng cách cuối.

“Bộ anh nghĩ em sẽ hôn anh thật hả?”

“…!”

Tim tôi đập dữ dội, như rơi vào cái bẫy ngọt ngào của Kagura.

Tách.

Nghĩ lại, đây chẳng phải lần hẹn hò đầu tiên trong đời tôi sao? Hẹn hò mà tim đập liên hồi thế này à?

Tay ướt mồ hôi, tôi ngẩng lên. Màn hình hiện bức ảnh chúng tôi kề má, mặt tôi đỏ bừng. Kagura hài lòng, cầm tờ sticker.

“Mặt ngố của Kei, em sẽ giữ nhé?”

“À… ừ.”

Tôi chẳng có lựa chọn nào.

Khi mặt trời lên đỉnh, chúng tôi đến công viên.

"Chúng ta đi dạo chút thôi nhỉ?"

Kagura nhẹ khoác tay tôi.

Gió đông thổi qua, lá khô bay, trên ghế công viên là các cặp đôi. Chúng tôi ngồi xuống, Kagura thở nhẹ.

“…Em thấy hơi mệt rồi..”

“Kagura ổn chứ?”

“Này, cho em mượn đùi chút nha?”

“Hả?”

“Chỉ một chút thôi…”

Không đợi tôi trả lời, Kagura đặt đầu lên đùi tôi.

“…Mùi của Kei, làm em thấy yên lòng ghê.”

“Ơ…”

Kagura nhắm mắt một lúc, rồi ngồi dậy, nhìn vào mắt tôi. Cô kề môi sát tai, thì thầm:

“Này, nhìn vào em đi?”

Lưng tôi lạnh toát.

“Nhìn đây mà?”

Ngẩng lên, mắt Kagura ngay trước mặt.

“…!”

Lần này chắc chắn bị hôn—

Kagura cười khúc khích, tựa đầu lên vai tôi. Một lúc sau, cô ngẩng lên, nhìn quanh.

“Này, em mệt rồi… chúng ta nghỉ ở kia nhé?”

Theo hướng cô chỉ, tôi thấy—một khách sạn tình nhân.

“Ơ…!? K-Khoan đã!”

Cả người tôi nóng bừng, vội đứng bật dậy. Tim đập thình thịch, lời nói lắp bắp.

“S-Sao lại vào chỗ đó…!?”

“Không như anh nghĩ đâu! Chúng ta chỉ nghỉ ngơi chút thôi!”

Kagura vội xua tay, nắm chặt tay áo tôi.

“Nếu thế thì vào quán cà phê là được mà!?”

“Cà phê đông lắm, không yên tĩnh được. Chỗ đó thì thoải mái mà đúng không anh?”

Ờ thì… cũng không sai. Nhưng—

“Nhưng chỗ đó là…!”

“Làm ơn, Kei…?”

Giọng Kagura yếu đi.

“Hôm nay em hơi quá sức, chỉ muốn nghỉ một chút thôi…”

Ngẩng lên, mắt Kagura đầy nghiêm túc.

“Thật sự… chỉ nghỉ thôi sao?”

“Thật mà!”

Im lặng một lúc, tôi thở dài.

“…Được rồi. Nhưng tuyệt đối chỉ nghỉ thôi nhé?”

“Yay, cảm ơn anh!”

Kagura vui vẻ kéo tay tôi, bước nhanh về phía khách sạn.