Tôi bị Ngân Long Vương Nữ biến thành Ấu Long Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2796

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 1

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 2

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 1

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 1

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1257

【Tôi bị Long Vương Nữ biến thành Ấu Long Cơ】 Quyển 1: Trùng Sinh - Chương 22 : Ma Nữ

Trong tháp đen kịt không ánh sáng, ngọn đèn ma tinh phát sáng mang đến một tia ấm áp bé nhỏ cho cô gái đang đọc sách trên bàn tròn gỗ.

Từng có thời, tòa tiêm tháp này huy hoàng không thôi, đủ để khiến đá cứng biến thành cát vàng theo thời gian, chỉ để lại giấc mộng cũ và hồi ức của đế quốc.

Hiện giờ, tòa tiêm tháp dị vị diện đã bị tổn hại này chỉ còn lại một mình nàng.

Tiếng dược tề bỏng cháy trong nồi hơi sôi trào là giai điệu duy nhất ở đây. Cô gái tóc đen đội chiếc mũ nhọn, buông cuốn sách trên tay, lười biếng vươn một cái lười eo thật lớn. Ngay sau đó, một đôi bàn tay trắng nõn đến quá mức mềm mại qua lại vuốt ve trên mặt bàn gỗ, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng mà, cũng không sờ đến thứ dự đoán, trong đôi con ngươi màu tím hoa tử đinh hương xinh đẹp xuất hiện một tia kinh ngạc.

“Kỳ quái, kính của ta đâu, vừa mới còn đặt ở đây mà.” Cô gái ngồi trên ghế dài loạng choạng treo không hai chân, ngón tay ngọc hành dán vào hạ cáp chỗ, ở trạng thái tự hỏi.

Nàng vỗ vỗ tay, một cây ma trượng từ đống sách chất chồng ngẫu nhiên chui ra, giống như có linh tính vậy chạy đến trước mặt nàng.

“Tìm kiếm vật, kính bị phụ ma.” Sau khi hạ lệnh cho ma trượng, cô bé gái như suy tư gì nhìn về phía hai vật phẩm khác bày trên mặt bàn – tay trượng của nàng và cuộn không gian quyển trục vừa mới vẽ xong.

Lúc này, ma trượng của nàng lần nữa đã trở lại trước mặt nàng, đầu trượng bãi bãi, cực kỳ giống một người đang lắc đầu.

“Không tìm thấy sao?” Cô gái lâm vào trầm tư, ma trượng không thể tìm kiếm được kính của bản thân, chứng minh cặp kính đó hiện tại không còn trong tòa tháp này nữa........

“Nga, hóa ra là như vậy.” Cô gái bừng tỉnh đại ngộ, nở một nụ cười mê người. Nàng nhảy xuống ghế dài, tung tăng nhảy nhót đi đến trước đống sách, lắc lắc lục lạc.

Tiếng lục lạc dễ nghe tiệm khởi, cô gái vừa lắc lục lạc vừa theo nhịp nhảy múa, âm nhạc vui sướng vang lên trong tòa tháp đen kịt vô biên tế này. Một ban nhạc được thiết bị đầy đủ hết chui ra từ đống sách.

Chúng được cấu thành từ những trang sách, có tay kèn tây, tay đàn hạc, tay trống nhỏ, cùng với bạn nhảy đầy đủ mọi thứ, tấu lên cung đình nhạc của cổ Á Đinh đế quốc.

Trong tiếng lục lạc của ma nữ, mọi thứ trong tiêm tháp đều trở nên không thể tưởng tượng nổi.

Cô ma nữ nhìn qua chỉ khoảng mười tuổi hôm nay dường như rất vui, hoàn toàn không vì làm mất đồ mà uể oải hay tức giận.

“Tiểu gia hỏa, thiếp thân chờ ngươi ~ hy vọng chúng ta có thể có ngày gặp mặt kia đi.”

Cho nên, ngoạn ý nhi rốt cuộc là dùng để làm gì?? Ta không phải bị lừa chứ?

Từ khi chiếc nhẫn này thể hiện một cảnh tượng thần kỳ như vậy, Mạc Ly cũng không sai biệt lắm đã chấp nhận sự thật rằng chiếc nhẫn này không phải chuyện nhỏ. Nhưng mặc cho hắn đeo cặp kính này đông nhìn nhìn kỹ cũng không thấy ra cái đa dạng gì cả.

Đeo vào, tháo xuống, đeo vào, tháo xuống........ Chẳng có gì xảy ra.

“Cái gì mà kính luyện kim thuật sư chứ, cái này không phải hố người sao??” Mạc Ly có chút tức giận.

Cứ tưởng là thứ gì đó hữu dụng lắm, kết quả mao dùng không có không nói, đeo hay không đeo hoàn toàn không khác biệt, ngay cả chức năng của kính bình thường cũng không có.

Mạc Ly nghi ngờ đây là hai miếng pha lê bình thường được nạm thành, chẳng có tác dụng gì cả.

“Cái này thà chọn cái tay trượng vừa nãy còn hơn, uy, ngươi nghe thấy không, ta không muốn cái kính này, đổi lại đi.” Tốn công vô ích chọc chọc chiếc nhẫn trong tay, Mạc Ly chỉ có thể dùng cách này để trút bỏ sự bất đắc dĩ trong lòng mình.

