“À thì…”
Tôi không biết phải nói gì nữa.
Khi tôi vừa giải phong ấn cho Ageha, cô ấy liền hỏi:
“Anh có biết tôi là ai không?”
“Có phải… cô bị mất trí nhớ?”
“Mất trí nhớ... Có lẽ vậy ha, nhìn vào tình hình hiện tại, có lẽ cách diễn đạt đó là chính xác nhất rồi.”
Mất trí nhớ.
Tôi đã từng nghe nói về triệu chứng này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó trực tiếp.
“Tôi biết tên của cô. Cô tên là Ageha Tsubaki.”
“...Ageha Tsubaki. Ừm hưm, tôi không thấy quen thuộc lắm. Vậy đây là đâu?”
“Đây là bên trong một Ngục Tối.”
“Ngục Tối? Ngục Tối là gì?”
“Ừm, Ngục Tối là một mê cung nơi ma thú sinh sống.”
“Ma thú...? Ma thú là gì?”
“Ma thú là những sinh vật tấn công con người, giống như quái vật ấy.”
Bị hỏi tràn giang đại hải như thế này có hơi mệt mỏi.
“Ừm hưm, cậu nói như thể tôi đã xuyên không vào một thế giới trò chơi ấy. Có phải đang quay show truyền hình ống kính nào đó?”
Tôi không thể hiểu cô ấy đang nói gì.
“Nhưng nếu đây là show truyền hình thì nó quá phức tạp, có lẽ đây là hiện thực rồi ha.”
Nói dứt lời, cô ấy liền chạm vào các bức tường của Ngục Tối.
“Vậy, tên anh là gì?”
Cô ấy quay lại nhìn tôi và hỏi.
“Kiska.”
“Kiska, hả? Quào, Kiska nghe ngầu đó nha. Có thể anh là gu của tôi đấy.”
Ngay khi cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy rùng mình. Tôi thật sự không muốn cô ấy thích mình tẹo nào cả.
“Vậy, Ageha, cô có nhớ gì không?”
“Không biết nữa... Tôi vẫn nhớ ngôn ngữ, nhưng không thể nhớ mình là ai và đã làm gì.”
“Cô có biết gì về Khôi Lỗi Hồi Kiếm Ký Sinh không?”
“...Khôi Lỗi Hồi Kiếm Ký Sinh.”
Cô ấy lặp lại từ một cách chậm rãi.
“Tôi biết.”
Rồi cô ấy thì thầm.
“Thật sao?”
Tôi hét lên một cách vô thức.
“Khoan, đợi đã. Tôi chỉ biết rằng mình đã nghe tên này ở đâu đó. Xin lỗi, tôi không rõ chi tiết lắm á.”
“Thế à.”
“Nhưng... tôi cảm thấy mình đã quên điều gì đó quan trọng về thanh kiếm ký sinh này. Xin lỗi, tôi không thể nhớ ra được.”
Điều quan trọng đó là gì nhỉ?
Nếu đó là cách biến Khôi Lỗi Hồi Kiếm thành con người thì thật tốt.
Nếu có thể chắc chắn điều đó, tôi muốn giúp cô ấy lấy lại ký ức.
“Mà nè, Kiska, nán lại đây mãi cũng chẳng ích gì. Hãy đi tiếp thôi nào.”
“À vâng.”
Vì vậy, cô ấy dẫn đường, rồi chúng tôi tiếp tục khám phá Ngục Tối.
Trong khi đó, tôi suy nghĩ.
Liệu tiếp tục cùng cô ấy khám phá Ngục Tối có phải là đúng đắn không?
Dù hy vọng rằng nếu cô ấy nhớ lại, có thể tôi sẽ biết điều gì đó về Khôi Lỗi Hồi Kiếm, nhưng tôi không biết cách giúp ai đó lấy lại ký ức. Và ngay cả khi cô ấy nhớ lại, không chắc cô ấy sẽ biết cách biến Khôi Lỗi Hồi Kiếm thành con người.
Thay vì tiếp tục đi cùng cô ấy,
“Có lẽ nên nhờ vào ma cà rồng Judith.”
Tôi lẩm bẩm.
Ageha quay lại và hỏi, “Anh nói gì à?” nhưng tôi lắc đầu.
Nếu cô ấy đang mất trí nhớ, không có lý do gì để Ageha tấn công tôi khi tôi tiếp xúc với Judith cả.
Trong trường hợp đó, nhờ Judith là cách chắc chắn nhất.
Tôi âm thầm xác định phương hướng sắp tới.