“Này sao thế? Trông em có vẻ ủ rũ.”
Touko-senpai lo lắng hỏi tôi.
“Ể, à, không có gì ạ.”
Tôi thở nhẹ và trả lời.
“Bento không ngon sao?”
Biểu cảm của Touko-senpai chuyển từ ‘lo lắng’ sang ‘bất an’.
Đây là căn tin trường, vào giờ nghỉ trưa.
Hôm nay, Touko-senpai làm bento cho tôi.
Gồm cơm và trứng cá hồi, cá mòi con, chả cá chiên với gừng và nước tương, trứng chiên, xíu mại và bông cải luộc.
“Ể, không phải ạ. Nó ngon lắm.”
Tôi nói lời thật.
Chứ không phải chỉ vì làm cho chị ấy vui.
Kỹ năng nấu nướng của Touko-senpai đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Giờ tuần nào tôi cũng mong chờ bữa trưa chị ấy làm cho tôi mỗi tuần một lần cả.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra thế? Trông em u ám cả ngày nay rồi.”
“Vậy ạ?”
Tôi biết là giọng mình đang hơi trầm.
“Không lẽ em lại lo lắng về mấy cái lời đồn nhảm trên mạng nữa?”
Aa, chị ấy nhắc mới nhớ, đúng là còn vấn đề đó nữa.
Nhưng vấn đề khiến tôi sầu não bây giờ không phải chuyện đó.
Đó là con nhỏ gyaru da trắng hôm qua, Sakurajima Honoka.
Do rơi vào cái bẫy liên hoàn của nó, mà tôi bị buộc phải chia tay với chị của nó, Touko-senpai, và hẹn hò với em gái bạn thân tôi, Meika-chan.
Nếu tôi không nghe theo thì nó sẽ để lộ những bức ảnh đó ra.
..........Sẽ tốt hơn nếu mình nói với Touko-senpai trước khi con nhỏ kia bắt đầu hành động nhỉ? Nếu giải thích rõ ràng, chắc chắn Touko-senpai sẽ hiểu thôi......
Tôi nghĩ vậy.
Nhưng tôi không đủ dũng khí để làm thế.
Nói thật, tôi đang rất sợ.
Tôi chỉ mới hẹn hò với Touko-senpai mà thôi.
Tôi không biết liệu chị ấy sẽ tức giận hay không....
Với lại, tôi không cho rằng cái thái độ tự tin đó của Honoka là diễn.
..........Chị tôi luôn tin tưởng tôi, chị ấy luôn dịu dàng với tôi......
.........Nếu bố tôi biết thì sẽ to chuyện đấy, ông ấy có thể sẽ gọi cảnh sát........
Nghĩ tới những lời đó, tôi mất hết dũng khí để nói cho chị ấy.
“Yuu-kun, Yuu-kun.”
Tôi chợt tỉnh lại khi Touko-senpai liên tục gọi tôi.
“Thật sự chuyện gì đang xảy ra với em thế? Em đã thất thần cả một lúc rồi đấy.”
“A, không sao ạ, hôm qua em ngủ không ngon lắm.”
Tôi trả lời và né ánh mắt của chị ấy.
......Nhưng tôi đang ở thế yếu, nếu tôi có thể có thêm thông tin về Honoka thì sẽ tốt hơn.....
Tôi quyết định.
“Ừm, Touko-senpai, chị nói chị có một người em gái đúng không?”
Với đầu đũa còn ở trong miệng, chị ấy hơi cau mày lại.
“Ừm, thì sao thế?”
“Con bé là một người như thế nào ạ?”
Touko-senpai hồ nghi trả lời.
“Hmm, theo một cách nào đó thì con bé rất hồn nhiên. Có thể nói là con bé chẳng bao giờ quan tâm cái gì cả, hay nói cách khác là không để ý tiểu tiết.”
“Hồn nhiên mất kiểm soát à....”
Tôi không nghĩ nó chỉ là nhiêu đó.
“Chị thường hay suy nghĩ nhiều, nhưng con bé chẳng nghĩ nhiều về tương lai và luôn quyết định theo cảm tính. Đáng lẽ con bé nên cẩn thận hơn.”
“Theo cảm tính à....”
Như vậy nếu theo cảm tính nó muốn tôi chia tay với Touko-senpai thì việc này không hay chút nào.
“Con bé là con người của thực hành, nếu nghĩ tới việc gì đó, nó sẽ thực hiện ngay tức khắc. Nhưng thường thì nó hơi lười.”
Chính cái tính cách đó đang làm phiền tôi đây.
“Bởi vì là con út và cũng là con gái, bố chị rất chiều chuộng nó, và dù mẹ chị có hơi không hài lòng, nhưng bà ấy cũng luôn bao che cho nó.” Rồi chị ấy cười nói tiếp.
“Chị cũng hơi cưng chiều nó nữa. Khi nó nhờ làm bài tập hay viết báo cáo thì thường chị sẽ làm giúp nó. Bởi vì nó là em gái của chị mà, với nó cũng dễ thương nữa.”
