Webnovel - Chương 03: Không phải thế này mà! - Tiếng gào thét của nữ chính bi kịch

<Góc nhìn của Marul>

Tôi, Marul, đã rất giỏi ma pháp từ khi còn nhỏ. Sau khi cha mẹ qua đời vì bạo bệnh, tôi đã cùng cậu bạn thuở nhỏ Elliot nương tựa vào nhau mà sống, và đã từng vẽ nên viễn cảnh tương lai rằng chúng tôi sẽ cứ thế này mà chung sống với nhau rồi kết thành đôi lứa. Nhưng rồi, cuộc chiến giữa Vương quốc và Ma tộc nổ ra, và tôi bất ngờ nhận mặc khải từ Nữ thần và có được phước lành của pháp thuật.

Và thế là, chúng tôi bị cuốn vào cuộc đại chiến chống lại Ma Vương. Giữa lúc đó, tôi được một chàng hoàng tử đẹp trai và quyến rũ chết người nồng nhiệt tán tỉnh, rồi không biết tự lúc nào đã trao đi tấm thân mà ngay cả Elliot cũng chưa từng được ôm ấp, nhưng tôi chẳng hề một chút nào hối tiếc. Ngược lại, được chàng hoàng tử dày dạn kinh nghiệm ôm ấp, tôi như tan chảy trong khoái cảm và quên đi tất cả mọi chuyện, đến mức chỉ có thể nghĩ rằng, so với ngài ấy thì Elliot đúng là một thằng rẻ rách!

Tạm biệt cuộc sống dân thường nghèo khó! Người ta nói trên đời có người thắng kẻ thua, và tôi đây đã hoàn toàn trở thành một kẻ chiến thắng!!

Sau trận chiến, hoàng tử đã hứa sẽ ban cho tôi tước vị quý tộc và một vị trí ái thiếp nếu tôi chịu "xử lý" Elliot. Thế nên, cái ảo tưởng vớ vẩn về một cuộc sống hạnh phúc "một túp lều tranh hai trái tim vàng" với gã chồng bần nông Elliot đã hoàn toàn bị xóa sạch ra khỏi đầu tôi.

Tôi không mơ mộng cao sang đến ngôi vị hoàng hậu, chỉ cần làm một nàng thiếp là đủ rồi. Phải công nhận, sự khiêm tốn này của tôi thật đáng khen mà, có phải không? Chỉ cần được tiêu xài hoang phí số thuế vơ vét từ dân chúng, thì tôi chẳng cần quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Một khi đã được những lời đường mật đó rót vào tai thì sao tôi có thể quay lại cuộc sống nghèo hèn cho được? Hạnh phúc của tôi là ở bên hoàng tử, chắc chắn là như vậy!!!!

Và rồi, sau một cuộc hành trình dài, cuối cùng chúng tôi cũng đã đánh bại Ma Vương. Ngay tại thời điểm chỉ cần xử lý Elliot là cuộc sống quý tộc huy hoàng sẽ mở ra trước mắt, thì gã Elliot đó lại giở trò hèn hạ và bẩn thỉu, lật lọng và từ bỏ cuộc chiến. Thật sự là một hành động không thể nào tha thứ được.

Thứ chờ đợi tôi sau khi liều mạng chạy thoát khỏi lâu đài Ma Vương là một cơn bão chửi rủa từ nhà vua và những lời buộc tội yêu cầu tôi phải chịu trách nhiệm từ tất cả mọi người. Tại sao chứ?! Tôi chẳng làm gì sai, tôi là nạn nhân cơ mà, tại sao tôi lại phải hứng chịu những lời lẽ đó?! Còn gã hoàng tử đã từng thề non hẹn biển với tôi thì lại đang run lẩy bẩy trong góc phòng và không dám xuất đầu lộ diện.

Và, quả đúng như dự đoán, quân đội Ma Vương đã củng cố lại đội ngũ và đang ùn ùn tiến vào lãnh thổ Vương quốc. Vứt bỏ Vương quốc mà chạy trốn, thằng ngu Elliot đó đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Thằng cặn bã, khốn nạn hạ đẳng, thật không thể tin nổi!!

