Đối với tôi, kỳ nghỉ hè chỉ đơn giản là thời gian để học nhiều hơn và ngủ nhiều hơn bình thường.
Nhưng giờ đây, tôi đã có bạn rồi.
Những người bạn sẵn sàng chấp nhận con người thật của tôi.
“…Kỳ nghỉ hè năm nay chắc sẽ vui lắm đây.”
Tôi lẩm bẩm với trần nhà.
Thông thường, tôi hay dành cả ngày ở thư viện. Nhưng năm nay, tôi tự hỏi rằng mọi thứ sẽ như thế nào.
Tôi muốn cùng Kaminoki-san đi thưởng thức những thứ đồ uống ở quầy bar, để không phải suốt ngày chui rúc trong thư viện.
Quầy bar đồ uống thực sự rất tuyệt vời. Hiếm có nơi nào mà một nữ sinh trung học như tôi có thể dễ dàng tận hưởng đến như thế. Với tôi, nó còn thú vị hơn cả công viên giải trí ở địa phương vậy.
Nhưng thật ra, chính là nhờ có Kaminoki-san mà tôi nhận ra rằng việc dành thời gian bên bạn bè lại vui đến thế. Chắc chắn, nếu chỉ có một mình đi uống ở quầy bar, tôi sẽ không cảm thấy vui như vậy.
“Nhưng… liệu đây có phải là tình yêu không?”
Tôi đưa mắt nhìn cuốn manga shoujo trên bàn.
Nhân vật chính trong cuốn manga này nói rằng cô ấy cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên cạnh người mình thích. Những cảnh cô ấy ở bên người mình yêu thật lấp lánh và tỏa sáng khiến tôi, dù chỉ là người ngoài của câu chuyện, cũng cảm thấy hồi hộp và có phần hạnh phúc.
Nhưng, dành thời gian với bạn bè cũng vui không kém.
Vì thế, tôi vẫn chưa hiểu được sự khác biệt giữa một người bạn khác giới và một người yêu.
Có lẽ, tôi đang dần thích Kaminoki-san mất rồi.
Nhưng tôi vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ được.
“Dù sao thì… chắc phải mua thêm để tham khảo thôi…”
Tôi mới chỉ đọc một cuốn manga shoujo được coi là "sách về tình yêu". Tôi vẫn còn thiếu cả kiến thức lẫn kinh nghiệm mà.
Vì vậy hiện tại, tôi chỉ có thể gọi mối quan hệ với Kaminoki-san là "bạn bè" thôi. Chúng tôi là bạn bè mà.
Nhưng đồng thời, cũng có khả năng cậu ấy sẽ trở thành người mà tôi thích… Dạo gần đây, tôi cứ mãi lo lắng về chuyện này. Nhưng đúng như dự đoán, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Suy nghĩ của tôi bắt đầu rối tung, nên tôi quyết định gửi email lên cho Kaminoki-san, nghĩ rằng mình nên mua thêm vài cuốn sách để tham khảo.
[Tớ muốn mua thêm vài cuốn manga shoujo. Cậu có muốn đi cùng không?]
Vài phút sau, cậu ấy trả lời:
[Được thôi. Khi nào thì đi vậy?]
[Tớ lúc nào cũng rảnh, nên cứ theo ngày rảnh của cậu nhé, Kaminoki-san.]
[Vậy à. Thế ba ngày nữa thì sao?]
[Ừ, ngày đó tớ rảnh.]
[Hiểu rồi. Vậy vào ngày đó nhé. Chỉ đi mua sách thôi hả?]
[Tiện thể, tớ muốn ăn trưa ở nhà hàng gia đình nữa đó!]
[Niina-san đúng là mê chỗ đó thật (icon cười).]
[Tất nhiên rồi! Chỗ đó đầy ắp những giấc mơ, hy vọng, và cả tinh thần của một nữ sinh trung học nữa!!]
[Chắc chỉ có mỗi Zuai-chan mới nghĩ vậy thôi. Thế thì, khoảng 11 giờ trưa trước nhà ga nhé?]
(Chú thích: “Zuai” là cách gọi thân mật hoặc biệt danh của Shirahata Niina.)
[Được! Tuyệt lắm! Tớ đang mong chờ lắm nhé!]
[Ừ.]
Cuộc trao đổi email kết thúc nhanh chóng.
Nhưng chỉ cần vài dòng email như thế, trái tim tôi đã tràn ngập cảm giác mãn nguyện.
Có vẻ như kỳ nghỉ hè của tôi năm nay sẽ khác biệt đôi chút so với những năm trước.
“Nhưng mình cũng phải học hành tử tế nữa.”
Với suy nghĩ đó, tôi ngồi vào bàn học, mở sách tham khảo, lòng tràn đầy mong chờ kỳ nghỉ hè.