Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

314 9544

I’m Just a Friend of the Prince, but Before I Knew It, I Have a Harem

(Đang ra)

I’m Just a Friend of the Prince, but Before I Knew It, I Have a Harem

青春詭弁

Đây là một bộ romcom, trong đó Shiro, bạn của hoàng tử, bằng cách nào đó đã xây dựng harem trong khi đưa ra lời khuyên về tình yêu và chống lại một stalker đang đuổi theo anh.

4 19

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

26 378

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

(Đang ra)

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

Astartes; 아스타르테스

Nhưng cho dù các ngươi có gọi ta như thế hay không, thì ta vẫn cứ ngủ thôi."

9 286

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Usa Haneda

Miyagi gọi Sendai đến phòng và đưa ra một mệnh lệnh khác thường.

124 7567

Omiai shitakunakatta node Murinandai na Jouken wo Tsuketara Doukyuusei ga Kita Ken ni tsuite

(Đang ra)

Omiai shitakunakatta node Murinandai na Jouken wo Tsuketara Doukyuusei ga Kita Ken ni tsuite

Sakuragi Sakura (桜木桜)

Tên tiếng Việt (tạm dịch): Vì không muốn xem mắt nên tôi đã đưa ra những điều kiện vô lý, nhưng bạn cùng lớp lại xuất hiện.

230 22597

Vol 01 - Chap 7: Bữa ăn tại nhà được nấu bởi con gái ngon tuyệt

Xèo xèo…

Tôi nghe thấy những âm thanh nấu ăn không mấy quen thuộc từ trong bếp.

Sajou-san, người đang đeo một chiếc tạp dề dễ thương lấy từ đâu đó và chuẩn bị bữa tối cho tôi.

“Vì hôm nay tớ nợ cậu thôi,”

Cô vừa nói vừa mang nguyên liệu làm bữa tối ra.

Tôi chỉ mua một suất Kalbi bằng nửa giá, và bởi Sajou-san không thích nó nên tôi đã để nó trong tủ lạnh.

Dù cảm thấy hơi tiếc vì không được thưởng thức nó, nhưng sự hạnh phúc khi được một cô gái nấu ăn cho mình đã làm lu mờ nó.

Chiếc tạp dề đáng yêu của cô trái ngược hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng vốn có của mình.

Hay do cô quá xinh đẹp chăng? Nó có vẻ hợp với cô một cách kì lạ.

Nhìn Sajou-san như thể có khả năng xử lí mọi việc, nhưng thực ra có một chiếc điện thoại trên bếp để hiển thị công thức nấu ăn.

Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn công thức và nấu ăn một cách vụng về và rối tung lên.

Cô cắt cà chua trên thớt tạo âm thanh lạch cạch, nhìn thìa đong theo công thức và thận trọng thêm chúng vào bát.

Tôi chỉ ngồi ngoài xem nhưng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Dù sao thì tôi cũng không biết nấu ăn, nhưng cảm giác cứ như nhìn con bạn lần đầu cầm dao lên vậy. À, tôi vẫn chưa có con mà.

Tim tôi đập thình thịch vì cảm thấy không ổn khi xem Sajou-san nấu ăn.

Trước khi nhận ra điều đó, tôi thấy cơ thể mình đã hoàn toàn mệt mỏi và kiệt sức, như thể vừa xem không ngừng nghỉ một bộ phim bom tấn Hollywood. Chỉ nhìn thôi cũng mệt rồi.

“Xong rồi.”

Sajou-san bày món ăn lên bàn và thông báo rằng đã hoàn thành nó một cách ngắn gọn.

Dù lời nói và vẻ mặt của cô vẫn lạnh lùng như mọi lần, song giọng nói của cô lại tràn ngập cảm giác chiến thắng.

Cô lau bàn và sắp xếp các đĩa thức ăn.

Tất cả những điều còn lại cần nói là “Ăn thôi”-

“Ôi.”

Sajou-san mở nắp nồi cơm điện và thốt lên đầy kinh ngạc.

Tôi lén nhìn từ bên cạnh do bị thu hút bởi phản ứng của cô, và lí do quá rõ ràng.

Gạo vẫn đang ngập trong nước, bơi trong nồi.

Cô chưa bật nút nồi cơm, thành ra nó chưa chín.

“...Xin lỗi.”

Sajou-san lúng túng xin lỗi.

Tôi đã hiểu vấn đề. Đó là một sai sót không thể lường trước được nên không thể tránh khỏi.

“Có vẻ đã đến lúc dùng Kalbi rồi nhỉ?”

“...Tớ không biết.”

Haha, tôi cười khúc khích trong vui sướng, còn cô thì quay mặt đi chỗ khác.

Má cô có hơi phồng lên kìa, tôi tiếp tục cười để chọc cô ấy. Sajou-san đá vào ống chân tôi bằng bàn chân đang đi dép của cô. Đau quá.

***

“Gà rán, trứng cuộn, Salad rau diếp và cà chua, và… xúc xích bạch tuộc.”

