“...Bẩn quá.”
“Thành thật xin lỗi.”
Từ một lời mời thiếu suy nghĩ ban đầu, giờ đã biến thành cuộc đối thoại về vấn đề thường nhật.
Tôi che mặt bằng cả hai tay để tránh nhìn vào thực tế này.
“...Thực sự rất bẩn thỉu.”
Nhưng Sajou-san, người đang đứng cạnh tôi không cho phép trốn thoát và chỉ thẳng thừng nói ra suy nghĩ gay gắt của mình.
Có lẽ cô không có ý định làm tổn thương tôi, nhưng sự xấu hổ và ngại ngùng, cộng thêm những lời nói của Sajou-san đã đâm thẳng vào trái tim tôi, ựa.
Không như lần trước, giờ tôi chỉ còn cách đi qua phòng khách và cất nguyên liệu vào tủ lạnh… Chà, nói thật thì đó thực sự là một mớ hỗn độn.
Dù rác đã được dọn sạch sẽ nhưng đống quần áo mới giặt vẫn chất đống trên sàn, những chai PET nằm ngổn ngang trên sàn như những con ki.
Nếu cứ tiếp tục như này thì tôi sẽ phải dọn dẹp thường xuyên.
Dĩ nhiên, những suy nghĩ về điều đó là quá ít, quá muộn, và tôi cũng không thể làm được vì không thể biết rằng trong tương lai sẽ xảy ra điều này.
“Bừa bộn quá.”
“...Xin lỗi.”
Tất cả những gì tôi có thể làm là cúi đầu đáp lại những lời nói chạm đến lòng mình.
Tôi có chút hối hận khi cho cô vào nhà, dù đã đoán được điều này sẽ xảy ra.
“...Haiz.”
Sajou-san thở dài.
Tim tôi bỗng giật thót. Tôi tự hỏi rằng cô có cảm thấy khó chịu với mình không.
Khi tôi ngước nhìn cô, vì một lẽ nào đó, tay Sajou-san đang cầm những bộ quần áo của tôi.
“Ừm…Sao vậy?”
“...Chẳng có chỗ nào để đi lại. Không nhanh thì không kịp bữa tối mất.”
Vừa gấp chiếc áo sơ mi, cô vừa hỏi, “Cậu giặt những thứ này à?”, tôi bối rối đáp lại, “Tớ chưa kịp gấp chúng lại.”
Sajou-san quỳ xuống sàn và bắt đầu gấp đồ. Mời cô vào nhà rồi để cô dọn phòng giúp có quá đáng quá không?
Nếu cô ấy là bạn gái tôi, có lẽ cô đã có ý định chia tay từ lâu rồi. Không phải tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm vì Sajou-san không phải bạn gái của mình, theo nhiều khía cạnh khác nhau.
Cảm thấy có chút tội lỗi, tôi không biết nên ngăn cô lại hay làm cùng.
Tất cả những gì tôi có thể làm là di chuyển cơ thể từ trái sang phải và phát ra những âm thanh kì quặc như “a” hay “ơ”, như một cái máy bị hỏng.
Khi tôi đang do dự, Sajou-san tiếp tục gấp đồ lại và nói, “Và còn…”
“Vì cảm giác mắc nợ làm tớ thấy phiền.”
Bàn tay của cô bỗng nhiên dừng lại.
Khuôn mặt của Sajou-san đang cúi xuống nãy giờ, đã quay về phía tôi. Ánh mắt của bọn tôi chạm nhau trong giây lát, rồi cô nhanh chóng quay mặt đi như đang cố trốn tránh điều gì đó.
“Chỉ vậy thôi,” cô khẳng định chắc nịch, rồi lại gấp quần áo tiếp.
Tôi không biết phải làm gì trước những lời nói của cô.
“Cậu đã làm bento cho tớ rồi mà.”
Không cần mang nợ và ân huệ.
Khi tôi nói điều này, Sajou-san nở một nụ cười có chút trớ trêu.
“Nhưng chúng là những hộp bento kém chất lượng do sự thiếu kiến thức của tớ mà.”
“Chúng vẫn rất ngon.”Câu nói theo phản xạ của tôi nhất thời khiến cô không nói nên lời. Cô quay người lại và đáp ngắn gọn “Tớ hiểu rồi”, có lẽ cô thực sự coi trọng lời nói của tôi.
Đó là sự thật.
Lúc tôi đang suy nghĩ vớ vẩn, cô hơi nheo mắt lại và nói, “Nhân tiện thì.”
“Đống lon rỗng đó là sao vậy?”
Cô hướng ánh mắt của mình về phía chiếc kim tự tháp được xếp bằng lon ở góc phòng.
À, là nó à.
Ngay cả khi phòng khách quá bừa bộn, thì thứ đầy màu sắc đó vẫn tỏa ra một hào quang khác thường.
Không thể chống lại cái nhìn của cô, tôi lẩm bẩm để bào chữa cho chính mình với giọng vừa đủ nghe. Có vẻ hơi muộn rồi phải không?
“Chà, cậu thấy đấy… chắc là… tớ lười vứt nó đi, và kiểu, ừm, tớ muốn xem mình có thể xếp chúng cao đến mức nào…”
“Và?”
Giọng của cô càng ngày càng tức giận hơn. Tôi bất giác đứng thẳng lưng lên.
“Ừm thì… cậu thấy đấy, tớ cảm thấy lãng phí nếu vứt chúng đi, và… tớ nghĩ chúng khá gọn gàng nếu xếp như vậy?”
“Sao nữa?”
Giọng nói lạnh lùng của cô khiến tôi rùng mình.
“Phải rồi, tớ đã rửa chúng sạch sẽ nên chúng không bị bẩn đâu. Thực sự là như vậy đấy!”
“Tớ hiểu rồi.”
Cô đột nhiên đứng dậy như đã đưa ra quyết định.
“Vứt đi thôi.”
“...Phải ha…”
Trong khoảnh khắc đó, hiện thân của sự lười nhác trong tôi đã sụp đổ.
Trời…
Chai nhựa Con ki (hay con ky, tiếng Anh: bowling pin) là mục tiêu để lăn bóng vào trong môn bowling.