Những tháng ngày căng thẳng cứ trôi qua một cách bình lặng.
Mấy ngày nay Trần Nguyên dùng siêu năng lực nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sinh mệnh, chỉ cứu được một con chó và nửa con người.
Lạ thật đấy, đáng nhẽ nếu giống mấy cuốn tiểu thuyết đô thị trên Qidian mà cậu từng đọc, thì nhân vật chính sau khi dùng ngón tay vàng đều nhận được lợi ích hậu hĩnh, hết chuyện này đến chuyện khác. Kiểu như, hoặc là kiếm tiền, hoặc là mở rộng mối quan hệ, và cả chủ đề vĩnh cửu của tiểu thuyết mạng: cua gái nữa.
Còn mình thì sao, mua được một con tôm hùm Boston giảm giá đặc biệt, lại còn phải chia cho người khác một nửa.
Cứu sống được cún cưng của con gái thầy chủ nhiệm, thế mà đến một câu cảm ơn kiểu "thằng nhóc này cũng được đấy" cũng chẳng có nữa... Thầy Mạc là đồ đại ngốc!
Còn về gái...
"Hôm nay chắc là bữa tối cuối cùng của cô ấy rồi nhỉ?"
Chiều thứ Sáu tan học về nhà, Trần Nguyên đứng dưới lầu của khu chung cư cũ một lúc, không dám lên lầu cho lắm.
Hạ Tâm Ngữ thì trong lòng đã hết mờ mịt rồi.
Nhưng còn mình thì sao?
Nói thật, bây giờ cậu thậm chí còn nảy ra một tia ý nghĩ đen tối.
Dĩ nhiên không phải là "tranh thủ lúc còn ấm" đâu nhé.
Ai nói tranh thủ lúc còn ấm thì đều bị đày đến Tiểu Vương Quốc Thanh... À nhầm, đày đến Ninh Cổ Tháp hết.
Mà phải là, nếu việc cô ấy chết là điều mình không thể tránh khỏi, vậy tại sao mình lại phải gánh chịu cái bóng ma tâm lý này chứ?
Lúc cô ấy còn sống đúng là mình đã hưởng phúc mấy ngày, không tốn một đồng tiền sính lễ nào mà được người ta nấu cho mấy bữa cơm, cô ấy còn giặt sạch sẽ hết quần áo của mình trừ cái quần sịp nữa chứ.
Thậm chí đến cả thứ như tất mà cũng là giặt tay.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng lúc phơi tất phải dùng kẹp để cố định, nếu không sẽ bị gió thổi bay, thì thế giới quan về việc tất sau khi giặt phơi khô sẽ cứng ngắc sắc cạnh như cá khô của Trần Nguyên đã hoàn toàn sụp đổ.
Ngay cả cô bạn cùng bàn Hà Tư Kiều cũng nói, sao dạo này cảm thấy cậu sạch sẽ tươm tất hơn nhiều, có phải mẹ cậu đến chăm sóc cho cậu không?
Rõ ràng là muốn có một cô bạn gái gọi mình là ba ba, sao kết quả lại thành ra có ngay bà mẹ trẻ rồi?
Ngay lúc cậu đang đứng dưới lầu chịu phạt đứng với tâm trạng rối bời, thì một tin nhắn Wechat được gửi tới.
Hạ Tâm Ngữ: Sao cậu không lên lầu?
Bởi vì mấy ngày nay nói chuyện với nhau khá nhiều nên cậu đã thêm Wechat của đối phương.
"..." Trần Nguyên từ từ ngẩng đầu lên. Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng bên ban công nhà bếp, tò mò nhìn chằm chằm vào cậu.
Lại còn là ban công nhà mình.
Nếu như câu chuyện mở ra là mình đi ngang qua ban công, bị sào phơi đồ của Hạ Tâm Ngữ rơi trúng đầu, bụng đang đầy một bồ tức giận chuẩn bị đòi bồi thường thì tự nhiên lại thấy cô gái xinh đẹp đến động lòng người kia, có lẽ tông màu của câu chuyện này đã không u ám đến vậy.