Sau đó, Đức Vua đã bắt tôi phải chọn một trong hai: tử hình tại chỗ, hoặc cùng quân đội Vương quốc nghênh chiến với quân đoàn Ma Vương. Với tâm thế "tệ nhất thì cứ bỏ trốn là được", tôi đã quyết định tham gia trận chiến. Hilde, người đã mất cả hai tay, cũng được trang bị một đôi tay giả gắn liền với lưỡi kiếm và quay trở lại chiến tuyến, nhưng đôi mắt cô ta trống rỗng và vô hồn, chẳng còn chút nào là tỉnh táo. Dù vậy, cô ta vẫn có thể làm lá chắn thịt, nên chúng tôi quyết định mang cô ta theo.

"Hikikikikik, giết, tao phải giết thằng khốn Elliot đã chặt tay taoooooo!"

Hilde liếm lưỡi kiếm trên cánh tay giả một cách điên cuồng, nhưng Cecilia vẫn cố gắng bắt chuyện để kéo ý thức của cô ta trở lại. Thỉnh thoảng, nhờ Cecilia mà ý thức của Hilde cũng hồi phục đến mức có thể đối thoại bình thường, nhưng tôi nghĩ, một kẻ đã mất cả hai tay thì cũng chỉ là quân cờ dùng một lần thôi, cần gì phải phí hơi tử tế với cô ta cơ chứ. Dù vậy, tôi cũng chẳng buồn mở miệng can thiệp để tránh làm Cecilia phật ý, nên cứ để cô ấy muốn làm gì thì làm. 

Trong cuộc đụng độ khốc liệt với quân đội Ma Vương ở tiền tuyến, Hilde vừa chém giết vừa nhảy múa điên cuồng, xông vào trận địa của địch và tàn sát khắp nơi.

Tôi đứng sau Hilde, thi triển ma thuật công kích, còn Cecilia thì hồi phục cho cô ta. Mặc dù chiến lực không bằng lúc còn có Elliot hay Thor, nhưng chúng tôi vẫn có thể tiêu diệt kẻ địch hiệu quả hơn đám lính quèn rất nhiều.

"Mau giao Elliot ra đâyyyyyy!! Ceciliaaa, Marul, hai người cứ ở sau lưng tôiiiiii! Chết tiệt, tao sẽ không để mày đụng vào Cecilia và Marul đâu Elliot à, bảo vệ, bảo vệệệệệệ! An toàn là trên hếtttttttttt!! Tốt lắmmmmmmmmm!!!"

Tôi đã nghĩ Hilde chắc chắn đã phát điên rồi, nhưng có vẻ như cô ta vẫn còn một chút ý thức bảo vệ đồng đội, vẫn chiến đấu một cách nghiêm túc để những đòn tấn công không hướng về phía tôi và Cecilia. Dù đã mất cả hai tay và phải dùng tay giả, nhưng có lẽ nhờ phước lành và kinh nghiệm chiến đấu, cô ta vẫn mạnh hơn đám lính lác kia rất nhiều. Hmm? Khoan đã, thế này có khi lại ổn ấy chứ? Chẳng phải chúng ta vẫn rất mạnh sao?? Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua đầu tôi, những tiếng *tách, tách* bất ngờ vang lên, nghe cứ như là tiếng búng tay vậy? Cùng với đó, quân lính bắt đầu ngã xuống như ngả rạ, chỉ trong thoáng chốc, tiền tuyến đã sụp đổ. G-gì thế này?! Cái quái gì thế hả?!

"Aaaaa phiền phức quá! Cứ hết đứa này đến đứa khác chui raaaaa, giết không xuểểểểểể!!!"

"Vậy thì để ta giúp một tay nhé? Có điều, sẽ bị xẻ làm đôi đấy."

Đáp lại tiếng hét của Hilde là một giọng nói trầm vang của một người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm đang bước ra từ màn khói máu do xác chết của binh lính tạo nên. Dù đang ở chiến trường, gã đàn ông trung niên với bộ dạng như đi dự dạ hội ấy vẫn vung vẩy hai cánh tay một cách điệu nghệ rồi búng *tách* một cái. Mỗi lần như vậy, từng người lính một lại bị xẻ làm đôi và văng đi tung tóe. Thỉnh thoảng, hắn còn bắt chéo tay sau lưng, ra vẻ kiểu cách mà xé toạc đội hình địch, rồi tiến về phía chúng tôi bằng những bước chân nhẹ nhàng.