“Sách, nhẫn không linh tính.” Mạc Ly chung quanh nhìn xung quanh, ý đồ tìm thấy một số thứ có màu sắc khác trong tòa tiêm tháp ánh sáng mỏng manh này.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chiếc nhẫn này thật sự quá không thể tưởng tượng, bên trong lại chứa một thế giới to lớn như vậy.

Đi về phía trước một khoảng cách, dần dần khai sáng hơn, sau đó tầm nhìn của hắn rốt cuộc không còn là một màu xám trắng nữa.

Xa xa xuất hiện một cái hố khẩu tương tự như giếng lớn, cùng với một cái giá sắt tử giống như dùng để đặt kiếm.

Những ngoạn ý này mình cũng có thể sờ được sao.

Không ngoài dự liệu của hắn, miệng giếng cùng với cái giá kiếm kia quả thật có thể sờ được, bất quá hai thứ này rõ ràng hắn đều không thể mang đi.

Giá kiếm bị chặt chẽ mà cố định trên mặt đất, giếng thì càng không cần phải nói, ngoạn ý nhi trừ phi là vứt bỏ cái địa phương quỷ quái này, bằng không mơ tưởng nhúc nhích chút nào.

Giá kiếm, cùng với miệng giếng, sự xuất hiện của hai loại vật phẩm này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Mạc Ly đang định đi tới trước để xem xét kỹ lưỡng một phen, lại phanh một chút phảng phất đụng vào thứ gì đó vô hình.

“Ai dục!” Mạc Ly ôm đầu, không rõ nguyên do nhìn nhìn trước mắt, trừ bỏ không khí ra thì chẳng có gì cả.

Đây là sao mà đụng phải a? Chẳng lẽ nơi này có tường không khí đổ? Không, không đúng.........

Mạc Ly cọ qua trán, ngơ ngẩn nhìn vôi còn sót lại trong tay.

Loại vôi dùng trong kiến trúc này hắn rất quen mắt, không bằng nói là lại quen thuộc không gì bằng, vì loại vôi này dùng liêu, chính là vật liệu mà viện cô nhi của hắn dùng.

Chẳng lẽ nói...........

Ánh sáng quấn quanh trên chiếc nhẫn giống như tím viêm đang cháy, Mạc Ly do dự một chút, thử lau nó đi.

Đột nhiên, cảnh vật trước mắt trong nháy mắt biến mất, Mạc Ly trở về thế giới ban đầu, mà trước mặt hắn chính là bức tường đá của viện cô nhi.

Quả nhiên là như vậy, cũng không phải hắn tiến vào thế giới kia, mà là đem hắn hình chiếu tới thế giới kia. Trên thực tế tọa độ của bản thân hắn vẫn ở thế giới ban đầu không nhúc nhích, cho nên đi chưa được mấy bước liền đụng vào tường viện cô nhi.

Nói cách khác, thế giới trong nhẫn kia, là chỉ có mình hắn có thể nhìn thấy?

Mạc Ly thử lau chiếc nhẫn, trong nháy mắt tím vựng vờn quanh, thế giới tiêm tháp màu xám trắng kia lần nữa hiện lên trước mắt.

Nhẹ nhàng vuốt ve trước mặt, xúc cảm thô ráp trên bức tường vôi truyền đến qua lòng bàn tay, điều này càng chứng thực suy đoán của Mạc Ly.

Chỉ là vì sao, mình lại có thể sờ được một bộ phận đồ vật trong thế giới xám trắng này?

Thay đổi sang một nơi trống trải hơn, sau khi lần nữa khởi động Gỗ Tử Đàn Chi Giới, Mạc Ly thử vuốt ve miệng giếng và cái giá kiếm kia.

Miệng giếng dường như không có gì đặc biệt, thăm dò xuống không thấy đáy. Còn về cái giá kiếm này, trừ việc tạo hình độc đáo ra thì không có chỗ nào đáng chú ý khác.

Sáu thanh kiếm.

Cái giá kiếm này chỉ có sáu cái lỗ kiếm, nhiều nhất chỉ có thể chứa sáu thanh kiếm.

Không rõ nguyên do.

Cái giếng này và giá kiếm dùng để làm gì? Vì sao thế giới được hiển thị trong nhẫn, duy nhất hai món đồ này mình lại nhìn thấy và sờ được?

Mạc Ly không tự chủ được nhớ tới Elsa và Charles.

Hai người này ít nhiều đều biết được bí mật của chiếc nhẫn này, và ý của họ đều cam chịu mình là chủ nhân của chiếc nhẫn này.

Nếu suy luận như vậy, việc họ giao chiếc nhẫn này cho hắn nhất định có lý do riêng của họ.

Ngồi bên cạnh miệng giếng, Mạc Ly lâm vào trầm tư, bàn tay đeo nhẫn không thể tránh khỏi chạm vào giếng đá.

Ngay khoảnh khắc này, trong đầu Mạc Ly đột nhiên hiện ra một đoạn văn tự cổ xưa.

‘Dùng đồng vàng, lấp đầy cái giếng này.’

“?Ha?”

Mạc Ly thậm chí cho rằng mình bị ảo giác, không khỏi dụi dụi mắt.

‘Dùng đồng vàng, lấp đầy cái giếng này.’