Sự hiện diện của nó luôn đầy bí ẩn và bất ngờ.
Nó xuất hiện một cách đột ngột và không chút do dự tiêu diệt những thứ trước mặt.
Một thực thể ngập tràn căm phẫn và ganh tị, lúc nào cũng bực bội về điều gì đó.
Vì thế, nó đã cắt phăng đầu của Judith, ma cà rồng kia.
Nhưng vì Judith là ma cà rồng, chỉ chặt đầu không đủ để giết, nên nó đã cẩn thận nghiền nát bộ não của Judith, như thể nhào trộn bộ óc ấy.
Đầu óc Judith bị nghiền nát thành một mớ nhão nhoét, đến lúc đó, nó mới ý thức được rằng mình đã tiêu diệt được ma cà rồng.
Sau đó, nó lững thững đi lang thang trong hầm ngục, tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Rồi nó phát hiện ra—con mồi kế tiếp của mình.
◆◆◆
"Nực cười thay, đếch công bằng tẹo nào cả."
Giọng nói của nó vang lên như sự quẩn quanh của thứ keo dính bẩn thỉu.
Nó nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc lẻm.
"Chỉ có mày hưởng phúc, còn tao lúc nào cũng chịu phần thiệt."
Giọng nói của 'nó' chứa đầy đau đớn.
"…Ageha?"
Trong khi đó, tôi hoàn toàn hoang mang.
Bởi lẽ, thực thể đã chém đứt cánh tay của Ageha và đá tôi đi lại chính là Ageha.
"Á á á á!"
Ageha, với cánh tay bị chặt, đang quằn quại trong cơn đau dữ dội.
Trước mắt tôi là hai Ageha.
Hả…? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Thật không thể hiểu nổi.
"Ngươi là ai?"
Tôi hỏi, dù chính tôi cũng không rõ đang hỏi Ageha nào. Có lẽ tôi đã hỏi cả hai người.
"Ta là Ageha Tsubaki."
Người trả lời là Ageha đã đá tôi bay đi.
"Tại sao lại có hai người giống nhau?"
Tôi hỏi tiếp, và Ageha đáp lại với nụ cười tự giễu, chỉ tay vào Ageha đang bị cắt cánh tay.
"Cô ta là bản sao của ta. Luôn giả mạo và cố gắng cướp đi mọi thứ từ ta."
"Hả…"
Không hiểu gì, tôi thở dài ra một hơi như thở hắt ra.
Ageha Hắc Ám (gọi vậy cho dễ phân biệt) khẳng định mình là bản gốc, còn Ageha (người mất trí nhớ) là bản sao. Tôi quay sang Ageha để nghe cô ấy nói.
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Tại sao lại có hai tôi chứ!"
Ageha ôm đầu hoảng loạn.
Phải rồi, Ageha đã mất trí nhớ. Bị nói là giả mạo, cô ấy chẳng thể nào phản bác. Người hoang mang nhất ở đây chính là cô ấy.
"Haaa, mày lại xóa đi ký ức không mong muốn và làm lại từ đầu sao. Thật đáng ghét, tâm trí mày lúc nào cũng đầy mộng mơ ha."
"Dù có nói vậy thì tôi cũng không hiểu gì hết!"
"Mày không biết bởi vì chính mày là nguyên nhân. Àiii… thật sự chán ngán!"
"Đã bảo là tôi không hiểu mà!"
Ageha Hắc Ám và Ageha liên tiếp lời qua tiếng lại.
"Kiska…! Làm ơn, hãy giúp em…"
"Aaa."
Ageha cầu cứu tôi.
Tôi muốn đáp lại sự trông mong của cô ấy, nhưng giúp bằng cách nào đây khi tôi không biết phải làm gì.
"Ageha…?"
Tôi bất giác nhận ra rằng Ageha gần tôi đang run rẩy.
Phải, đúng như vậy.
Nếu tôi rơi vào hoàn cảnh tương tự, tôi cũng sẽ sợ hãi tột độ.
Vì vậy, nếu có thể xua tan đi nỗi lo sợ ấy một chút, tôi đã suy nghĩ hành động phải làm hiện giờ, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
"Thật là gian xảo."
Ageha Hắc Ám nhả ra lời đầy độc địa.
"Thật gian xảo. Chỉ có mày biết lấy lòng và được yêu thương, còn việc khó khăn thì đẩy cho tao. Luôn, luôn, luôn lợi dụng tao. Con đĩ mẹ nó, tao không thể chịu nổi nữa. Tao đã kiên nhẫn, nhưng giờ thì hết chịu nổi rồi. Tao cũng muốn ở bên phía mày. Bởi vì tao cũng thíc-…"
Một phần câu nói của cô ấy nghe không rõ.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng, vì tôi đang để ý đến thứ khác.
Cô ấy đang khóc.
Ageha Hắc Ám rơi nước mắt, kêu gào đầy đau đớn.
"Không phải như thế…"
Ageha định nói điều gì đó để phủ nhận.
Aaaaaa, tôi phải giúp cô ấy.
Thú thật, tôi không hiểu rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nữa. Điều gì đúng, điều gì sai. Điều gì là chính nghĩa, điều gì là tội lỗi. Tôi chẳng biết chút nào.
Nhưng, khi thấy một cô gái khóc trước mắt mình, tôi muốn giúp đỡ cô ấy.
Trong cảm giác của tôi, điều đó là duy nhất chắc chắn.
Và tôi đã vô thức đưa tay ra.
"Không thể chịu nổi nữa."
Ageha Hắc Ám buông ra lời thì thầm.
"Nếu biết trước thế này thì đã không cứu."
Với vẻ mặt chán nản, cô ấy nói.
"Nếu thế giới này không tồn tại nữa thì tốt hơn, đúng không nào?"
Không ổn rồi…
Ageha Hắc Ám định làm gì đó.
Dù tôi không biết đó là gì, nhưng bản năng cho tôi biết rằng đó là điều cực kỳ nguy hiểm.
"Đừng làm vậy! Ageha!"
Khi tôi hét lên, thì đã muộn.
Cô ấy đã lặng lẽ thốt ra một câu.
"Reset."