Mỗi khi tiếng búng tay vang lên, binh lính của Vương quốc lại bị xẻ làm đôi như người ta làm cá, không, một đường thẳng chạy từ đỉnh đầu xuống đến háng, rồi *soạt*, cơ thể họ tách ra làm hai. Đúng nghĩa đen là xẻ làm đôi.

"Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Ta là Thập Đại Ma Tướng Marvelous. Marvelous với tuyệt kỹ『Tuyệt vời』, hãy ghi nhớ cái tên này trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi chầu trời nhé."

"C-cái gì?! Thập Đại Ma Tướng sao lại có mặt ở đây!?"

Nghe đến cái tên Thập Đại Ma Tướng khiến tôi bất giác toát mồ hôi hột. Đó là những cá nhân hùng mạnh bâch nhất trong quân đoàn Ma Vương, và sức mạnh phi thường mà hắn ta vừa phô diễn chính là bằng chứng cho điều đó. Trong cuộc hành trình cùng Elliot, chúng tôi đã hạ được vài tên, nhưng vẫn còn một số kẻ khác mà chúng tôi chưa từng đối mặt vì chúng ở các chiến trường khác, và gã đàn ông này có vẻ là một trong số đó.

"Ha ha ha, các ngươi quả là may mắn, hôm nay là một ngày đặc biệt, vẫn còn một người nữa cơ .....『Xích Ảnh』 , đến lượt cậu đấy."

Nghe thấy vậy, tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Thập Đại Ma Tướng, những kẻ mà chúng tôi chỉ có thể đối đầu khi có Elliot, giờ lại có đến hai tên ở đây…?!『Xích Ảnh』, chúng tôi đã từng giao chiến với hắn vài lần, đó là một tên sát thủ đeo mặt nạ đỏ chuyên ẩn nấp và ám sát!! Không thể nào, thắng thế đéo nào được nữa. Phải chạy thôi, bằng không sẽ bị giết sạch mất. Không, có lẽ chúng đã tập trung lực lượng lại để đảm bảo có thể giết chết chúng tôi.

"Ồn ào quááááá! Elliot, Elliot, giết, giết giết giếếếếtt!!"

Có lẽ vì quá hưng phấn trong trận chiến mà Hilde đã hoàn toàn mất trí, cô ta vừa vung vẩy đôi tay giả vừa điên cuồng tàn sát. …Con đó hết cứu rồi, bỏ nó lại thôi.

"....Cecilia, ma pháp hồi phục!!!"

Tôi lập tức hét lên với Cecilia. Hiểu được ý đồ của tôi, Cecilia định từ chối vì lo lắng cho Hilde, nhưng tôi mặc kệ, nắm lấy tay cô ta và tung ra ma thuật bộc phá mạnh nhất về phía mình. …Không còn thời gian để nương tay nữa.

Cứ thế, giữa biển lửa, tôi liên tiếp sử dụng ma thuật nhảy và ma thuật dịch chuyển để bay vọt lên không trung, sau đó vừa niệm chú dịch chuyển đến kinh thành vừa liên tục bắn ma thuật tấn công về phía mình. Cecilia cố đưa tay về phía Hilde bị bỏ lại, nhưng khi nhận ra đã quá muộn, cô lộ ra vẻ mặt buồn bã rồi kích hoạt ma thuật hồi phục cho chúng tôi.

Thay vì lo cho một kẻ đã hết thuốc chữa thì mau hồi phục cho tao đi con ngu này, tôi thầm nghĩ, nhưng giờ thì phải nhẫn nhịn.

Cái hành động nực cười là tự đốt cháy bản thân rồi bay trên trời để chạy trốn này không phải là tự làm mình bị thương một cách vô ích, mà là vì một trong hai Thập Đại Ma Tướng ở đó,『Xích Ảnh』, chính là đệ nhất sát thủ.

Chính vì vậy, để ngăn chặn cuộc ám sát, chúng ta phải tấn công về phía đồng đội, không cho『Xích Ảnh』có cơ hội tiếp cận, rồi ngay lập tức thoát khỏi phạm vi chiến đấu để tháo chạy. Đó là cách duy nhất để sống sót trong tình huống đó.

Xem ra đó là một quyết định đúng đắn.

Dù hình bóng Hilde đã dần nhỏ lại trong tầm mắt, Marvellous vẫn hướng ngón tay về phía cô, người vẫn đang điên cuồng chiến đấu mà không hề nhận ra chúng tôi đã bỏ chạy trước. Gã búng tay một cái *tách*, và Hilde, cũng như bao tên lính quèn khác, bị xẻ làm đôi rồi chết, cái chết quá đỗi chóng vánh ấy khiến tôi cũng không kìm được nước mắt.

Đó chính là một trong Thập Đại Ma Tướng. Lúc có Elliot bên cạnh, tôi đã không cảm nhận được, nhưng thật không ngờ hắn lại là một con quái vật đến như vậy. Không một chút lòng thương xót nào đối với những cô gái bất hạnh như chúng tôi… Mẹ kiếp, lũ chó má này!!

Lũ lính lác có thể thay thế thì chết bao nhiêu mà chẳng được. Nhưng mạng sống của tôi và Cecilia thì giá trị hơn cả vạn binh sĩ! Nên ưu tiên hàng đầu phải là để chúng tôi sống sót!! Lũ lính đó phải câu giờ cho đến khi chúng tôi thoát thân an toàn!!

"...........Eh?!"

Trong lúc tôi đang nghiến răng căm hờn suy tính, một tiếng kêu vang lên, và cái đầu của Cecilia đã lìa khỏi cổ, bị bỏ lại lơ lửng giữa không trung trong lúc chúng tôi đang di chuyển rồi rơi xuống. Cô ấy chết với một vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.

Xem ra, trong lúc tôi nắm lấy tay Cecilia,『Xích Ảnh』đã âm thầm tiếp cận và chém bay đầu cô ấy rồi. Ra tay đoạt mạng người khác mà không để lộ hình dạng, quả nhiên danh xưng sát thủ đệ nhất không phải là hư danh. Đúng là một con quái vật mà ngay cả Elliot cũng phải dè chừng. Cũng may là, tôi đã lén lút niệm ma pháp phòng ngự lên người mình, nên nhờ đứng sau Cecilia mà thoát nạn. Thật có lỗi với Cecilia, nhưng tôi phải cảm ơn cô ấy vì đã kịp niệm ma pháp hồi phục trước khi nhận ra cái chết của chính mình. Nhờ vậy mà vết thương của tôi đã được chữa lành, có lẽ tôi có thể cầm cự được đến khi về tới lâu đài.

Tôi buông tay khỏi thi thể Cecilia, nhìn cơ thể cô ấy rơi xuống mặt đất và nổ tung thành một đống bầy nhầy tan nát.

"Xin lỗi nhé. Cảm ơn Cecilia, nhờ cô mà tôi đã sống sót. Tôi sẽ không quên cô đâu."

Bị người bạn thuở nhỏ là Anh hùng phản bội, rồi lại mất đi hai người bạn thân. Sao tôi lại đáng thương đến thế này cơ chứ? Tôi chắc chắn chính là nữ chính bi kịch tồn tại trong thế giới này rồi. Tại sao tôi lại phải chịu đựng những chuyện này chứ? Tất cả, tất cả mọi chuyện đều là do thằng bạn thuở nhỏ vô dụng, chậm chạp Elliot đó gây ra!! Mong hắn sớm bị báo ứng đi cho rồi.

"Aaa, chết tiệt, chết tiệtttttttttt!!"

Tôi vừa gào lên trong phẫn nộ bi ai, vừa tuôn rơi những giọt nước mắt đau buồn, vừa liều mạng chạy trốn về phía trước.

レッドシャドウ - Red Shadow: nên tôi chọn từ xích ảnh (赤影) Marvelous cũng có nghĩa là "tuyệt vời"