Những món ăn thường có trong hộp cơm trưa ngày mai đã lấp đầy bàn ăn với nhiều màu sắc rực rỡ.

Thứ duy nhất khác biệt là cơm, chúng được nấu bằng lò vi sóng và trình bày như một bát thịt bò Kalbi nửa giá được chia thành từng đĩa.

Hồi giữa kì năm ba sơ trung.

Kể từ khi tôi không còn đi cùng bố mẹ trong những chuyến công tác của họ, bữa ăn của tôi không còn theo thông lệ nữa.

Một là bento, hai là mì cốc. Hoặc tệ hơn là tôi chẳng ăn gì cả.

Nhưng ngay lúc này, tôi ở đây.

Một cô gái. Và đó không chỉ là một cô gái - đó là một người vô cùng xinh đẹp đã nấu cho tôi những món ăn tự làm. Cảm giác như đang ở trong mơ vậy, khiến má tôi đỏ bừng vì xấu hổ.

“...Tớ biết nó không đẹp lắm.”

Sajou-san lẩm bẩm bằng một giọng nói nhỏ ở phía đối diện.

Có lẽ cô nghĩ tôi đang phàn nàn về những món ăn.

Chà, tôi hiểu ý cô rồi.

Những món cô làm đều hơi cháy và những nhát cắt nguyên liệu đều không giống nhau.

Món xúc xích bạch tuộc mà cô thử nghiệm đã thực sự trở thành một mớ hỗn độn.

Nó là một cuộc đại thảm sát xúc xích bạch tuộc.

Có thể thấy cô không thực sự giỏi nấu ăn.

Điều đó đồng nghĩa với việc nó không ngon? Không hẳn.

Cảm thấy biết ơn cô, tôi chắp tay lại và dùng đũa gắp một miếng gà rán rồi cắn một miếng.

“Ngon quá.”

Ngon và giòn. Tôi không thể không nở một nụ cười thỏa mãn.

“Cậu không cần cố khen như vậy đâu.”

“Nó không phải lời tâng bốc đâu.”

Nhìn qua thì có vẻ không hấp dẫn nhưng hương vị thì không thể phủ nhận được. Đó là sự thật, không phải cường điệu.

Tôi đã cảm thấy như vậy từ lần đầu ăn bento của cô ấy.

“Cách nấu ăn thật cẩn thận và tỉ mỉ.”

Nhìn cách cô nấu ăn, tôi tin là như vậy.

Có lẽ Sajou-san không thường xuyên vào bếp.

Nhưng cô rất bám sát vào công thức nấu ăn.

Cô nêm nếm gia vị bằng thìa và chiên gà hai lần.

Sajou-san không ngại đặt mình vào khuôn khổ.

Điều này cũng dẫn đến kết quả những món ăn của cô rất ngon miệng.

“Nhân cách tốt đẹp của cậu đang tỏa sáng rực rỡ như những món ăn này, Sajou-san.”

“...Điều đó có nghĩa là gì? Tớ không hiểu nổi.”

Tốt nhất là nên ăn hết mọi thứ trên đĩa trước khi ba hoa về điều gì đó.

Cô đã xếp salad, trứng cuộn và gà rán vào chung một chiếc đĩa trước cả khi tôi nhận ra.

“Vậy cậu nghĩ sao?”

“Tớ không biết.”

Chà, dù sao thì tôi vẫn sẽ ăn nó.

Tôi tiếp tục ăn trong im lặng, thỉnh thoảng Sajou-san lại liếc nhìn tôi. Cảm giác hơi mất tự nhiên, khiến tôi như một con gấu trúc ở sở thú vậy.

Tuy nhiên, có vẻ cô đã hài lòng khi tôi ăn được hơn nửa số thức ăn mà cô đã làm. Sajou-san cũng chắp tay lại và nhỏ nhẹ nói, “…Itedakimasu.” Sau đó, cô dùng đũa nhẹ nhàng gắp một miếng gà rán rồi đặt vào trong môi đang hơi hé mở của mình.

Hàm răng của cô di chuyển một cách duyên dáng, như một đường thẳng.

“Nó ngon lắm phải không?”

Tôi hỏi với một nụ cười như là chính mình. Tuy vậy, cô lại đáp lại với vẻ mặt hơi đanh lại.

“Tệ quá.”

“Hể?”

Cô gái trước mặt tôi thật bướng bỉnh và chẳng thành thật chút nào.

“Không phải chứ? Nó thực sự ngon mà? Nào, hãy thật lòng nói ra suy nghĩ của mình đi.”

“...Cậu phiền quá đấy.”

Tôi miễn cưỡng chùn bước, cảm thấy có chút hụt hẫng. Dù nó rất ngon…

“Thật lòng mà nói… Nó thật kinh khủng.”

Cô lặp đi lặp lại điều này nhiều lần.

Tuy nhiên, dù ăn chậm nhưng đũa của Sajou-san không ngừng lại cho đến khi ăn sạch đồ ăn trên đĩa.

-----------------------------

Từ giờ 2 chap nào ngắn mình xin phép gộp lại thành 1 luôn nha

Ôi vợ ơi