Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

10 868

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

(Đang ra)

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Shiki Taiga

Đạt Top 1 hạng mục Đầu truyện mới trên Kono Light Novel ga Sugoi! 2023

10 913

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

25 3

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

(Đang ra)

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

Yuuya Satou

Lại là một thế giới hỗn loạn mà tôi chẳng thể ngờ tới.

2 3

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

22 3

Toàn Văn - Chương 16: Lật Quyển Sách Tên Hạ Tâm Ngữ

"Cứ như đang ở biển vậy, còn có cả bãi cát nữa chứ."

Bàn chân trần giẫm lên cát, một đợt sóng đánh tới, nhấn chìm cả mu bàn chân Hạ Tâm Ngữ, cảm giác mát lạnh tức thì lan khắp cơ thể. Cuối hè phương Nam, cái đuôi nóng bức vẫn còn sót lại, không khí buổi đêm vẫn có chút oi bức, thành ra cái sự mát mẻ khi này, sánh ngang với ánh dương mùa đông, đều là những điều may mắn khiến người ta khó lòng không ca ngợi.

Hạ Tâm Ngữ chơi rất vui, dù những hạt cát nhỏ bắn lên vạt váy, làm bẩn chiếc váy mới thay hôm nay, nhưng một đứa trẻ từng dẫm vào vũng bùn lúc nhỏ, thì ai lại còn giữ kẽ sạch sẽ khi đang chơi đùa cơ chứ.

"Trần Nguyên, qua đây chơi đi."

Hạ Tâm Ngữ vui vẻ muốn rủ Trần Nguyên, lại phát hiện đối phương đang giơ điện thoại lên hướng về phía mình.

"Cậu đang chụp ảnh à?"

"Chụp lén một tấm."

"Chụp lén mà cũng nói thẳng ra được luôn à..."

"Cậu có muốn xem không?"

Hạ Tâm Ngữ đi tới bên cạnh Trần Nguyên, cúi đầu, nhìn thấy chính mình trong điện thoại, là một tấm ảnh đang túm vạt váy nghịch nước: "Chợt nhận ra , trăng hôm nay cũng rất sáng, rất đẹp." 

Ánh trăng chiếu lên người mình, còn hiện ra một nửa bóng hình.

"Rất đẹp."

Trần Nguyên gật đầu, công nhận lời đánh giá của đối phương.

Không dùng app làm đẹp, không dùng photoshop, không thêm filter, chỉ đơn thuần là một tấm ảnh mặt mộc tuỳ tay chụp, thế mà lại đẹp tựa ảnh nền đến vậy. 

Tuy rằng ông trời đã đặt cái nghèo lên người cô, nhưng vẻ đẹp bù lại thì lại dư thừa quá mức rồi.

Ổng đóng cánh cửa này, nhưng lại làm thêm một cái cửa sổ siêu lớn 7x2.4m sát sàn đúng không?

Đối với câu nói vô tình của Trần Nguyên, Hạ Tâm Ngữ không đáp lời mà chỉ khẽ nhún vai, mỉm cười, rồi xoay người tiếp tục đi về phía bờ sông.

Cơn gió thổi tới từ phía trước, rẽ mái tóc mềm mượt của cô sang hai bên.

Trần Nguyên không cởi giày, cũng đi theo.

Sau khi hai người đi qua bãi cát mềm mại, đã đến chỗ hai tảng đá lớn bên bờ sông. Sau đó, ngồi xuống trên đá.

"Sẽ bị ướt mông đó?"

"Đừng có nói mấy lời phá hỏng bầu không khí vậy chứ."

"Làn nước ẩm ướt trên phiến đá xanh sẽ thấm qua lớp vải cotton, dính lên da thịt phải không?"

Lần này Hạ Tâm Ngữ không bắt bẻ Trần Nguyên nữa, hai chân vắt lên, để lộ hai bắp chân trắng nõn, đập trên mặt nước, tâm trạng vô cùng hoạt bát.

"Cậu tìm ra chỗ này thế nào vậy, tuyệt quá đi mất?" Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi.

"Trước kia lúc đạp xe có đi ngang qua đây, cảm thấy buổi tối chắc chắn sẽ rất thoải mái, nên có chuyện hay không, tôi đều chạy tới đây hóng gió."

"Vậy cái căn cứ bí mật này, cậu lần đầu đưa người khác tới à?"

Trong mắt cô gái, lóe lên một tia khao khát.

Cậu hiểu, lý do đối phương hỏi điều này không phải là ghen tuông.

Cô chẳng có lý do gì để ghen cả.

Cô chỉ hy vọng rằng, thứ mà cô nhận được hôm nay, còn quý giá hơn cả bản thân nó.

Kho báu mà cậu chia sẻ cho cô, cho đến hiện tại, chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.

"Là lần đầu tiên, nhưng cậu đừng nói cho người khác biết nhé." Trần Nguyên hạ thấp giọng nói.

"Nói cho người khác..." Hạ Tâm Ngữ khó hiểu nghiêng đầu, "Tại sao không được?"

"Lần sau tôi có bạn gái chắc chắn sẽ đưa cô ấy đến, nếu cô ấy biết đây không phải lần đầu, thì sẽ không vui đâu."

"..." Câu nói này khiến vẻ mặt vui mừng của Hạ Tâm Ngữ dần tắt ngấm, khóe miệng mím lại, vẻ mặt vô cùng vi diệu, "Vậy có phải cậu cũng đang lừa tôi không?"

"Cái này thì không nhé, thật luôn, cậu chắc chắn là người đầu tiên, tôi thề."

"Nếu bạn gái tương lai của cậu cũng hỏi như vậy, có phải cậu cũng sẽ nói y như thế không?"

"Chắc là tôi sẽ không thề..."

"Mấy tên đàn ông đúng là quỷ kế đa đoan mà." Đặt ngón tay dưới mí mắt, lè lưỡi, làm một mặt quỷ xong, Hạ Tâm Ngữ bèn khinh bỉ quay đầu đi.

Cô gái này, khó lừa hơn trong tưởng tượng nhiều...

Cũng phải, dù sao cũng là học bá của trường số 4, tình trạng IQ cao EQ thấp thường sẽ không tồn tại.

Những học bá trông có vẻ ngô nghê thẳng nam kia, thực ra không phải EQ thấp, phần lớn trường hợp đều là không muốn để ý đến mấy đứa ngốc.

"Nhưng chắc cũng khó tìm được cô gái nào chịu cùng tôi đến đây hóng gió đêm lắm, dù sao chuyện này thật sự chẳng có gì thú vị cả."

"Quá mức câu nệ ý nghĩa, cuộc sống sẽ rất vô vị."

Những lời nói tùy miệng của Hạ Tâm Ngữ, đều xen lẫn tư duy triết học giản dị.

Cho nên, lý do trực tiếp duy nhất khiến cô muốn tự sát, chính là cha mẹ người thân không còn nữa, cô không thể chịu đựng nổi nỗi cô đơn và bi thương này.

Nếu không có chuyện đó, cô sẽ lạc quan hơn bất kỳ ai, cầu tiến hơn bất kỳ ai.

Vì vậy, cô mới khiến người ta thấy tiếc nuối như vậy.

Ngay lúc hai người đang yên tĩnh hóng gió, ngắm trăng sáng trên sông như thế, một cuộc điện thoại gọi tới.

Hạ Tâm Ngữ nhìn qua, mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn bắt máy: "Chào cậu, có chuyện gì không?"

Giọng điệu xa lạ như vậy, cộng thêm vẻ mặt vừa rồi, là người đáng ghét nào đó à?

Hay là, không phải ghét, mà chỉ khó chịu vì hành động thiếu chừng mực của đối phương?

"Hạ Tâm Ngữ, mấy hôm nay cậu không đến trường rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Khi nghe thấy mấy chữ 'xảy ra chuyện gì', sắc mặt Hạ Tâm Ngữ lại sa sầm thêm một chút, nhưng vẫn lịch sự đáp: "Tôi sắp chuyển trường về quê ở Kinh Nam rồi."

"Chuyển trường? Đột ngột vậy sao?"

"Ừm."

"Vậy thì tiếc quá, các bạn trong lớp đều rất lo cho cậu đấy. Vậy trước khi đi, có tụ tập với các bạn trong lớp không? Bạn cùng bàn của cậu là Trương Tử Hàm sẽ đến, còn có mấy người nữa..."

"Không cần đâu, ngày mai tôi đi rồi, cảm ơn sự quan tâm của các cậu."

"Vậy à, vậy thì..."

"Ai vậy?" Trần Nguyên đột nhiên xen vào.

"...Là một bạn học." Hạ Tâm Ngữ ngẩn ra một chút, rồi quay đầu, phối hợp trả lời Trần Nguyên.

"Ồ ồ, vậy các cậu nói chuyện đi, tôi đi lấy vé xem phim."

"Ừm..."

Bên kia sau khi nghe thấy giọng của một người con trai, lại còn nghe thấy những lời như 'vé xem phim', rõ ràng đã cứng người lại một chút. Sau đó, mới đột ngột nở một nụ cười vui vẻ: "Vậy sau này giữ liên lạc nhé, bạn học Hạ Tâm Ngữ."

"Được."

Nói xong, Hạ Tâm Ngữ cúp điện thoại, tắt chuông điện thoại rồi đặt lên tảng đá.

Sau đó, hai tay chống lên đá, ngẩng đầu, tham lam cảm nhận làn gió sông.

Nhưng Trần Nguyên có thể nhìn ra, cô muốn tuỳ tiện lướt cho qua đoạn ký ức vừa xảy ra.

"Thì ra bị một chàng trai mình không thích đeo bám lại khó chịu đến thế..."

Lúc nói, Trần Nguyên còn đang nghĩ xem mình có từng làm chuyện khó chịu như vậy chưa.

Ngay lập tức, trong đầu bắt đầu tua lại đủ loại hình ảnh, tiến hành xem xét lại cuộc đời.

Hên quá, mình toàn là bên bị làm phiền.

"Cái này... không biết nói sao nữa. Tại không thân lắm nên cuộc điện thoại này của cậu ấy, nghe máy khá là khó xử." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, không hề tỏ ra ghét bỏ.

Kiểu mà cô ghét bỏ, là những người chưa nói câu nào đã đột nhiên kết bạn QQ rồi nói thích cô.

Vì chuyện này thường xuyên xảy ra vào năm lớp 10, nên sau đó cô dứt khoát không kết bạn với ai ngoài lớp mình nữa.

"Nhưng mà." Hạ Tâm Ngữ nhìn về phía Trần Nguyên, giải thích một cách khá nghiêm túc, "Tôi không phải cao ngạo gì đâu, nếu ban đầu cậu ấy làm bạn với tôi trước, chứ không phải hoàn toàn xa lạ ở trường mà lại nhắn tin nhiều như vậy trên QQ, thì tôi đã không nghĩ như thế."

"Hướng nội nhưng quậy ngầm... rất giống một người bạn cũ của tôi."

Trong đầu Trần Nguyên hiện lên khuôn mặt của Chu Vũ.

Nhưng Chu Vũ không giống cậu.

Hướng nội, quậy ngầm, mà còn dâm nữa.

Ừm, ý là điểm khác biệt thì có nhiều khuyết điểm hơn một chút.

"Thật ra Trần Nguyên cậu..."

Nhìn khuôn mặt đoan chính thanh tú và điềm tĩnh của Trần Nguyên, Hạ Tâm Ngữ vừa định nói gì đó, nhưng lời đến bên môi lại dừng lại.

Thật ra Trần Nguyên, tính cách của cậu như vậy rất tốt.

Tuy cho người khác cảm giác rất tự nhiên, nhưng sẽ không vượt qua ranh giới một cách khó hiểu, làm những chuyện khiến đối phương khó xử.

Chỉ có thể nói, cậu cho người ta một sự tự tin và ung dung từ trong ra ngoài.

Chưa bao giờ cảm nhận được một chút lấy lòng nào từ người con trai này.

Đương nhiên, vốn dĩ cũng không cần phải lấy lòng mình.

Những bạn nam kia đối xử với mình như vậy cũng không cần thiết. Cho dù là bạn học, bạn bè, hay người yêu, tư thế đều nên bình đẳng.

"Sao nói dở chừng thế?"

Cậu cũng là chó tác giả câu chương à?

"Muốn khen cậu một chút, nhưng sợ cậu đắc ý tự mãn quá nên thôi, quyết định giữ lại ý kiến, để khích lệ cậu tiến bộ."

Hạ Tâm Ngữ lại còn lý sự nữa, thật là hiếm thấy.

Chỉ có thể nói, mình vẫn còn nai tơ ... ngây thơ quá. Chỉ vì cô ấy nấu cho mình vài bữa cơm, đã vội vàng áp đặt hình tượng cô em gái hàng xóm "mẹ hiền vợ đảm" lên rồi. 

Nhưng rõ ràng, điều đó quá nông cạn.

Nếu Hạ Tâm Ngữ là một quyển sách, mình mới chỉ lật qua trang bìa mà thôi.

"Được rồi, được rồi."

Trần Nguyên lười biếng đáp lại, tiếp tục cùng cô yên lặng hóng gió.

Bầu không khí vô cùng hài hòa, cho dù không nói chuyện, cũng khiến toàn thân thư giãn, lòng dạ thảnh thơi.

Cho đến khi, một chiếc váy đỏ xuất hiện dưới vùng ánh sáng vàng của ngọn hải đăng, tiến vào tầm mắt của hai người.

Một người phụ nữ tóc dài mặc váy hai dây màu đỏ, đã đứng ở dưới lòng sông.

Anh đã đánh mất, tìm lại sao được khi bước chân em xa... Tháng năm trôi qua nhanh quá, giấc mơ kia như tan vỡ Ảnh nền đẹp là kiểu mấy cái wallpaper ý Cái loại cửa kính cho mấy căn penhouse, view panaroma hay thấy trên phim thượng lưu đồ đó mấy ní Con mẹ nó Nguyên Thần em lạy anh Mình đọc này chắc tới lần 3 đi. Cảm giác sẽ là lần 1 - 2: ồ, lão này hài quá. Lần 3 là vừa dịch vừa đọc, chú tâm từng câu từ nó khiến cho mình cảm thấy lão này hơi bị formal quá, nhưng sau đó mình nhớ lại hành trình của nhân vật thì ừm, hoá ra tác cũng tính rồi, tính khá kỹ. Bạn thấy thi thoảng sẽ có vài ba đoạn nó bị nghiêm túc, trang trọng, vì nó vẫn có triết lý trong đó. Suy cho cùng, cái danh Thập Nhị Thiên Vương cũng không phải để chơi. Gốc chỗ này là chơi lại 1 câu của Giang Trạch Dân, Too Simple, Sometimes Naive