Trần Nguyên khẽ giơ tay ra hiệu với Hạ Tâm Ngữ, rồi cậu bước vào khu chung cư.
Lúc vừa lên đến tầng năm thì Hạ Tâm Ngữ đã mở cửa, đứng ở ngay lối ra vào: "Cậu về cũng đúng giờ thật đấy, tôi vừa mới làm xong thôi à."
"Ừm."
Lời chào hỏi của Hạ Tâm Ngữ đã mở đầu cuộc trò chuyện, chỉ cần thuận miệng nói gì đó về chuyện ở công ty (trường học) là có thể tiếp tục chủ đề này.
Nhưng câu 'ừm' này của cậu đã chặn đứng cuộc trò chuyện tiếp theo.
Mặc dù cười cười nói nói, nhưng Hạ Tâm Ngữ rõ ràng nhận ra Trần Nguyên có chút lơ đễnh.
Đừng nói là... Cậu ta đoán được tối nay mình sẽ tự tử sau khi nấu xong bữa tối cho cậu ta ư?
Mình làm lộ liễu đến vậy sao?
Hay là, căn bản không thể làm qua loa cho xong chuyện được?
Cũng phải, sau cái ngày cậu ấy cứu mình ra khỏi phòng khí độc kín mít, đến cả nửa câu về chuyện tự sát cũng không hỏi, bản thân mình từ đầu đến cuối cũng không giải thích, cứ như thể chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
Vấn đề thực sự vẫn còn đó. Cứ muốn lảng tránh mãi để không chạm vào vết thương lòng, làm vậy sao mà được?
Cậu ấy... Chắc là đã phát hiện ra điều gì đó rồi.
"Hôm nay tôi có mua rượu đó, nhưng không phải bia... Chỉ là hai chai rượu trái cây thôi, nồng độ cồn thấp lắm, nên là uống một chút nhé?"
Hai tay Hạ Tâm Ngữ cầm một chai RIO mỗi bên rồi đặt lên hai bên má, cố gắng làm cho bầu không khí sôi nổi hơn một chút.
"Được, làm một ngụm đi."
Trần Nguyên vẫn trả lời đơn giản như cũ, sau đó ngồi xuống bên bàn.
Trên bàn ăn bày biện các món như tôm sú rang muối tiêu, sườn xào chua ngọt, trứng bác cà chua, khoai tây thái sợi xào chua cay, và cả một tô canh gà kèm bao tử heo hầm tiêu. Sau khi đã vớt hết váng mỡ, màu sắc tô canh vẫn vàng óng, trông đặc biệt bổ cho dạ dày, mùi dược liệu toả ra thơm bát ngát.
Tuy lượng thức ăn của mỗi món không nhiều, nhưng hai người ăn cũng hoàn toàn đủ.
Hơn nữa, toàn là những món rất thịnh soạn.
"Tiền tôi chuyển cho cậu trên Wechat, sao cậu không nhận?" Trần Nguyên chuyển cho cô 300 tệ để mua thức ăn, nhưng đối phương mãi không nhận, thế mà cuối cùng vẫn nấu trọn vẹn bữa ăn này.
Cô nàng này, hẳn là đã dành tất cả những gì còn lại của mình cho cậu rồi.
"Tôi đã nói bữa này tôi mời rồi mà, đừng khách sáo." Hạ Tâm Ngữ nói với vẻ khá nghiêm túc, "Ăn ké của cậu nhiều bữa như vậy rồi... Lần này không thể để cậu tốn kém nữa."
Tôm hùm Boston, cơm lươn-bò song tấu, ba cân sườn non heo đen, Trần Nguyên đã thỏa mãn hết những món ăn đắt tiền mà mình thèm thuồng trong tuần này.
Cậu ấy cũng chẳng phải con nhà giàu gì, bữa cuối cùng mà còn để cậu trả tiền thì keo kiệt quá.
Tiền sinh hoạt tháng này của Hạ Tâm Ngữ còn lại 165.6 tệ, cô nghĩ đằng nào mình cũng sắp chết rồi, nên là rút sạch cả tiền cướp lì xì trong QQ ra.
Vốn dĩ sau khi chọn xong bốn món đầu tiên còn dư hơn 100 cơ, vẫn khá rủng rỉnh, nhưng nửa con gà ta cuối cùng và non nửa cân bao tử heo đã trực tiếp khiến cô cháy túi.
Không sao, không sao.
Nếu mình chết đi thì số tiền này sẽ không bao giờ được lưu thông trên thị trường nữa, vậy thì lãng phí quá.
Thật ra cô cũng từng nghĩ đến chuyện chuyển sạch tiền cho người ta rồi mới đi chết...
Nhưng làm vậy sẽ để lại bóng ma cả đời cho đối phương mất?
"Vậy thì cảm ơn cậu nhé."
Trần Nguyên thấy đối phương kiên quyết không nhận nên cũng không khuyên nhiều nữa. Cậu cứ thế cúi đầu, cầm đũa gắp thức ăn.
Hôm nay tâm trạng cậu ấy có vẻ không tốt lắm...
Mặc dù vẫn luôn mỉm cười, giọng điệu cũng rất dịu dàng.
Nhưng qua mấy ngày tìm hiểu, Hạ Tâm Ngữ biết trạng thái bình thường của Trần Nguyên phải là một người trưng ra bộ mặt chán đời, siêu khó cười, giọng điệu nói chuyện ẩn chứa một chút phúc hắc, và xen lẫn vài phần ba hoa tếu táo thờ ơ...
Cũng không phải nói thái độ lịch sự khách sáo, thân thiện hòa nhã như này là không tốt, chỉ là đặt trên người cậu ấy... có chút kỳ quái.
Hạ Tâm Ngữ vừa liếc trộm cậu, vừa yếu ớt mở một chai RIO vị sâm panh, đặt bên cạnh cậu, rồi tiếp tục âm thầm quan sát.
"Cảm ơn."
Trần Nguyên lại nói cảm ơn, rồi tiếp tục cắm mặt ăn cơm uống cocktail.
Tuy là nói vầy có hơi mạo phạm, nhưng Hạ Tâm Ngữ thực sự cảm thấy chàng trai với biểu cảm trông như thể căm ghét tất cả mọi người một cách bình đẳng này, trong tình huống bình thường, một năm chắc cũng không nói ra nổi ba tiếng cảm ơn.
Ấy vậy mà trong mấy phút ngắn ngủi này... những hai lần?
"Hương vị món ăn thế nào?" Nghiêng đầu, Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi.
"Ngon, ngon lắm." Trần Nguyên gật gật đầu, sau đó gắp một con tôm sú rang muối tiêu đã được chẻ lưng bỏ vào miệng, rồi thấy khó hiểu mà hỏi ngược lại cô, "Sao cậu không ăn?"
"... Ừm, ăn."
Hạ Tâm Ngữ cố gắng gượng cười, cô mở chai RIO vị đào trắng và hoa cơm cháy của mình ra, chủ động cụng ly với Trần Nguyên. Mỗi người đều uống một ngụm, sau đó cả hai đồng loạt cúi đầu ăn cơm.
Trần Nguyên còn tự tay múc cho Hạ Tâm Ngữ một bát canh bao tử heo hầm tiêu, cô cũng gắp miếng sườn ngon nhất vào bát của đối phương.
Hai người, cứ như vậy bình yên hòa hợp cùng nhau dùng bữa tối thịnh soạn này...
Cho đến khi Hạ Tâm Ngữ đột nhiên đứng dậy, hai tay đập lên bàn gỗ nhỏ, nghiêm túc tức giận nói: "Này, tôi nấu mấy món này tốn cả một buổi chiều, mà cậu chỉ có phản ứng như vậy thôi sao?"
Trần Nguyên ngẩng đầu lên một cách chậm chạp như rái cá, để lộ ánh mắt trong veo: "Hả?"
Kiểu bị đày đến nơi khắc nghiệt. Ninh Cổ Tháp là nơi lưu đày phạm nhân khét tiếng thời nhà Thanh Vợ nấu cho còn thờ ơ ( ̄_ ̄|||)