......C-cái này chẳng phải gần như là thế bí luôn rồi sao.....
.......Isshiki-san sẽ trở thành kẻ thù của nhà Sakurajima.....
Những lời nói đó lại vang lên.
Tôi lại nhớ tới điều mà hôm qua Honoka nói với tôi về Touko-senpai.
Tôi nói là con bé quan tâm đến chị mình quá nhỉ, nhưng nó lại trả lời là ‘Ghét nhìn thấy chị ấy cười’, rồi còn ‘Thắng chị ấy vì hôn trước’.
Mối quan hệ của con nhóc đó gì mà loạn quá vậy?
“Touko-senpai có thân thiết với con bé không?”
Chị ấy trả lời ngay lặp tức.
“Chị rất thân với con bé. Con bé rất dễ thương với bố mẹ, nhưng nó nghe lời chị nhiều hơn. Bọn chị thường hay đi mua sắp hay ăn uống cùng nhau.”
Như vậy hành động của Honoka là vì tôi đã cướp đi người chị của nó à?
Không phải.
Vì nó nói Kamokura thì ổn.
Nó nhấn mạnh là nó không thích tôi và chị nó hẹn hò với nhau.
Thẳng thắng mà nói, tôi chẳng thể nào hiểu được cái tư duy ‘người đàn ông ngoại tình vẫn tốt hơn’ đó.
Hay là đây chỉ là suy diễn của tôi?
Từ góc nhìn của nữ sinh cấp 3 thì ‘anh chàng đẹp trai ngoại tình’ vẫn tốt hơn là ‘một gã bình thường’?
“Nhưng chuyện gì xảy ra thế? Tự nhiên hỏi về con bé?”
Touko-senpai hỏi tôi.
“À không, vì em là con một, nên muốn biết cảm giác làm anh như thế nào, nói chi còn là một đứa em gái.”
Lúc đó điện thoại tôi rung lên.
“A, chị đợi em chút nhé.”
Lấy điện thoại ra nhìn, tôi thấy có người gửi tin nhắn.
Khi tôi đang tò mò không biết là ai và mở nó ra thì.......
....Kẻ đầu têu, Honoka!
Tựa đề: Quán karaoke ở Funabashi vào 5 giờ rưỡi chiều nay.
Nội dung: Tôi muốn anh đến quán karaoke ‘Provence’ ở Funabashi 5 giờ 30 chiều nay! Tôi sẽ đợi anh ở đó!
........Cái con nhỏ này bị gì thế? Tự nhiên......
Tôi ngay lặp tức trả lời.
Tựa đề: Re: Quán karaoke ở Funabashi vào 5 giờ rưỡi chiều nay
Nội dung: Tôi bận rồi.
Một lúc sau, nó trả lời.
Khi mở ra, chẳng có tin nhắn nào, chỉ có 1 file JPEG.
Hình ảnh hiển thị tự động.
Đó là....
Trong tấm ảnh là cảnh tôi với biểu cảm kinh tởm lại gần Honoka khi nó cởi áo blouse ra.
Trên tấm ảnh còn có dòng chữ ‘Ai đó’ được thêm vào.
.....Con khốn này........
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nó không hề giả vờ, đúng là nó đã chụp hết những bức ảnh hôm qua, và dùng chúng để để dọa tôi.
“Em sao thế? Trông em sợ hãi vậy?”
Touko-senpai lo lắng hỏi tôi.
Tôi nhanh chóng nhét điện thoại vào túi.
“À không có gì ạ! Em không sao! Có vẻ như một trong những báo cáo của em phải làm lại....vậy nên em mới vội vàng như vậy!”
“Thật sao? Nếu khó quá thì chị có thể giúp. Năm ngoái gần như chị được S hết. Bài báo cáo gì vậy?”
S nghĩa là xuất sắc, A là tốt, B là đạt, C là không đạt.
“À không sao, em có thể tự làm được ạ! Em không định làm phiền chị chỉ vì chuyện như vậy!”
“Thế à?”
“Vâng, với em phải chuẩn bị cho tiết sau nên chắc em phải đi đây ạ.”
“Vậy sao? Hôm nay chúng ta có thể cùng nhau về nhà được không?”
“A, em cũng chưa chắc nữa......em sẽ nhắn cho chị sau!”
Touko-senpai trông có vẻ hơi cô đơn.
“Thật sự, em xin lỗi chị! Em chắc chắn sẽ liên lạc với chị sau!”
“Ừm, được rồi. Nhưng nếu em thật sự không hiểu bài báo cáo thì có thể nói cho chị nhé. Chị cũng muốn có một buổi hẹn hò ở thư viện với em, Yuu-kun.”
Touko-senpai mỉm cười nói.
Tôi cảm giác như mình đang phản bội chị ấy vậy, cảm giác tội lỗi ngày càng nặng nề.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage