Sau khi đi ngang qua ga Makuhari và trung tâm thương mại, tôi và con bé đến công viên Kaihin-Makuhari.
Chúng tôi chia nhau ra tìm ở con đường mà con bé đi tới, và cái ghế nơi con bé ngồi.
Công viên Kaihin-Makuhari khá rộng.
Sẽ là một thử thách không nhỏ khi phải dò lại những nơi mà con bé đã đi qua.
Bọn tôi dành hơn 30 phút để đi kiếm cái điện thoại.
………Có thể ai đó đã lấy nó rồi…….
Tôi bắt đầu nghĩ như vậy.
“…..không có…..”
Con bé lẩm bẩm.
“Có thể ai đó đã lấy nó rồi…..”
Con bé nói như thể sắp khóc.
Dù không biết con bé sử dụng điện thoại gì, nhưng chỉ cần nhìn vào ốp lưng và dây móc là có thể biết được điện thoại của một đứa con gái.
Chắc chắn sẽ rất kinh tởm khi một gã lạ mặt nào đó lấy được.
Với lại con bé cũng rất xinh đẹp nữa.
Có rất nhiều thứ con bé phải lo lắng, như bị bám đuôi bởi một tên biến thái chẳng hạn.
“Có bốt cảnh sát gần ga tàu ấy, nên có thể nó đã ở đó. Và hôm nay anh sẽ trả cho em phí tàu đi về….”
Khi tôi vừa nói vậy.
Con bé ôm ngực như thể đang rất đau đớn.
“Oi, không sao chứ?”
Tôi hỏi.
“Em bị dị ứng....mỗi khi lo lắng thì em lại thấy buồn nôn và khó thở.....đi đâu đó, nhà vệ sinh........”
Tôi nhìn xung quanh.
Tôi khá chắc là có một nhà vệ sinh đẹp đẽ ở đâu đó quanh đây.
“Chắc chắn là sẽ có nhà vệ sinh ở phía trước, nếu không thì chúng ta quay trở lại trung tâm thương mại.”
Tôi đỡ con bé, người đang ôm ngực đau đớn, và đi về phía nhà vệ sinh trong công viên.
Rất dễ kiếm.
Có 3 loại, nam, nữ và đa dụng.
Con bé đau đớn đi vào nhà vệ sinh nữ.
Nhưng rồi lại đi ra.
“Không được, em không nôn được. Làm ơn, anh hãy xoa lưng em đi.”
“Hả?”
Tôi hỏi ngược lại.
“Em muốn anh vỗ và xoa lưng em. Em sẽ không thể nào nôn được nếu không có người làm như vậy. Em sẽ không thể đỡ đau hơn được.....”
“Nhưng làm sao anh vào nhà vệ sinh nữ được...”
Rồi khi tôi ngước lên nhìn, cái nhà vệ sinh đa dụng nằm ngay bên cạnh.
Hơi ấy, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp nên đành vậy.
“Được rồi, vậy vào nhà vệ sinh đa dụng thôi.”
Tôi nói rồi đi vào với con bé.
Con bé đang chật vật trước bồn nước, còn tôi thì liên tục vỗ và xoa lưng con bé.
Nhưng chẳng thấy con bé nôn tí nào.
Còn mắt con bé thì rươm rướm nước mắt.
.....Con bé này ổn không đây? Nếu bị dị ứng thì nên đi bác sĩ chứ.....
Khi nghĩ vậy, nó bỗng quay sang nhìn tôi.
“Onii-san, em xin lỗi, nhưng anh có thể xoa lưng em trực tiếp được không?”
“Ể? Trực tiếp là sao?”
Khi tôi hỏi, con bé đã cởi áo khoác và mở cúc áo blouse ra.
“Oi, chờ đã.”
Nhưng con bé mặc kệ và để lộ hơn phân nửa lưng mình.
“Em xin anh. Em đang đau lắm....”
..........Thật hả trời? Nếu người khác thấy, họ sẽ nghĩ là....
Nhưng tôi không thể để con bé một mình sau khi đã đi xa đến tận đây.
Run rẩy, tôi đưa tay phải về phía cái lưng trắng xóa của con bé.
Tôi có thể nhìn thấy bộ ngực sung mãn của con bé từ đằng sau.
Tôi tiếp tục xoa lưng nó, cố gắng không nhìn thẳng hết sức có thể.
Trong khi cẩn trận không làm sức cái gài áo ngực.
Khi làm thế, tôi có thể cảm giác được làn da mềm mại đó trong lòng bàn tay mình.
.......M-mình cảm giác mình đang làm một việc hết sức tệ hại.....
Tôi hỏi con bé để cố gắng bỏ xóa bỏ bầu không khí khó xử đi.
“Sao rồi? Em đỡ hơn chưa?”
Nhưng rồi con bé kéo chặt tay trái tôi với một tiếng ‘tách’.
“Cái gì....”
Trước khi tôi kịp phản ứng, con bé quay người lại và nhảy lên tôi, hôn vào môi của tôi.
Cùng lúc đó, một ánh sáng chói lên từ bên phải.
Tôi ngay lặp tức đẩy con bé ra và hét lên.
“Oi, tự nhiên làm cái gì thế hả?”
Con bé chỉ mỉm cười, khép đằng trước áo blouse lại.
Rồi từ từ đứng dậy và gài nút áo.
“Ô, cảm ơn vì đã phối hợp nhé, Onii-san.”
“Em, đang làm cái....”
Con bé không trả lời mà chỉ cười gằn trong khi vuốt vuốt điện thoại bằng một tay.
“Những bức ảnh nữa giờ?”
“Đúng rồi, em đã có một vài tấm ảnh anh đặt tay lên lưng em trong khi đồ em bị cởi ra, với vài tấm ảnh anh kéo em quay lại.”
Ý nó là sao?
Tôi ngờ là mình đã bị chụp ảnh từ nãy tới giờ.
Vì không có tiếng ‘tách’ nào cả.
Nhưng khi nhìn thấy mặt tôi, còn bé còn cười lớn hơn nữa.
“Em có một ứng dụng để che tiếng máy ảnh đi. Đó là lý do tại sao em có chụp bao nhiêu thì cũng chẳng ai biết cả. Onii-san, anh đã từng chụp lén người khác mà anh không biết việc này sao?”
“Ý em là sao?”
Tôi không hiểu nó đang nói gì lắm.
“Khi nhìn vào những bức ảnh này, Onii-san chẳng khác gì đang mạnh mẽ bức em. Hơn nữa bức ảnh cuối, anh còn cố hôn môi em nữa đó.”
“Oi, em đang nói cái gì thế hả? Này!”
Tôi tức giận nói.
Không lẽ con nhỏ này định dàn dựng cảnh bị quấy rối tình dục và tống tiền tôi?
“Anh cần phải cẩn thận hơn nữa với phụ nữ đấy, Isshiki Yuu-san!”
Tôi đơ cả người lại.
Sao nó biết tên tôi?
Tôi chưa từng nói tên mình ra.
Cứ tưởng nó cứ tìm đại một gã đàn ông nào đó, và vô tình thấy tôi nên mới kéo tôi vào chứ?
Vậy không phải là tưởng tượng khi tôi thấy déjà vu ban nãy à?
“Em là ai thế?”
Con bé cười bằng lỗ mũi ‘Funfunfun’.
“Anh vẫn chưa hiểu sao? Isshiki-san ngây thơ quá đó.”
Nói thế, con bé một tay chống mạnh, một tay hất cái mái đang che một bên mắt ra.
Eo thon, chân thì mảnh khảnh.
Và một bộ ngực nổi bật.
Hơn nữa, khuôn mặt con bé nhìn rất sang trọng.
Nhìn một hồi, tôi thấy mặt của chị ấy.
“Đ-đừng nói em là….”
“Cuối cùng anh cũng phát hiện rồi à?”
Con bé cười còn tinh nghịch hơn nữa.
“Tên em là Sakurajima Honoka, em gái của Sakurajima Touko.”
-------
Suu: Nói thẳng là tình huống này nhảm shit thật, lão tác hết ý tưởng nên cố tình làm trò mèo để tạo cái để viết
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại