Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Truyện tương tự

Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

(Đang ra)

Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

Ayakana

Một câu chuyện Yuri đáng yêu, được dệt nên bởi ba chú mèo con bị bỏ rơi.

4 87

Một cặp đôi mà sẽ không bao giờ bị NTR

(Đang ra)

Một cặp đôi mà sẽ không bao giờ bị NTR

haruri456

Thế giới này tràn ngập NTR. Và trong cái xã hội khốn nạn như thế, đây là một câu truyện về một cặp đôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bị NTR.

1 4

Ngày nào đó, hãy gặp lại nhau dưới cùng một vì sao năm ấy

(Đang ra)

Ngày nào đó, hãy gặp lại nhau dưới cùng một vì sao năm ấy

yuka0808

Ai là người đã gây tội?Ai là người gánh tội?Ai là người chạy trốn khỏi tội lỗi?

1 4

Khi biết được tôi, một thường dân, đang bí mật săn quái vật, những cô gái xinh đẹp thuộc tầng lớp quý tộc và hoàng gia bắt đầu tìm đến tôi.

(Đang ra)

Khi biết được tôi, một thường dân, đang bí mật săn quái vật, những cô gái xinh đẹp thuộc tầng lớp quý tộc và hoàng gia bắt đầu tìm đến tôi.

Narutoshi

Tuy nhiên, cuộc sống của Kanato đã rẽ sang một hướng không mong muốn, khi anh gặp được một tiểu thư quý tộc - người được coi là mạnh nhất đất nước, và có “diễm phúc” để vào cùng trường một trường phép

8 371

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

84 11003

Con Quái Vật Có Thể Tiến Hoá

(Đang ra)

Con Quái Vật Có Thể Tiến Hoá

Jee Gap Song

Câu chuyện về một chàng trai tên là Kim Sae-Jin ,người có thể biến thành Quái vật và lên cấp.

2 5

Toàn Văn - Chương 14: Lãng Quên Mới Là Cái Chết Thực Sự

"A cái gì mà a? Mấy món này tôi làm tốn cả buổi chiều, lúc hầm canh còn sợ cái thố nhỏ của cậu không chứa nổi sẽ bị tràn ra ngoài, phải đứng bên cạnh trông chừng cả tiếng đồng hồ, không dám nhúc nhích chút nào, cậu có biết không?"

"Sao cậu không bê cái ghế ra ngồi..."

"Đây là mấu chốt của vấn đề à?!"

Mặt Hạ Tâm Ngữ đã bị Trần Nguyên chọc cho đỏ bừng, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Không phải chứ, tôi nói tôi giết người không chớp mắt.

Cậu lại hỏi tôi mắt có bị khô không???

"Ngon mà, thích ăn mà, rất cảm kích mà... Có vấn đề gì sao?"

Nhìn dáng vẻ này của Hạ Tâm Ngữ, không hiểu sao Trần Nguyên lại thấy hơi căng thẳng. Tính ra thì dù cho đối phương có nhảy dựng lên cũng chưa chắc đã gõ được vào đầu cậu, nhưng cậu lại có một cảm giác sợ hãi khó hiểu rằng mình sẽ bị cô gái này đập cho bể sọ.

Hơn nữa, con số 0.07 vốn có trên đầu đối phương đột nhiên biến thành 0.11. Tức là tuổi thọ từ một tiếng rưỡi đã biến thành nửa Jack giờ. 

Thêm ra một tiếng đồng hồ này... Đừng nói là muốn dẫn tôi đi cùng à nghen?

Không phải chứ, cậu còn có hứng muốn chôn cùng à?

"Cậu ngồi yên đó."

Hạ Tâm Ngữ nghiêm túc ra lệnh cho Trần Nguyên như một cô giáo mầm non.

"Vâng ạ."

Trần Nguyên không dám manh động, ngồi ngay ngắn trên ghế.

Tiếp đó, Hạ Tâm Ngữ đưa tay ra trước mặt mình, bắt đầu nắn nắn bóp bóp như con nít chơi đất sét.

Nhưng cô không phải nắn bừa, mà là làm rất có bài bản.

