Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 59

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 781

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Web novel - Chương 10.1

“Đồ đạc của cậu thì sao?”

“Không có gì… A, chìa khoá.”

Sau khi ăn sáng xong và chuẩn bị đi học, chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà.

Dù có một chút sơ suất nhỏ nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tôi đã phải nhận lấy cái nhìn không hài lòng từ Sajou-san vì tội quên chìa khóa.

Tôi vội vã quay lại phòng để lấy chìa khóa.

Thậm chí tôi còn không buồn cúi xuống ở cửa ra vào, cứ thế dẫm bẹp gót giày thể thao của mình rồi lao ra ngoài lần nữa.

“Thấy rồi!”

“…Mang giày cho đàng hoàng vào.”

“Một giây thôi,” tôi vừa nói vừa quay lại, nhận lấy lời cằn nhằn từ Sajou-san đang cau mày.

Tôi gõ nhẹ mũi chân xuống sàn, tra chiếc chìa khóa đang cầm trên tay vào ổ và khóa cửa lại. Vừa giữ thăng bằng trên một chân, tôi vừa luồn ngón tay vào phần gót giày bị dẫm bẹp để kéo nó lên, rồi làm tương tự với chiếc còn lại.

“Đừng có lười biếng.”

“Xin lỗiiiiii.”

Tôi xin lỗi nhưng cũng lén lút né tránh ánh mắt ngày càng sắc lại của Sajou-san. Tôi lí nhí “Xin lỗi,” và cô ấy thở dài một tiếng.

Sajou-san đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa rồi lay thử để chắc chắn rằng cửa đã được khóa cẩn thận.

Thấy cô ấy làm vậy, tôi không khỏi nghĩ rằng dẫu cho có vẻ ngoài lôi thôi và thái độ cam chịu, cô ấy thực ra lại rất đáng tin cậy, hay đúng hơn là một người cực kỳ đứng đắn. Ừ, đúng là đáng tin cậy thật.

Tôi bước đi vài bước.

Bình thường, chúng tôi sẽ được tiễn ở trước cửa căn hộ của Sajou-san ngay bên cạnh, nhưng hôm nay thì khác.

Chúng tôi chỉ đi lướt qua và cùng nhau đi dọc hành lang đến chỗ thang máy.

Mỗi buổi sáng, tôi đều một mình đợi thang máy. Tuy nhiên, hôm nay, Sajou-san trong bộ đồng phục học sinh đang đứng ngay cạnh tôi.

Với mái tóc đen đặc trưng và đôi mắt tựa như vực sâu thăm thẳm không chút ánh sáng, ngay cả khi mặc đồng phục, những đường cong ấn tượng của cô ấy vẫn hiện lên nổi bật và thường khiến người khác phải say đắm.

Mình thực sự sắp được đi học với một cô gái xinh đẹp như vậy sao?

Cô ấy thường đến đón tôi trên đường về. Nhưng hôm nay thì không.

Có phải vì thế mà tim mình lại xao xuyến thế này không?

Thang máy đã đến, và cánh cửa mở ra.

Ngay cả khi bước vào trong, tôi vẫn không khỏi cảm thấy một cảm giác bồn chồn khó tả khi nhìn tấm lưng của cô ấy. Khi Sajou-san quay lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì,” tôi lắc đầu.

Bởi chính tôi cũng không có câu trả lời cho câu hỏi ấy.

Giữa tháng Bảy, sau khi mùa mưa kết thúc.

Bầu trời trong xanh, thời tiết hơi khô nhưng sảng khoái.

Như một sứ giả của mùa hè, tiếng ve đơn độc vang lên giữa những âm thanh của đám ve khác.

Đó là một mùa như thế.

Đi bộ đến trường cùng một cô gái xinh đẹp.

Chỉ nghe thôi đã khiến tôi nghĩ đến những ảo mộng của lũ con trai hay những giấc mơ tuổi trẻ. Một khung cảnh của tuổi vị thành niên. A, thanh xuân là đây à.

Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ có bất kỳ sự kiện ngọt ngào xen lẫn chút chua chát rung động lòng người nào xảy ra cả.

Không có một cuộc trò chuyện nào, chỉ là cùng đi dọc theo hàng rào trắng ngăn cách vỉa hè với lòng đường.

Chúng tôi đang cùng nhau đi bộ đến trường… à thì, không hẳn là đi cạnh nhau. Tôi đi trước, còn cô ấy theo sau ba bước chân.

Nhìn từ bên ngoài, nó có thể trông giống như hình ảnh lý tưởng về người phụ nữ Nhật Bản truyền thống, một Yamato Nadeshiko. Nhưng mà, Sajou-san thì chẳng phải người như thế chút nào. Tôi không dám nói điều đó ra miệng đâu; nếu nói chắc chắn sẽ bị mắng.

Vậy nên nếu có ai hỏi cô ấy là người thế nào, sẽ rất khó để trả lời. Thật lòng thì, tôi cũng không thực sự biết nữa.

“Sajou-san? Cậu không thấy hơi xa sao?”

“…Vậy à? Tôi thấy bình thường mà.”

Một câu trả lời thản nhiên. Bình thường là thế nào chứ?

Ý của tôi là muốn tinh tế hỏi xem cô ấy có muốn đi cùng nhau không, nhưng hoặc là ý đó không được truyền tải, hoặc là cô ấy đã hiểu nhưng quyết định lờ nó đi luôn. Hmm. Phản ứng của cô ấy thờ ơ đến lạnh lùng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là bầu không khí trở nên tồi tệ hay gì cả.

Tôi nghĩ có lẽ Sajou-san thích khoảng cách này hơn… chắc vậy. Tôi chẳng có bằng chứng nào cả.

Nếu lý do cô ấy giữ khoảng cách là để tránh những tin đồn về việc chúng tôi đang hẹn hò hay gì đó, thì đêm nay gối tôi sẽ ướt đẫm nước mắt. Nhưng chắc là không phải vậy đâu.

Sajou-san không quan tâm người khác nghĩ gì. Nếu có, cô ấy đã chẳng bận tâm đến lớp tôi vào giờ ăn trưa chỉ để đưa cơm hộp. Chứng minh hoàn tất. Vụ này coi như xong. Gối của tôi đêm nay sẽ khô cong.

Thật khó hiểu. Ở nhà, chúng tôi gần gũi hơn nhiều, điều đó càng khiến khoảng cách này trở nên rõ rệt hơn.