Nụ cười xã giao gượng gạo bên khóe miệng bị đè xuống.

Đôi mắt cố ý mở to vì lịch sự cũng được sắp xếp lại thành dáng vẻ lười biếng thường ngày.

Cuối cùng là tư thế ngồi nghiêm chỉnh, được điều chỉnh thành hai vai cao thấp không đều, một khuỷu tay chống lên bàn, ra cái vẻ tự do tự tại của một ông già sáng sớm lấy rượu làm điểm tâm.

"Cảm giác vẫn chưa đủ tự nhiên... Để coi, ánh mắt chưa đủ hời hợt, cảm giác chán đời chưa đủ mãnh liệt." Hạ Tâm Ngữ bắt đầu nghiên cứu.

"Để tôi nghĩ tiếp xem."

Trần Nguyên đan hai tay vào nhau rồi chống cằm. Sau một hồi trầm tư, cậu thở dài một hơi, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía đối phương.

"Đúng rồi."

Mặc dù cả hai quen biết nhau còn chưa được bao lâu, nhưng sau khi Trần Nguyên quen thuộc đã trở lại, chân mày Hạ Tâm Ngữ cũng dần giãn ra.

Thời gian trên đầu cũng trở về con số 0.07.

Không phải chứ, hoá ra cô sắp bán muối rồi mà vẫn lo lắng cho tôi à?

Tôi cứ trưng cái bộ mặt đưa đám này ra thì cô mới thấy thoải mái sao?

"Ngon không?"

Lúc này, Hạ Tâm Ngữ lại hỏi.

"Không tệ, ở mức có thể ra ngoài kiếm tiền rồi đấy." Trần Nguyên gật đầu, nhận xét.

Đúng vậy, chính là kiểu nói cố tình gây hiểu lầm này. Lần này là Trần Nguyên thật lòng.

"Nãy giờ làm vậy có phải tốt hơn không, báo hại tôi còn tưởng cậu không có khẩu vị, ăn không vô bữa cơm này, làm tôi sợ." Thấy phản ứng thật của Trần Nguyên, Hạ Tâm Ngữ cũng không còn lo lắng công sức của mình bị uổng phí.

Ban đầu là để bày tỏ lòng biết ơn với Trần Nguyên, người đã đưa cô bước chân vào lĩnh vực ẩm thực cao cấp trước khi chết. Nếu bữa ăn cuối cùng này mà cũng nhạt nhẽo, thì dù có chết, cô cũng không thể yên lòng về Trần Nguyên.

Kể cả có biến thành lệ quỷ cũng phải lén lút nấu cho Trần Nguyên một bàn ăn ba món một canh, nhìn thấy vẻ mặt công nhận thật sự của cậu.

Như vậy, cuộc đời của cô mới xem như viên mãn.

Không nợ nần bất cứ ai đối tốt với mình.

Không đúng, còn có cô...

Nhưng bên đó là "thân bất do kỷ".

Cuộc sống đôi lúc buộc ta phải làm tổn thương một ai đó. Và nếu phải chọn, người ta thường làm tổn thương người thân cận hơn, vì khi đó họ sẽ dễ dàng tự tha thứ cho mình hơn.

"Chắc cậu cũng nhìn ra rồi, tâm trạng tôi có hơi không tốt." Đối với biểu hiện lúc trước của mình, Trần Nguyên giải thích.

"Ừm." Hạ Tâm Ngữ tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, thẳng thắn nói, "Tự nhiên trở nên lịch sự như vậy, còn thích nói cảm ơn người khác, thậm chí còn cười nói ôn hoà nữa chứ. Cách cậu biểu đạt tâm trạng không tốt cũng cực đoan quá rồi đấy."

"Nhưng tôi không muốn nói với cậu nữa."

Trần Nguyên bị xúc phạm, làm ra biểu cảm mím môi.jpg của đứa trẻ nước ngoài.

"Cậu nói đi cậu nói đi, xin lỗi mà." Hạ Tâm Ngữ vội vàng xin lỗi, còn gắp sườn cho Trần Nguyên.

Được dỗ dành như vậy, Trần Nguyên mới mở lời: "Thật ra thì tôi cảm thấy dạo này mình làm gì cũng không thuận lợi."

"Chuyện ở trường à?"

"Đó là một trong những biểu hiện không thuận lợi. Hôm nay đúng là bị cô giáo tiếng Anh gọi lên văn phòng học thuộc từ mới một cách khó hiểu, nhưng đây không phải là nguyên nhân chính khiến tôi phiền não."

"Vậy cậu phiền não vì cái gì?"

"Quan hệ xã giao không tốt. Cái này... Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn."

Cô bạn mới chuyển đến ngồi sau lưng cậu mấy ngày đầu còn liếc trộm cậu, tự dưng hai ngày nay lại biến thành người qua đường đúng nghĩa. Tuy Trần Nguyên không phải kiểu người thích lấy lòng người khác. Đối với người mình không thích, hôm qua đã nể mặt thì hôm nay sẽ không nể nữa, nhưng dù sao cô ấy cũng là vì cậu mà đến, cứ như thể cậu đã làm chuyện gì đó mất mặt, khiến cô ấy hoàn toàn mất hết thiện cảm vậy. (Mắc ói)

Nghe cứ như ù ù cạc cạc khó hiểu thật.

"Cái này... Đây không phải là quan trọng nhất à?"

"Ừm."

Trần Nguyên gật đầu, nâng chai RIO lên, Hạ Tâm Ngữ ở đối diện cũng hai tay bưng chai RIO, cụng ly với cậu.

Sau khi cả hai nhấp một ngụm, Trần Nguyên từ tốn nói: "Chuyện là thế này, hôm đó không phải tôi đã nói với cô Mạc là con chó có thể bị bệnh rồi sao? Thực ra trong lòng tôi biết rõ, chắc chắn là nó bệnh rồi. Nhưng tôi không biết con chó rốt cuộc có được cô Mạc đưa đi bệnh viện không, mà chuyện này lại ngại hỏi thầy Mạc, ổng tsundere bỏ bu, mất công hỏi xong thì lại bị mắng. Cho nên bây giờ, con chó đó thuộc dạng chó của Schrödinger, đang ở trong trạng thái chồng chập giữa sống và chết..."

"Phiền não vì chuyện như vậy à?" Hạ Tâm Ngữ biết Trần Nguyên có lòng thương người, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

"Sao? Kỳ thị chó à?"

Cảnh báo: Chó là bạn , mạng chó cũng quý! 

"Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói, như vậy đã là tận tình tận nghĩa rồi. Cho dù con chó nhỏ của con gái thầy chủ nhiệm có chết thì cũng không thể trách cậu được." Hạ Tâm Ngữ khuyên giải.

"Trách thì chắc chắn không trách, nhưng nếu nó chết thật..." Nói đến đây, Trần Nguyên than thở, "Tôi suýt nữa là đã cứu được nó rồi."

"Chỉ cần đã cố hết sức, chẳng phải sẽ thanh thản sao..."

Nói được nửa chừng, Hạ Tâm Ngữ bỗng nhiên khựng lại.

Khoan đã, cậu ta đang nói kháy mình ư?

Chỉ là một con chó, Trần Nguyên vì không cứu được mà phiền muộn đến mức lộ ra vẻ mặt dịu dàng cực đoan khác thường đó.

Vậy mà hôm đó cậu ta đã cứu mình ra khỏi khí độc, đêm nay mình lại ở ngay phòng bên cạnh tìm đến cái chết...

Có lẽ mạng của cô cũng chẳng quý hơn con chó nhỏ kia, bởi vì con chó nhỏ còn có cô chủ nhỏ yêu thương nó nhất, còn cô đã mất đi người mình yêu thương nhất, nhưng trong lòng Trần Nguyên, Hạ Tâm Ngữ dám chắc rằng ít nhất mình cũng quan trọng hơn con chó của tiểu Mạc...

Chẳng lẽ cậu ta đoán được đây là bữa cơm cuối cùng trước pháp trường của mình, đoán được mình sắp chết?

Chuyện này... Không thể nào.

Nếu thế này mà cũng đoán ra được, thì cũng thần quá rồi...

"Vậy thì, nghĩ thế này đi." Hạ Tâm Ngữ đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.

"Nghĩ thế nào?"

"Nếu không có tin xấu, thì cứ xem nó là tin tốt."

"Tinh thần AQ à?"

"Không phải đâu, chẳng phải cậu đã nói thầy chủ nhiệm rất tsundere sao? Vậy chứng tỏ có thể thầy ấy đã để cô Mạc thực sự đưa nó đến bệnh viện thú y, và con chó cũng đã được cứu sống rồi. Chỉ là vì uy nghiêm của giáo viên... nên không muốn nói cảm ơn cậu thôi?"

"Chủ nghĩa lạc quan, phải không?"

"Ừm."

Nửa ly nước vơi, nửa ly nước đầy.

Chỉ là thái độ nhìn nhận vấn đề mà thôi.

Hạ Tâm Ngữ đã quyết định.

Cô không thể ích kỷ, chết ở phòng bên cạnh Trần Nguyên như vậy được.

Cô phải đổi một nơi khác để rời khỏi thế giới này thôi.

Vậy thì, Trần Nguyên khi đối mặt với sự biến mất đột ngột của cô, vẫn có thể có hai loại tưởng tượng.

Một, bi quan, cô đã chết.

Hai, lạc quan, cô đã chuyển đi. Lý do không còn liên lạc nữa, có thể là do bị phụ huynh phát hiện đang yêu sớm với cậu bạn hàng xóm, nên bị cấm tiếp tục liên lạc.

Hoặc nói trên cơ sở của vế thứ hai, lạc quan hơn một chút, ngốc nghếch hơn một chút thì sẽ là:

Hạ Tâm Ngữ đã rung động với cậu, nhưng cô lại tự đặt ra kế hoạch không được yêu đương trong thời gian đại học, vì vậy cô định đợi đến khi thi đỗ đại học, sẽ liên lạc lại với cậu bạn trai đã từng "chung một mái nhà" này, góp gạo thổi cơm chung mấy ngày này.

Đợi đến lúc đó thật...

Trần Nguyên cũng đã quên mất người tên Hạ Tâm Ngữ này rồi.

Cảm giác tội lỗi, bất an, tiếc nuối, cũng sẽ dần phai nhạt.

Cô sẽ giống như một bóng ma, hoàn toàn biến mất.

"Trần Nguyên này, ngày mai tôi phải về nhà, chuyển đến trường ở quê rồi." Vuốt một lọn tóc bên thái dương ra sau tai, nặn ra một nụ cười ngại ngùng, cô đột nhiên nói, "Sáu giờ sáng mai xe chạy, hơi gấp gáp nên không kịp từ biệt."

Thời gian lại thay đổi, lần này là năm tiếng đồng hồ.

Nghĩa là vào lúc đêm khuya, cô ấy sẽ lẳng lặng rời đi, rồi lẳng lặng chết.

Mà cô, người vừa mới thao túng tâm lý mình, lại hy vọng mình sẽ hiểu theo cách này: hãy nghĩ theo hướng tốt, sự giúp đỡ lần trước của cậu không hề vô nghĩa.

Hạ Tâm Ngữ đang ở trong một trạng thái chồng chập không xác định.

Không những không chết, mà còn lạc quan bắt đầu diễn trò.

Chỉ cần, cậu không nghĩ sâu xa.

"Đúng là hơi gấp gáp thật."

Trần Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn cô gái mà gương mặt đã không thể che giấu thêm tâm sự, không thể ngụy trang thêm nữa, chủ động đề nghị: "Tối nay, cậu có định làm gì đó với tôi không?"

Ừm chỗ này gốc là 1 Khôn giờ, Khôn trong Thái Từ Khôn ấy, một Thái Từ Khôn = 2.5, nên 1 Khôn giờ tức là 2.5 tiếng, bằng 0.11 ngày ý Lý thuyết con mèo của Schrödinger Không phải tôi Từ cái 阿Q正传 - AQ Chính Truyện. Hiểu nôm na là tự lừa mình dối người.